Sau nữa tháng, hai nước Chiêu Duyên chính thức tuyên chiến. Đại quân Chiêu Quốc do Tiêu Diệc Nhiên suất lĩnh đã đến Nghiệp Thành, mà quân đội Duyên Quốc cũng đã đóng quân ngoài thành Hoa Phong. Khi song phương giao thủ với nhau, chiến cuộc lại giằng co ngang ngửa, nhất thời khó phân thắng bại. Mà trong vòng nữa tháng này, Mục Kỳ vẫn không ngừng chạy qua chạy lại tại thành trì nơi biên giới của Duyên Quốc, một bên thuận tiện cho việc che dấu hành tung của mình, một bên lại âm thầm điều tra tin tức.
Lúc này Mục Kỳ đã cởi bỏ một thân hoa phục, mặc vào một bộ trường sam chất vải mềm mại bình thường nhưng lại không hề thể hiện chút dung tục nào. Khi ra đường y còn đội thêm một chiếc mũ che ngang mặt, chậm rãi tản bộ khắp thành.
Nâng tay kéo kéo chiếc mũ trên đầu, Mục Kỳ thu ống tay áo lại, vừa đi vừa trầm tư: Thế đạo hiện tại quá hỗn loạn, gặp y đang mất trí nhớ, lại không thể rêu rao khắp nơi tìm người, thật sự khó có thể điều tra ra được tin tức hữu dụng gì. Hơn nữa, y hiện tại cũng đã có thai được bốn tháng, bụng cũng dần dần lộ rõ, ở lại Duyên Quốc thủy chung cũng không tiện cho lắm. Duyên Quốc tuy rằng thịnh hành nam phong, nhưng địa vị nam sủng rất thấp, cũng rất dễ nhận lấy kỳ thị của người khác. Bởi vậy đại bộ phận nam tử khi có thai đều lựa chọn xoá bỏ đứa nhỏ, Mục Kỳ tự nhiên sẽ không để ý ánh mắt người khác, nhưng mà y lại không muốn vào thời khắc mấu chốt sẽ xảy ra vấn đề gì. Mà hoàn cảnh ở Chiêu Quốc lại đối lập hoàn toàn, rất thích hợp để cho y đem đứa nhỏ sinh hạ. Có lẽ mình nên đi đến Chiêu Quốc trốn tránh một thời gian thì hơn.
Thu hồi suy nghĩ, Mục Kỳ cúi đầu tiếp tục đi tới phía trước. Hiện nay chiến tranh hết sức căng thẳng, nhóm dân chúng trong thành cũng đều hoảng sợ suốt ngày. Trên đường cái cũng không còn náo nhiệt như ngày xưa, chẳng qua mọi người đều chỉ muốn sống cho qua ngày, đại bộ phận dân chúng cũng đều làm những nghề nghiệp bình thường. Mục Kỳ cũng đã ngây người tại tòa thành này được nửa tháng, cũng coi như đối nơi này có chút quen thuộc. Sau khi quẹo vào một cái ngõ nhỏ, y lập tức tiến nhập một hiệu thuốc.
Lão đại phu trong hiệu thuốc đang đứng ở sau quầy sửa sang lại dược liệu. Nhìn thấy Mục Kỳ tiến vào, ông lại vội lấy từ trong quầy ra một bao dược liệu, khách khí tiếp đón, “Liễu công tử lại tới đây bốc thuốc cho phu nhân à? Tôn phu nhân thật sự là hảo phúc khí.”
“Ngô đại phu quá khen.” Mục Kỳ vừa vào hiệu thuốc, liền cời bỏ chiếc mũ rộng vành trênă đầu đặt sang một bên, vừa nhẹ cười vừa vươn tay tiếp nhận bao dược liệu từ tay đại phu, rồi lập tức lấy tiền ra đưa cho ông.
“Thật là thật là, Liễu công tử tuấn tú lịch sự lại ôn nhu như thế, quả thật là một phu quân tốt.” Lão đại phu cười ha hả tiếp nhận dược phí của Mục Kỳ, lại chỉ chỉ dược liệu, nghiêm túc giảng giải: “Lần trước Liễu công tử nói Tôn phu nhân gần đây thèm ăn hay mệt mỏi lại có chút đau bụng, bởi vậy ta đã chỉnh sữa lại phương thuốc một chút. Bất quá nếu không thể bắt mạch, ta vẫn khó có thể xác nhận được, công tử nếu lo lắng thì hãy mang phu nhân tiến đến để ta nhìn một cái xem.”
Mục Kỳ trong mắt hiện lên tinh quang, lập tức làm ra vẻ gật gật đầu, sau lại nhìn lão đại phu cười khổ một chút, như là có cái gì rất khó xử, “Lời của Ngô đại phu tại hạ cũng biết, bất quá phu nhân của ta sau khi có thai liền không muốn gặp người lạ, quả thật có chút phiền toái, lần tới nếu có chuyện gì hệ trọng còn phải làm phiền Ngô đại phu.”
“Ai, nữ tử sau khi có thai, tâm tình không yên lòng cũng là chuyện thường, bất quá nếu không phải đại sự thì cũng không sao. Nếu có việc, Liễu công tử cứ đến tìm lão phu, lão phu theo ngươi đi một chuyến cũng chẳng mất nhiều thời gian.” Lão đại phu nghe vậy, giống như đã hiểu rõ mà sờ soạng chòm râu của mình vài cái, một bên lên tiếng đáp lời.
“Đa tạ Ngô đại phu, nếu đã như thế, Liễu Vân liền không làm phiền nữa.” Mục Kỳ cong cong khóe miệng khách sáo thêm một phen, cầm lấy dược liệu rồi đội chiếc mũ lên đầu lần nữa, sau đó hướng lão đại phu nói lời cảm tạ liền rời đi.
Sau khi ra khỏi hiệu thuốc, Mục Kỳ một bên hướng về phía hiệu thuốc một bên nhíu mi nghĩ, vừa rồi đại phu kia tuy là có hảo ý căn dặn, nhưng y căn bản không có phu nhân, cứ kéo dài mãi tất nhiên sẽ có ngày bại lộ. Tuy nói những người này cũng không đủ gây trở ngại, nhưng nếu vì thế mà đưa tới phiền toái không cần thiết, y liền mất nhiều hơn được, xem ra phải mau chóng rời khỏi nơi này mới được.
Hử?
Bỗng nhiên, Mục Kỳ ngừng lại cước bộ, hai hàng lông mày ẩn sau chiếc mũ hơi hơi nhếch cao, ánh mắt sáng lên một cách lợi hại. Tay vừa chuyển liền đem dược liệu thu vào trong ngực, sau đó y lại giơ tay đè chặt chiếc mũ, bất thình lình vận khởi khinh công tiến về phía trước. Tốc độ bộ pháp tuy rằng không có biến hóa, nhưng so sánh với tốc độ ban nãy đã mau hơn rất nhiều, thậm chí còn có xu hướng càng lúc càng nhanh.
Sau khi đi trước một khoảng xa, cảm giác người đi theo phía sau thế nhưng vẫn đang tiếp tục truy tới, ánh mắt Mục Kỳ bỗng trở nên lạnh lùng, lập tức vượt qua đại lộ tiến nhập một ngõ nhỏ ven đường. Sau khi chạy qua vài con hẽm, y liền tung người nhảy lên một nóc nhà.
Chỉ chốc lát sau, một nam một nữ lập tức đi vào trong ngõ nhỏ. Người nam tử mặc áo xanh tóc đen ăn vận bình dân, mà nữ tử kia lại có chút bất đồng. Một bộ trường sam tơ lụa màu tím nhạt, búi tóc cao cao được cây châm ngọc ổn định, tóc đen tùy ý xả hạ sau người, mặc dù trang phục trên người nam tử không tầm thường nhưng xem ra vẫn kém người nữ nhân kia.
Sau khi hai người tiến vào ngõ nhỏ không phát hiện hành tung Mục Kỳ, người nam tử kia liền nôn nóng muốn tiến về trước, lại bị nữ tử vươn tay ngăn cản. Nữ tử nhìn chung quanh ngõ nhỏ vài vòng, tựa hồ đang tìm thân ảnh Mục Kỳ.
Ánh mắt Mục Kỳ ngưng đọng trong thoáng chốc, không hề cho đối phương thời gian để phản ứng, y lập tức nhảy từ trên nóc nhà xuống, ngưng khí tung chưởng đánh về phía hai người.
Cảm ứng được chưởng phong đánh úp lại, nữ nhân kia phản ứng cực kì nhạy bén, trong nháy mắt đã kéo người nam tử kia đẩy qua một bên. Rồi lập tức nâng tay hướng Mục Kỳ chém ra một chưởng. Do chưởng phong đều đồng thời bị đánh ra từ hai phía, nên đã làm cho quần áo cùng sợi tóc song phương đều bị thổi bay, sau đó hai bên đều đồng loạt lui về phía sau mấy bước.
Mục Kỳ ổn định thân hình, sắc mặt nghiêm nghị, y cũng không ngờ tới công lực của đối phương lại mạnh đến như vậy, bất quá vừa nãy khi cản ngăn chưởng lực của đối phương, tuy rằng không quá kém, nhưng xét tổng thể thì vẫn không thể bằng y. Mà hiển nhiên công lực của nam tử kia còn yếu ớt hơn, nếu y dồn sức liều mạng thì cũng có thể làm cho hai người bị thương nặng. Chẳng qua vì lo lắng
bản thân hiện tại đang mang thai không thể giao chiến lâu, cho nên y chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Nhìn chằm chằm hai người trước mặt, ánh mắt Mục Kỳ hơi lưu chuyển, mặc dù không biết hai người này là loại người nào, nhưng từ sau khi ra khỏi hiệu thuốc hai người luôn đi theo y. Y cố ý dẫn bọn họ vào đây là muốn tiên hạ thủ vi cường, để tránh đối phương sau khi trở về còn tìm người đến trợ giúp. Đến lúc đó chỉ một mình chống chọi cả đám người, chỉ sợ y khó có thể toàn mạng trở ra. Suy nghĩ như vậy, Mục Kỳ liền ngưng thần tụ khí, âm thầm đem nội lực hội tụ trong
bàn tay.
Nữ nhân kia vừa mới cùng Mục Kỳ chống lại một chưởng, lúc này sắc mặt cũng có chút ác liệt. Nàng nhìn chằm chằm vào Mục Kỳ đề phòng, trái lại người nam tử được che chở phía sau nữ nhân hiện tại mới có phản ứng. Hắn ta đi về phía trước từng bước, không để ý sự ngăn trở của nữ tử mà chặn ngang tầm nhìn giữa hai người, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hướng về phía Mục Kỳ, “Mục thừa tướng đây là muốn gϊếŧ người diệt khẩu sao?”
Mục Kỳ khẽ nhíu mi, ngược lại nhìn về phía nam tử nghi vấn: “Ngươi nói ai?”
Vừa nghe câu này nam tử cũng hơi cau mày, còn mang theo một ít ngạc nhiên nhìn Mục Kỳ, theo sau lại đi về phía trước từng bước, tới gần Mục Kỳ, “Mục tướng không biết Dung Thanh cũng không sao, ngay cả chính mình cũng không biết?”
Nữ tử gặp nam tử tiến về trước, vội vươn tay muốn kéo nam tử quay lại, nhưng lại bị ánh mắt ra hiệu của nam nhân ngăn cản, đành phải ngưng thần tăng sức phòng bị nhìn Mục Kỳ. Nam tử đi đến trước mặt Mục Kỳ thì ngừng lại, hai mắt nhìn thẳng vào Mục Kỳ. Đôi mắt kia vừa trong trẻo nhưng lạnh lùng vô ba, thế nhưng lại ngoài ý muốn làm cho Mục Kỳ có cảm giác hơi quen thuộc.
“Ngươi nhận thức ta?”
“Mục thừa tướng đến Duyên Quốc, Dung Thanh cũng chưa có cơ hội chiêu đãi, chỉ mới gặp qua một lần.” Nam tử lạnh nhạt trả lời.
“Phải không?” Mục Kỳ nhướn cao lông mày, bất chợt thu hồi sức lực trong tay, khoát tay nhấc lên mũ che mặt ném sang một bên, sau đó lại ôm ngực dựa vào vách tường, vẻ mặt mang theo chút khıêυ khí©h, nói: “Ta mất trí nhớ, không nhớ rõ, ngươi nhìn cho kỹ đi, đừng có nhận sai người.”
Nam tử hiển nhiên không dự đoán được Mục Kỳ sẽ đột nhiên làm như vậy, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, bất quá chỉ trong nháy mắt hắn ta đã khôi phục bộ dáng vừa thanh lãnh lại nhiều hơn vài phần lạnh lùng cao ngạo, lên tiếng: “Dung Thanh tự nhận sẽ không nhận sai người, ngươi thật chính là Chiêu Quốc thừa tướng Mục Kỳ.”
“Nga?” Giọng điệu của Mục Kỳ hơi đề cao, nhìn lướt qua nam tử, “Vậy ngươi chẳng lẽ chính là Duyên Quốc Tứ hoàng tử Mộ Dung Thanh mất tích đã lâu?”
“Đúng vậy.” Mộ Dung Thanh đạm nhiên gật gật đầu.
“Ha ha, ta dựa vào cái gì…” Mục Kỳ câu khóe môi cười to, ánh mắt nhìn Mộ Dung Thanh mang theo vẻ hoài nghi, “…phải tin ngươi?”
“Thanh Nhi, nơi này không nên nói chuyện.” Lúc này, nữ tử vẫn đứng ở phía sau hai người đột ngột đi lên vài bước, đem Mộ Dung Thanh kéo sang bên mình, thấp giọng nhắc nhở.
Mộ Dung Thanh nhíu nhíu mày, lạnh lùng quay đầu nhìn nữ tử liếc mắt một cái, “Không được gọi ta là Thanh Nhi.” Theo sau lại chuyển hướng sang Mục Kỳ, nói: “Mặc dù không biết bên Mục thừa tướng đã phát sinh chuyện gì đến nổi mất trí nhớ, nhưng hiện nay việc giao chiến giữa hai quốc đang xảy ra, Mục thừa tương đương nhiên phải hiện thân, chỉ có như thế mới xóa bỏ được cuộc chiến tranh này. Nếu như cần chứng thật, Chiêu Quốc đại tướng quân chính là lựa chon tốt nhất, sao Mục thừa tướng không theo chúng ta đi trước?”
“Ta làm sao biết được các ngươi có phải là đầm rồng hang hổ hay không chứ?” Mục Kỳ cười nhạo một tiếng, vẫn đứng bất động tại chổ.
Mộ Dung Thanh thấy Mục Kỳ không muốn đi theo, cũng có chút bất mãn nhíu mày. Ngay lúc này, nữ nhân kia lại đột nhiên xuất ra một khối lệnh bài, giương giọng nói với Mục Kỳ: “Đây chính là quân lệnh của Việt Quốc, tại hạ chính là Nguyệt Tĩnh Y của Việt Quốc. Ta xin tuyên thệ ngay tại đây, chuyến đi này tuyệt đối sẽ không làm Mục thừa tướng tổn thương dù chỉ một cọng lông nhỏ. Mục thừa tướng xin hãy yên tâm.”
“Nữ đế của Nguyệt quốc? A, ta ngay cả hắn có phải hoàng tử hay không cũng không biết, thân phận của ngươi là thiệt hay giả làm sao để phán đoán đây?” Mục Kỳ nhíu mày, vẫn chưa hề buông lỏng.
Nguyệt Tĩnh Y thấy vậy cũng không hề sinh khí, sau khi thu hồi lệnh bài nàng lại nói tiếp: “Mục thừa tướng không tin thì bọn ta cũng hết cách, nhưng vừa mới đối chưởng, xem Mục thừa tướng hơi thở hỗn loạn, hình như là đang mang thai trong người. Nếu cứ như thế tiếp tục triền đấu, đối Mục thừa tướng cũng không có ích lợi gì. Ta cũng đã sớm nghe nói về Mục thừa tướng đã thành thân cùng An Quốc Hầu của Chiêu Quốc vào đầu năm nay. Lần này Mục thừa tướng mất tích, bên phía Chiêu Quốc thập phần lo lắng, sao Mục thừa tướng không tự mình chứng thực một phen!?”
Sắc mặt Mục Kỳ trầm xuống, lạnh lùng nhìn Nguyệt Tĩnh Y. Nguyệt Tĩnh Y phát hiện y có thai, nếu dùng vũ lực đối chọi, y tất nhiên sẽ mất đi ưu thế. Nhưng đối phương đến tột cùng là địch hay bạn còn không rõ, bất quá vừa nãy khi Nguyệt Tĩnh Y nói đến An Quốc Hầu của Chiêu Quốc, y quả thật có chút cảm ứng. Hay là người nọ chính là người mình muốn tìm… Chống lại tầm mắt bình tĩnh của Nguyệt Tĩnh Y cùng Mộ Dung Thanh, Mục Kỳ hừ lạnh một tiếng đứng thẳng người, buông thỏng hai tay vẫn khoanh trước ngực, mang theo chút bất mãn nói: “Một khi đã như vậy, ta liền theo các ngươi nhìn xem, hy vọng các ngươi sẽ cho ta một cái đáp án vừa lòng.”
“Nguyệt Quốc đại quân không tiện tiến vào thành trì của Duyên Quốc, lần này ta cũng là bồi Thanh Nhi vào thành làm việc. Thỉnh Mục thừa tướng theo chúng ta hồi doanh trại rồi hẳn bàn bạc kỹ hơn.” Nguyệt Tĩnh Y đối Mục Kỳ làm một tư thế thỉnh, theo sau liền nắm lấy tay Mộ Dung Thanh đắc ý nở nụ cười. Rồi lại bị Mộ Dung Thanh bắn một ánh mặt vô cùng lãnh đạm qua, chỉ thấy nụ cười của đối phương lập tức trở nên cứng ngắc, xấu hổ nhếch miệng.(==~ trung khuyển công vs ngạo kiều thụ?? Bạn Tĩnh Y này có thiệt là nữ nhân ko zị~~?)
Mục Kỳ nhìn hai người tương tác qua lại, trong lòng vô cùng khó chịu, hứ một tiếng xoay người đi, làm cho mái tóc phía sau bay tứ tán, mang theo một trận gió lạnh. Y cũng không nhìn hai người kia nữa, mà đi trước ra hẻm nhỏ. Mộ Dung Thanh thấy thế liền liếc ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo Nguyệt Tĩnh Y, sau đó rút cánh tay áo đang ngăn mình ra, bật người đuổi theo đối phương. Trong lúc nhất thời chỉ còn lại một mình Nguyệt Tĩnh Y ngây người dưới cơn gió lạnh trong ngỏ hẻm.
Nguyệt Tĩnh Y bất đắc dĩ nhìn trời thở dài một hơi, sau đó nhanh chóng đi theo hai người kia rời khỏi con hẽm.