Chương 4: Hồi Ức - Bổn Tướng Không Thích Nói, Thích Đánh Người

"Phía Nam Yên có một đại tướng tên là Thái Mão, chiến lực rất khá, hai vị thống lĩnh trú quân Tương Lân và Tương Quân đều chết thảm dưới lưỡi đao của hắn, ngay cả thái thú Trương Tuệ Mi của thành Tương Tri cũng thất bại bởi thiết kỵ binh và thiết hỏa xa. Hiện giờ bão tuyết đã tan, tin chắc không bao lâu Thái Mão kia sẽ lại đến đây khiêu chiến. Thừa tướng, người xem chuyện này nên giải quyết thế nào?"

Dương Ngọc Thấu chống cằm hỏi: "Hàn Lâm tướng quân thấy thế nào?"

Hàn Lâm là vốn thống lĩnh cấm quân, gia tộc hiển hách, sinh thời rất được lòng tiên đế, sau đó về dưới trướng Cơ Trát Dạ, hiện tại là Đô Hiền đại tướng quân do đích thân nữ đế ngự phong. Dẫn binh lần này, ngoại trừ Dương Ngọc Thấu đi đầu nắm soái ấn, người thứ hai có tiếng nói ở đây chính là bà ta.

Hàn Lâm phong thái đĩnh đạc, gươm đeo bên hong cũng là ngự ban, nhàn nhạt nói: "Nam Yên và Đại Thừa tuy nói có khả năng liên minh không vững, nhưng bọn chúng mục tiêu vẫn là Bắc Huyền ta. Hiện tại càng không chừng là kế nghi binh. Việc mở thành nghênh chiến thật sự quá mạo hiểm huống hồ, quân ta chỉ mới tập kết, binh sĩ trên đường mệt mỏi, nếu ra ngoài ứng chiến cho dù có thắng thiệt hại cũng không lường trước được. Phía Nam Yên cũng vì lý do này cho nên..."

Tiêu Thục Vân nói: "Hàn tướng quân nói vậy không đúng rồi. Con dân Bắc Huyền trước nay không hề nhu nhược, cho dù hành quân đường dài nhưng trước khi bão tuyết tan không phải đã nghĩ ngơi rồi sao? Mạt tướng cũng không hề thấy chư tướng có chút biểu hiện nào mệt mỏi. Theo ý của mạt tướng, nếu họ Thái kia lại đến, cứ trực tiếp cử người ra ứng chiến, dù gì hiện tại chúng ta cũng đã bổ sung quân lực. Nhưng đáng lo nhất vẫn là thiết hỏa xa. Tường thành sỡ dĩ kiên cố cũng nhờ có thêm một lớp băng dày bao bọc bên ngoài, nếu đối phương sử dụng hỏa xa sau đó dốc toàn lực tấn công, tình huống đó chỉ sợ trở tay không kịp."

Hàn Lâm nói: "Bệ hạ giao quân đội cho ta không phải để hi sinh vô ích. Nếu các ngươi muốn đánh thì cứ việc, đừng tùy tiện điều động đến người của ta."

La Miêu Miêu nói: "Đây, Hàn tướng quân nói vậy là có ý gì?"

Hàn Lâm: "Dương thừa tướng chưa nói với các ngươi sao? Năm vạn quân này lấy hơn một nửa từ tinh binh Bắc đại doanh, đều là tinh anh trong tinh anh. Sở dĩ phải hành quân xa xôi đến nơi khỉ ho cò gáy này cũng chỉ vì bệ hạ suy nghĩ sâu xa sợ một mình thừa tướng không ứng phó nổi. Nhưng nếu sự việc chưa đến mức lửa cháy xén lông mày, muốn xuất quân trừ khi bước qua xác của bổn tướng!"

Lời vừa dứt, bên dưới chúng tướng và các quan văn võ đã bắt đầu rầm rộ. Nhìn thấy ngay cả Tiết Anh cũng sắp không nhịn nổi, Dương Ngọc Thấu bèn nói: "Nếu đã như vậy, Hàn tướng quân muốn thế nào?"

"Phong thành, trong thời gian đó tích cực luyện binh. Phải nâng cao nhuệ khí của quân ta trước đã!"

Tiêu Thục Vân nôn nóng nói: "Việc ở đây không phải ở vấn đề luyện binh hay nhuệ khí. Phía địch nhân là có thiết hỏa xa, có hỏa xa thì việc phá thành cũng chỉ là vấn đề ... khụ..."

"Hàn tướng quân!"

Hàn Lâm kia ngang nhiên ở trước mặt bao nhiêu người tiến lên đấm Tiêu Thục Vân một phát!

Cả Dương Ngọc Thấu cũng phải đứng dậy quát: "Hàn Lâm!! Đừng quên người nắm soái ấn ở đây là ai! Ngươi thật sự không đem thừa tướng như ta đặt vào trong mắt hay sao?!"

Hàn Lâm gằng từng chữ đáp lại: "Đừng quên chuyến đi này ta không nằm trong quyền hạn của cô, cô cũng đừng ở đó cậy thế mà lên mặt với ta!"

Giỏi lắm, rất giỏi, Hàn Lâm kia thật sự dám, chất vấn ta lên mặt ta đối đầu ta, sau đó không nói không rằng phất tay áo bỏ đi luôn! Đúng là ... làm y như thật!

Dương Ngọc Thấu hít sâu một hơi đem cơn tức giận đã dâng lên đến mũi lần nữa nén xuống, hai tay đỡ trán ngoài cười trong không cười nói: "Chư vị cũng nghe nói rồi đó. Quyền binh này ta không quản nổi, tình hình này ứng chiến không có lợi. La thái thú, bà cứ tiếp tục cho người gia cố tường thành đi, chúng ta cố thủ. Được rồi, các ngươi lui hết đi."

Đám quan văn dĩ nhiên không dám hó hé, đám quan võ cũng dĩ nhiên không dễ gì chịu bỏ qua. Một viên tướng dưới trướng Tiêu Thục Vân đứng ra nói: "Thừa tướng, chuyện này cứ để yên như vậy hay sao?"

"Ngươi còn muốn ta làm gì, hả? Không nhìn thấy người ta cậy già lên mặt hay sao?" Dương Ngọc Thấu đập bàn quát: "Cút hết ra ngoài cho ta!"

Đợi khi đám người kia bấm bụng ra ngoài hết, Dương Ngọc Thấu mới đương trường bộc phát, đem toàn bộ án thư họa đồ bút nghiên trên bàn "ào ào" quét tung xuống đất.



"Thừa tướng..."

"Hàn Lâm đó, mẹ nó đúng là rất biết chọc tức ta! Năm xưa nội chiến ở doanh trại đã xem ta không vừa mắt, bây giờ còn dám ngang nhiên công khai đối đầu với ta!" Dương Ngọc Thấu giấu không nổi cường nộ quay sang Tiết Anh bên cạnh, sau đó khẽ chớp mắt ra hiệu.

Tiết Anh theo nàng từ nhỏ tự giác xách dầu thêm vào lửa, "Quân tình khẩn cấp, chúng ta sở dĩ phải lặn lội vượt bão tuyết đến Tương Kỳ cũng chỉ vì nắm bắt quân cơ, còn phải nghĩ cách an bài nạn dân. Bà ta thì hay rồi, không chịu dẫn quân cũng không chịu xuất quân! Hạng người chỉ biết nghĩ cho mình đúng là đáng hận!"

Dương Ngọc Thấu găng giọng nói: "Ra ngoài, cho người giám sát doanh trại họ Hàn đó cho ta. Nếu bà ta có động tĩnh gì lập tức thông báo. Ta không tin không nắm được thóp của họ Hàn!"

"Vâng." Tiết Anh dứt khoát nhận lệnh, lúc ra ngoài cũng không quên âm trầm để ý xung quanh.

Thừa tướng nói không sai, trong doanh quả nhiên có nội gián! Việc hôm nay tốt nhất để cho càng nhiều người biết càng tốt, tốt nhất nên đồn càng lúc càng khó nghe đi, như vậy mũi giáo cũng sẽ tạm thời không hướng về chủ nhân của nàng. Tiết Anh âm thầm nghĩ, "Chậm nhất cũng nửa năm thôi."

Nửa năm...

Bọn họ đã ở Tương Kỳ nửa năm.

Gần nửa năm này, số lần Nam Yên đem quân khiêu chiến đã không thể tính nổi, đều bị Dương Ngọc Thấu hạ lệnh không đánh. Mặc cho người bên ngoài ra sức chửi bới, giống trống khua chiên náo loạn cỡ nào, bên trong giống như giả câm điếc không hề có động tĩnh. Vậy nhưng bất kỳ lúc nào đem thang mây đến đều bị Bắc Huyền quân loạn tiễn tiêu diệt. Đại tướng Nam Yên Thái Mão từng mang cả trăm thiết hỏa xa đến phá thành, nhưng lần đó không ngờ tới phía Bắc Huyền đã sớm có chuẩn bị, không biết làm cách nào cũng tạo ra vài chục hỏa xa bằng gỗ, còn là vận hành tự động điều khiển từ xa. Thiết hỏa xa chưa kịp khai pháo đã bị mộc hỏa xa bắn cho tan tác, nổ lần đó vang cả một vùng, oanh oanh liệt liệt.

Hai tháng nữa trôi qua, lần này đến cả Hàn Lâm cũng không đợi được, sau trận chiến đó, ba lần bốn lượt yêu cầu xuất quân. Dương Ngọc Thấu ăn miếng trả miếng, viện cớ mộc hỏa xa đã bị tổn thất cần thời gian sửa chữa không cho xuất quân. Mỗi lần nhìn Hàn Lâm sắc diện lúc đen lúc đỏ đều khiến nàng đắc ý.

Hai người, một già một trẻ ở trong cùng một doanh trại, lại ngày qua ngày âm thầm trực diện đấu đá, đến binh sĩ giữ ngựa cũng biết họ không hợp. Đỉnh điểm có lẽ là lúc thánh chỉ từ nội đô truyền đến yêu cầu nhanh chóng kết thúc cuộc chiến. Hàn Lâm mượn thánh ý buộc Dương Ngọc Thấu đổi từ thế phòng thủ sang thế tiến công. Nhưng làm gì có chuyện dễ như vậy.

"Lương thực cung ứng cho cuộc chiến lần này sắp ngang ngửa nội chiến hai năm trước, Dương thừa tướng ngươi còn định kéo dài đến bao giờ?"

"Không phải ta là đang lo đi sai một bước thua cả ván cờ sao? Ta còn sợ ngộ nhỡ xuất binh trắc trở làm tổn thất quân lực tinh nhuệ của Bắc đại doanh, vậy thì càng khó lòng ăn nói với bệ hạ!"

"Dương Ngọc Thấu, nếu như ngươi không có cách phá địch, thì nên giao ra soái ấn chọn người tài khác!"

"Hỗn xược. Hàn Lâm, ta nể bà tuổi cao lâu năm không chấp nhứt với bà, nếu còn ăn nói ngu xuẩn sẽ xử bà theo quân pháp!"

"Ngươi dám?! Dương Dung! Ngươi chỉ là một xú nữ bất tài, chẳng qua dựa vào lời lẽ miệng lưỡi ăn may lấy tiếng, ngươi có thể che mắt được bệ hạ chứ không qua mắt được ta. Nếu để quyền hành rơi vào tay ngươi, không chỉ sáu quận Tương Kỳ mà còn cả Bắc Huyền sớm muộn cũng hủy dưới tay ngươi!"

"Hàn Lâm!" Dương Ngọc Thấu đập bàn quát: "Kiên nhẫn của ta có giới hạn, bà còn ở đó ngông cuồng sỉ nhục ta ..."

"Ta sợ ngươi sao?" Hàn Lâm quả thật không biết sợ càng nói càng hăng: "Xú nha đầu như ngươi, năm xưa ta cùng tiên đế bình nam dẹp bắc ngươi còn chưa ra đời đó. Dựa tính cách cậy thế hống hách ngang tàng như ngươi nếu không phải bệ khoan hồng ngươi sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi!"

"Người đâu!" Dương Ngọc Thấu quát.



Thân binh dưới trướng hùng hổ tiến vào, "Dạ!"

Dương Ngọc Thấu nói: "Hàn Lâm làm trái lệnh ta, lôi ra ngoài chém đầu thị chúng, lập tức thi hành!"

"Rõ!" Âm thanh thừa lệnh vang lên, thân binh nhanh chóng đem Hàn Lâm khống chế dưới thân, buộc bà ta phục quỳ.

Hàn Lâm hung hăng quát: "Dương Dung!"

"Lôi ra ngoài."

"Thừa tướng!" Một vài tướng sĩ vội can ngăn: "Thừa tướng, Hàn tướng quân ..."

"Sao?" Dương Ngọc Thấu nhướng mày nhìn các nàng: "Các ngươi có muốn chết thay cho bà ta không?"

"..."

"..."

"Thừa tướng." La Miêu Miêu đứng ra nói: "Trước trận chém tướng là điều đại kỵ, xin hãy đợi sau trận rồi hãy xử lí."

"..." Dương Ngọc Thấu cân nhắc, cười lạnh rồi nói tiếp: "Cũng đúng. Ta còn dự định trận sau sẽ đánh thật oanh liệt, nên chừa cho bà nửa cái mạng để chứng kiến. Lôi ra, đánh một trăm trượng, tịch thu quân kỳ, cắt mọi chức vụ!"

"Dương Dung, ta là Đô Hiền đại tướng do bệ hạ ngự phong, ngươi dám đối xử với ta như vậy sao tiện nhân!"

"Ta là đương triều thừa tướng được bệ hạ ngự phong. Mang đi!"

Chư tướng bá quan trong trướng phục quỳ. Lòng người ai nấy hoang mang hoảng sợ. Quy luật của Bắc Huyền chính là như vậy, kẻ thắng làm vua. Nửa năm trước Dương Ngọc Thấu không nói lại Hàn Lâm tuổi tác ngang ngửa mẫu thân nàng, thắng một trận liền có thể tùy ý hô phong hoán vũ, chém tướng chỉ cần một câu nói mà hơn hai ngàn quân dưới trướng Hàn Lâm không ai dám hó hé nửa lời. Chiến trường chính là như vậy tàn ác, quan trường chính là như vậy khốc liệt, Dương Ngọc Thấu nàng cũng chính là như vậy nhẫn tâm. Bên ngoài Hàn Lâm bị đánh đến tróc da nát thịt, Dương Ngọc Thấu đánh một dọa trăm. Mà ít ai biết được, đây chỉ là dấu hiệu đầu tiên cho kế hoạch động trời của nàng.

Tin tức Dương Hàn nội chiến chưa đến ba ngày đã đến tai Yên doanh. Chủ soái Nam Yên vốn đối với chuyện lần trước ăn phải quả đắng của Dương Ngọc Thấu đã hận đến mức xé nát cả dây cương, nay lại nhận được tin tốt này, không nghĩ ngợi nhiều cũng không cần bàn bạc với đồng minh Đại Thừa lập tức mật lệnh cho người ở Bắc Huyền thừa dịp đổ thêm dầu vào lửa, bất chấp thủ đoạn nhất định đem Hàn Lâm kia chiêu hàng. Theo lời thám báo, Hàn Lâm so với Dương Ngọc Thấu hữu dũng hữu mưu hơn. Dương Ngọc Thấu lại ngay lúc này nổi điên sinh sự khác gì là trời ban điềm lành.

Mà bên này tin tức Hạ Dương nhận được cũng tới lui không ngừng nghỉ.

Dương Đông trong vòng nửa năm gấp rút chế tạo được năm mươi bốn mộc hỏa xa, Dương Thu dẫn theo thân binh bí mật mai phục bên ngoài thành Tương Kỳ, nhóm của Dương Xuân âm thầm trà trộm vào quân doanh Nam Yên thừa cơ giở vài trò tiểu xảo với thiết hỏa xa, đợi khi Yên quân đem thiết hỏa xa ra, không bắn được, trong khi mộc hỏa xa thì ầm ầm tấn tới. Mọc cánh cũng khó thoát!

Dương Ngọc Thấu đã an bày đâu đó ổn thỏa. Hiện tại chỉ còn bên Đại Thừa có chút rắc rối.

"Trong thư viết người của chúng ta ở Đại Thừa quân doanh hình như bị phát giác. Hạ Dương cũng không dám làm bừa đành phải nhờ thừa tướng giải quyết, chờ lệnh của thừa tướng." Tiết Anh đọc xong nội dung, quy cũ đem phong thư kia cho vào trong lư hương.

Dương Ngọc Thấu trầm ngâm nhìn họa đồ, rất lâu sau đó mới nhỏ giọng nói: "Hay là ngươi cũng ra kia chịu phạt đi."