Chương 3: Hắn ý tứ thâm sâu cười cười: €"Giang Châu rất tốt.”

Mạnh Trúc theo chân Tiết Vũ Ngưng tới kinh thành, nàng nhớ khi còn bé

đã

được phụ thân mang đến kinh thành

một

lần, khi đó nàng mới sáu tuổi, bất quá cái gì nàng cũng

không

ấn tượng, chỉ nhớ



mình khi ở kinh thành bị bệnh

một

hồi, chút nữa hù chết phụ thân.

Hai gian cửa hàng kia cũng là phụ thân mở ở đây vào lúc đó.

Mạnh gia nhiều thế hệ làm buôn bán hương liệu, có bí quyết gia truyền về chế hương, đáng tiếc đến thế hệ Mạnh phụ,

hắn

chỉ có

một

nhi tử, còn đến Mạnh Trúc ngay cả nhi tử cũng

không

có.

Mạnh phụ là

một

người si tình, sau khi Mạnh mẫu mất

đi, cũng

không

tái giá, vài năm sau lại vì đau lòng sầu não mà chết.

Ban đầu cửa hàng của Mạnh gia gọi là “Mạnh hương các”, về sau giao lại cho Trịnh gia,

không

quá

mộtnăm liền đổi thành “Trịnh hương các” Mạnh Trúc

không

phải là

không

phản đối, nhưng cũng

không

có tác dụng, sau này hương liệu của Trịnh gia mấy phen gặp chuyện

không

may, Mạnh Trúc nghĩ, đổi thành Trịnh hương các cũng tốt, như vậy

sẽ

không

bôi nhọ Mạnh gia cùng với danh tiếng của phụ thân.

Chung bá ở kinh thành có mua

một

ngôi nhà, nơi này

không

phải đặc biệt tốt, nhưng ngôi nhà rất tao nhã, diện tích cũng

không

nhỏ, càng làm Mạnh Trúc cảm động nhất chính là nhà này gọi là “Mạnh Trạch”.

“Ta vẫn đem

một

gian phòng tốt nhất giữ lại cho tiểu thư, sau này ở đây tiểu thư chính là chủ nhân.” Chung bá ở sau lưng Mạnh Trúc

nói, “Tiểu thư

đi

đường mệt nhọc, hôm nay hãy nghỉ ngơi cho

thật

tốt, đợi đến ngày mai, ta mang tiểu thư đến xem cửa hàng

một

chút.”

“Cảm ơn Chung bá.” Mạnh Trúc đáp

một

tiếng, sau đó cùng Minh Tiếu

đi

vào.

“Cha, có phải Mạnh tỷ tỷ đến hay

không?” đột nhiên có tiếng

nói

trong trẻo vui vẻ vang lên, liền thấy

một

thiếu niên mười bốn tuổi chạy ra, da trắng nõn, đôi mắt sáng ngời hữu thần, khoé môi càng lộ vẻ vui mừng.

“không

biết lớn

nhỏ,

đã

nói

với ngươi bao nhiêu lần, phải gọi là tiểu thư!” Chung bá quát lớn.

Mạnh Trúc rất nhanh liền ý thức được đó là nhi tử của Chung Bá – Chung Thiếu Kiệt

nhỏ

hơn nàng hai tuổi, lúc ở Giang Châu, nàng với

hắn

luôn chơi đùa với nhau.

“Mạnh tỷ tỷ, càng lớn tỷ càng xinh đẹp!” thiếu niên chạy tới trước mặt Mạnh Trúc, mặc kệ Chung bá quát lớn, hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn nàng.

Mạnh Trúc nhịn

không

được cười lên

một

tiếng: “Thiếu Kiệt,

đã

lâu

không

gặp, ngươi cũng

đã

cao hơn ta.”

“Mạnh tỷ tỷ,

đi

một

chút

đi, đệ dẫn tỷ đến phòng của tỷ.”Chung Thiếu Kiệt liếc mắt cười

một

tiếng, dẫn Mạnh Trúc

đi

tới hậu viện phía sau.

đi

ra phía sau, Mạnh Trúc mới biết được Chung bá để cho nàng

không

phải chỉ là

một

gian phòng, mà là cả

một

tiểu viện riêng, bên trong là chính phòng, phòng bên, phòng bếp đều đầy đủ mọi thứ, có thể

nóilà tạo thành

một

khoảng trời riêng, trong viện có hoa lan cùng trúc, thoạt nhìn rất là tao nhã.

“Mạnh tỷ tỷ, những thứ này đều do ta bố trí, tỷ có thích

không?” Chung Thiếu Kiệt cười híp mắt hỏi.

Mạnh Trúc gật đầu lia lịa, ngay cả Minh Tiếu ngày thường rất ít

nói

mà cũng phải thốt ra: “Tiểu thư, nơi này so với ở Trịnh gia còn tốt hơn.”

Mạnh Trúc ở Trịnh gia là ở tại nhà kề,

không

có sân riêng, so với nơi này

thì

kém thoải mái hơn.

Chung Thiếu Kiệt nghe xong tất nhiên cao hứng,

nói

với Mạnh Trúc: “Mạnh tỷ tỷ, trước tiên tỷ hãy nghỉ ngơi

thật

tốt, đợi mấy ngày nữa đệ mang tỷ

đi

dạo kinh thành,

sẽ

sớm quen thuộc.”

Mạnh Trúc xem như là ở kinh thành

đã

dàn xếp xong, ở Mạnh Trạch, nàng rốt cuộc cũng

không

có cảm giác ăn nhờ ở đậu, Chung bá đối với nàng vô cùng tốt, ngay cả xiêm y, trang sức cũng liên tục đưa tới cho nàng, hoàn toàn đem nàng trở thành đại tiểu thư Mạnh gia năm đó mà đối đãi.

Ngày hôm đó, Chung bá mang Mạnh Trúc

đi

tới cửa hàng, cửa hàng nằm ở nơi phồn hoa nhất của kinh thành, nhưng ngoài dự kiến của Mạnh Trúc, kia

không

phải là cửa hàng

nhỏ

như nàng tưởng tượng, cửa hàng kia chiếm diện tích rất rộng, tổng cộng có hai tầng, bên trong người đến người

đi, làm ăn vô cùng hưng thịnh.

Mạnh Trúc nhìn lên tấm bảng “Trúc hương các”, hốc mắt

không

khỏi nóng lên, chỉ

một

cái tên, là có thể nhìn ra phụ thân đối với nàng

yêu

thương đến như nào.

“Người ở kinh thành rất

yêu

thích hương liệu, cho nên cửa hàng làm ăn

không

tệ, còn có

một

cửa hàng ở thành Tây, so với nơi đây

thì

nhỏ

hơn

một

chút.” Chung bá vừa

nói, vừa dẫn Mạnh Trúc

đi

lên lầu hai.

Chung bá sau khi giới thiệu

một

lượt với Mạnh Trúc, liền

đi

gấp trước, Mạnh Trúc ở lầu hai nhìn ra ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn xe ngựa

đi

lại nhu nước ở

trên

đường, nghe thấy thanh

âm

những tiểu thương rao hàng bên đường, chỉ cảm thấy kinh thành

thật

là phồn hoa, Giang Châu

không

thể nào so với.

Đối diện Trúc hương các là tửu lâu tráng lệ, đúng lúc Mạnh Trúc ngẩng đầu, đúng lúc nhã gian đối diện ở

trên

lầu hai mở cửa sổ, Mạnh Trúc liếc mắt nhìn thấy ở bên trong cửa sổ đối diện là

một

nam tử mặc y phục bằng gấm, mắt nàng trợn to, có chút

không

dám tin.

Đây

không

phải là vị quý nhân ở Tĩnh Pháp Tự hay sao?

Đêm kiều diễm đó phút chốc

hiện

lên trong lòng Mạnh Trúc, mặt nàng

không

tự chủ nóng lên, nàng

đang

muốn tránh

đi,

trên

đường lại truyền đến thanh

âm

của Tiết Vũ Ngưng: “ A Trúc, tìm ngươi mệt muốn chết, mau xuống đây, ta dẫn ngươi

đi

chơi.”

Mạnh Trúc cúi người xuống nhìn, liền thấy Tiết Vũ Ngưng cưỡi

một

con ngựa cao lớn

đi

tới, đĩnh đạc hướng nàng chào hỏi.

“Ta xuống đây.” Thanh

âm

Mạnh Trúc yểu điệu mềm mại, trong lúc nhất thời,

trên

đường có

không

ít người ngẩng đầu nhìn nàng, vừa nhìn, ánh mắt những người đó đều thẳng, phía trước cửa sổ kia là thiếu nữ mặt như hoa đào, mềm mại động lòng người, giống như hạnh hoa ở Giang Nam trong mưa bụi, làm cho người ta thương

yêu, ở kinh thành này mỹ nhân khắp nơi, dung mạo của nàng có thể

nói

là thập phần xinh đẹp, rất hợp với thanh

âm,

thật

làm cho người ta hận

không

thể ôm vào ngực mà thương

yêu.

Có lẽ nhận thấy được ánh mắt của mọi người

trên

đường, mặt Mạnh Trúc càng đỏ hơn, vội vã xoay người xuống lầu.

Nàng

không

phát

hiện, trong nháy mắt khi nàng lên tiếng, Thẩm Lệnh An đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Nhìn cái gì vậy? Nhìn nữa ta móc mắt các ngươi ra.” Tiết Vũ Ngưng hiển nhiên nhận ra có

không

ít người

đang

chú ý tới Mạnh Trúc, phất phất roi trong tay, quát lớn.

Kì thực dung mạo Tiết Vũ Ngưng cũng rất xinh đẹp, ngược lại với Mạnh Trúc nhu mì, nàng tươi sáng hơn, đáng tiếc cả kinh thành này ai mà

không

biết vị đại tiểu thư ở phủ Tướng quân tính khí nóng nảy, cảm thấy

không

vừa ý liền đánh người? Đâu có ai

không

có mắt mà dám tiến đến trêu chọc.

Mọi người lập tức thu hồi ánh mắt, rối rít tránh vị tiểu thư điêu ngoa này ra.

“Tiết Vũ Ngưng, ngươi là muốn đánh người? Nếu bị Tiết tướng quân biết ngươi ở ngoài tác oai tác quái, chẳng phải ngươi

sẽ

bị phạt ở trong nhà

không

được ra ngoài sao? Để ta đoán xem lần này

sẽ

bị bao lâu,

một

tháng? Hay hai tháng?” phía trước cửa sổ ở nhã gian

trên

lầu hai của tửu lâu chỉ thấy

một

nam tử trẻ tuổi mặc y phục gấm màu lam đưa đầu ra, khoé môi lộ vẻ cười nhạo.

“Vương Kỳ Tri.” Tiết Vũ Ngưng ngẩng đầu nghiêng qua người nọ, “Ngươi

không

nói

không

ai bảo ngươi câm.”

Vương Kỳ Tri nhíu mày, quay đầu hướng về phía khác

nói: “Cẩm Lam, muội muội của ngươi càng ngày càng khó quản giáo rồi, ngươi làm ca ca có phải là nên chỉ bảo

không?”

Vừa nghe đến tên ca ca nhà mình, khí thế Tiết Vấn Lam nhất thời

đã

giảm

đi

một

nửa, thấy Tiết Cẩm Lan thần sắc nghiêm túc

đi

tới phía trước cửa sổ, liền thêm vài phần chột dạ: “ Ca ca, huynh cũng ở đây à?”

Vương Kỳ Tri cười khúc khích, vỗ vỗ bả vai Tiết Cẩm Lam,

nói: “Quả nhiên vẫn phải là ngươi xuất

hiệnmới được!”

Vừa lúc Mạnh Trúc

đi

xuống lầu, Tiết Vũ Ngưng vừa nhìn thấy nàng liền giống như thấy được ân nhân cứu mạng: “Ca, huynh gặp A Trúc

đi. A Trúc mới tới kinh thành, muội muốn đưa nàng

đi

dạo

một

chút.”

Mạnh Trúc ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước cửa sổ có hai nam tử,

một

người mơ hồ có chút ấn tượng, nghe Tiết Vũ Ngưng vừa

nói, vội vàng mỉm cười

nhẹ, kêu: “Cẩm Lam ca ca,

đã

lâu

không

gặp.”

Thấy Mạnh Trúc sắc mặt Tiết Cẩm Lam ôn hoà hơn rất nhiều,

đang

muốn mở miệng, Vương Kỳ Tri

đãkhông

thể đợi được,

nói: “Các ngươi cứ đứng đấy

nói

không

thấy mệt hay sao? Vũ Ngưng, các ngươi sao

không

qua đấy uống chén trà?”

Tiết Vũ Ngưng ngẫm

một

chút cũng thấy đúng, lập tức nhảy xuống khỏi ngựa, kéo tay Mạnh Trúc,

đi

về phía tửu lâu.

“Thẩm thừa tướng, ta ra ngoài tìm

một

nhã gian, đợi ta

nói

vài câu với cố nhân

sẽ

quay lại.” Tiết Cẩm Lam nhìn về phía nam nhân

đang

ngồi yên tĩnh thưởng thức trà

nói.

“không

sao, cứ để cho các nàng vào đây.” Thẩm Lệnh An khẽ nhếch môi, trong mắt

hiện

lên

một

tia toan tính

không



tư vị.

Tiết Cẩm Lam có chút ngoài ý muốn, Thẩm Lệnh An này, bình thường

không

thích nhất chính là bị khuê tú trong kinh thành lui tới, quả là ngoài dự liệu của

hắn.

Bất quá nếu Thẩm Lệnh An mở miệng, Tiết Cẩm Lam cũng

không

có lý do chối từ, chỉ mở cửa, dẫn hai người vào.

Giờ phút này chân Mạnh Trúc đều phát run, còn chưa vào tới cửa nàng

đã

thấy được thân ảnh ngồi thẳng

đang

đưa lưng về phía nàng, cái bóng lưng ấy có hoá thành tro nàng cũng nhận ra!

“A Trúc, giới thiệu với muội

một

chút, vị này à Thẩm công tử.” Tiết Cẩm Lam dẫn Mạnh Trúc

đi

tới trước mặt Thẩm Lệnh An,

nói: “Thẩm công tử đây là Mạnh Trúc nữ nhi của người họ hàng ta, vừa mới tới kinh thành.”

Mạnh Trúc chỉ cảm thấy

một

đạo ánh mắt khoá lại

trên

người nàng, đối diện như vậy nàng thấy phía sau lưng

đã

thấm đẫm mồ hôi, thậm chí nàng

không

dám ngẩng đầu nhìn

hắn, chỉ hơi cúi người đáp lại.

Nàng như nào cũng

không

nghĩ tới mắt

hắn

sao lại khỏi nhanh như vậy, chỉ là

một

ánh mắt mà

đã

đem người khác áp bức trấn định

không

dám nhúc nhích.

Nếu khi đó

hắn

có thể nhìn thấy, dù có cho nàng

một

trăm lá gan, nàng cũng

không

dám bò lên giường của

hắn...

“Vừa mới tới kinh thành sao,

nói

vậy

thì

vị họ hàng này là người Giang Châu sao?” Thẩm Lệnh An đưa mắt lên, làm như vô ý hỏi.

Mạnh Trúc thấy trong lòng lộp bộp

một

tiếng, trong lòng có dự cảm bất thường.

“Đúng vậy.” Tiết Cẩm Lam đáp lại.

Đột nhiên Thẩm Lệnh An cười cười, ánh mắt của

hắn

quét qua lông mi khẽ rung động của nàng, rơi xuống đôi môi phấn nộn khẽ mím của nàng, ý vị thâm sâu

nói: “Giang Châu rất tốt.”

Lông mi Mạnh Trúc rung động.

Tiết Vũ Ngưng

không

nghĩ rằng Thẩm Lệnh An cũng ở đây, sớm biết như vậy, có đánh chết nàng cũng

không

vào đây!

Nàng sợ nhất chính là tên Thẩm Lệnh An này, lòng dạ thâm sâu

không

đoán được, nếu bị người này liếc

một

cái, liền biết cái chết của mình sắp đến...

“Vị này là Vương công tử.” Tiết Cẩm Lam giới thiệuVường Kỳ Tri với Mạnh Trúc.

Mạnh Trúc cứng nhắc xoay người, thấy Vương Kỳ Tri nở nụ cười hiền hoà, nàng

nhẹ

nhàng thở ra.

“A Trúc



nương, ngươi ngàn vạn lần đừng để bị tiểu nha đầu Tiết Vũ Ngưng điêu ngoa này làm hư.” Vương Kỳ Tri cười hì hì

nói.

“Ngươi

nói

ai điêu ngoa?” Tiết Vũ Ngưng

không

nhịn được trừng mắt lên.

“Vũ Ngưng.” Tiết Cẩm Lam hô

một

tiếng.

Tiết Vũ Ngưng

không

cam lòng ngậm miệng, Vương Kỳ Tri

đã

đủ đáng ghét, lại còn có thêm Thẩm Lệnh An ở đây,

thật



không

ở lại nổi nữa, vì thế nàng kéo tay Mạnh Trúc

nói: “Ca ca huynh cũng

đã

gặp A Trúc rồi, giờ muội dẫn nàng

đi

chơi...”

nói

xong, nàng nhìn về phía Thẩm Lệnh An

nói: “Thẩm công tử, chúng ta

không

quấy rầy nữa.”

“Xin cứ tự nhiên.” Thẩm Lệnh An nâng chén trà lên, cúi đầu nhấp

một

tí, thản nhiên

nói.

Mạnh Trúc vội vã theo sát Tiết Vũ Ngưng

đi

ra ngoài, chỉ cảm thấy hai chân như sắp nhũn ra, thiếu chút nữa

thì

đi

không

nổi.

Khí lực vị Thẩm công tử kia

thật

sự

quá mạnh mẽ, Mạnh Trúc

không

biết vì sao đêm đó nàng lại có gan lớn đến như vậy, dám làm loại chuyện đó với

hắn?

Cũng

không

biết

hắn

có nhận ra nàng hay

không? Tròng lòng Mạnh Trúc có chút lo lắng.

“Cẩm Lam, ta

không

biết ngươi còn có đệ muội dung mạo xuất trúng như vậy.” Trong gian phòng trang nhã, Vương Kỳ Tri nhíu mày cười

nói, “Nàng bao nhiêu rồi?

đã

có người trong lòng chưa vậy?”

“Nàng lớn bằng Vũ Ngưng, theo ta biết

thì

chưa có ý chung nhân.”

“Dung mạo nàng đẹp như vậy, lại còn ra ngoài, chỉ sợ sau này thiên hạ

không

thái bình.” Vương Kỳ Tri dựa người vào song cửa, nhìn Tiết Vũ Ngưng kéo nàng lên ngựa, lắc đầu

nói.

Tiết Cẩm Lam trầm mặc chốc lát,

nói: “A Trúc là

một

tiểu



nương đáng thương, phụ mẫu đều

đã

qua đời, chỉ cần

một

ngày ta còn ở kinh thành, nhất định

sẽ

không

để người khác khi dễ nàng.”

Thẩm Lệnh An lộ ra

một

tia giễu cợt, cười: “Cẩm Lam, khi nào mà ngươi

đã

học được cách

nói

năng ngông cuồng như vậy rồi? Dưới chân thiên tử, hoàng thân quốc thích nhiều như mây, tuỳ tiện

một

người quyền quý chỉ đích danh muốn nàng, cho dù có là Tiết tướng quân cha ngươi, có thể cản được sao?”