Chương 2: Hồi Ức - Quan Ngoại

"Tương Kỳ thành bị liên quân Thừa Yên vây khốn hơn hai tháng, trước đó đã có ba thành trì thất thủ, lương thực trong thành không còn được bao nhiêu, nạn dân của ba thành hiện tại chỉ có thể húp cháo, bên ngoài còn có bão tuyết, không ít người cũng đã chết cóng. Thừa tướng, chuyện này...."

"Ăn không no thì đun tuyết ra thành nước mà uống, thời buổi loạn lạc còn muốn một ngày ba bữa sơn hào hảo vị hay sao? Không đủ chỗ lưu trú thì dọn sạch nhà lao, trưng dụng từ đường, đền chùa thái miếu chỗ nào có tường có nóc lại không thể che gió chắn tuyết? Mấy việc cỏn con này mà cũng phiền đến chỗ ta, đám người Tiết Anh chết hết rồi sao?!"

Dương Ngọc Thấu một mặt dán mắt đọc mớ chiến báo gần nhất - số chiến báo vì bão tuyết trì trệ đã chất cao trên bàn quá đầu người, một mặt quay sang quát trấn thủ thành Tương Kỳ - La Miêu Miêu, làm cho một đám công tước phục hầu bên dưới ai nấy khúm núm, không dám nói thêm câu nào.

Chỉ duy nhất một người từ trong đám đông đó bước ra, thống lĩnh trú quân Tương Kỳ, Tiêu Thục Vân.

"Thừa tướng, việc bố trí nạn dân có thể thu xếp, nhưng còn lương thực... Nạn dân cũng là con dân Bắc Huyền, ngài như vậy há chẳng phải là xem mạng người như cỏ rác."

Dương Ngọc Thấu ngẩn đầu, giỏi, dám chất vấn cả ta! Nếu không phải vì Cơ Trát Dạ kia cứ chần chừ không quyết làm nội chiến nổi lên triều đình có đến mức quân lương dự trữ cũng không còn hay không? Giờ thì hay rồi, ném chậu phân này cho ta, còn dám chất vấn ta!

Trong lòng nóng như lửa đốt, ngoài mặt lạnh tựa hàn phong, Dương Ngọc Thấu nghiêm mặt nói:

"Thừa Yên hai nước tổng cộng có khoảng mười lăm vạn, bốn trăm thiết xa bắn hỏa pháo. Phía chúng ta, quân lực địa phương tan tác ngàn dặm, trú quân Tương Kỳ còn lại khoảng hai vạn, viện binh đợi sau khi bão tuyết tan sẽ họp với trú quân, chúng ta có khoảng bảy vạn. Quân Đại Thừa đóng ở tây khẩu cách Tương Kỳ hai mươi dặm im hơi lặng tiếng, quân Nam Yên đóng ở nam giang thì đều đặn ngày ba bữa đến khiêu chiến. Chênh lệch gấp đôi mà bọn họ đột nhiên lại dừng chân tại chỗ như vậy, các ngươi nghĩ là vì cái gì? La đại nhân, bà nói thử xem."

La Miêu Miêu đột nhiên bị gọi vội vàng động não, hấp tấp đáp: "Có, có thể là vì Tương Kỳ thành thành thủ kiên cố, là phòng tuyến đầu tiên trước khi vào đại địa Bắc Huyền, bọn chúng không công phá được nên mới muốn khıêυ khí©h chúng ta, một khi mở thành giao chiến, Thừa quân ở tây khẩu sẽ thừa cơ tấn công."

Tiêu Thục Vân nói: "Không đúng. Bọn chúng đã nghĩ đến mang theo hỏa xa để phòng gặp băng tuyết, hỏa xa đó ta đã từng thấy qua rõ ràng đã có nghiên cứu, làm tan băng rất nhanh, tận bốn trăm hỏa xa chứng tỏ bọn chúng chuẩn bị đã lâu không lý nào không nghĩ đến biện pháp phá thành. Trừ phi....."



Dương Ngọc Thấu buông tờ chiến báo xuống, mỉm cười hỏi: "Trừ phi thế nào?"

Tiêu Thục Vân nói: "Đã là liên quân, cho dù cương thổ khác biệt cũng không cần phải đồn trú cách xa nhau như vậy. Huống hồ bọn chúng là đang ở lãnh thổ Bắc Huyền, giữa băng phong bão tuyết, không gộp trại lại tách trại, chuyện này thật sự rất không bình thường. Mạt tướng trộm nghĩ, có thể nào, liên minh Thừa Yên, đã xảy ra vấn đề?!"

Một số công sách hùa theo nói: "Nếu được như vậy không phải lợi cho chúng ta rồi sao?"

"Đúng đó. Nếu không có Đại Thừa hậu thuẫn, Nam Yên quốc đó căn bản không phải là đối thủ của chúng ta!"

Tiếng bàn tán theo đó dần rầm rộ.

Dương Ngọc Thấu chắp tay trước bàn, dặng hắng một tiếng, lập tức ổn định cục diện. Đúng lúc này, màn trướng vén lên, bên ngoài gió tuyết lạnh lẽo ùa vào, phó tướng trực tiếp dưới tay Dương Ngọc Thấu - Tiết Anh mang một tấm hồ cừu bước vào, trên chiến giáp của nàng còn đọng một lớp tuyết, hành lễ báo:

"Thừa tướng, việc người căn dặn đã thu xếp xong mời Thừa tướng xem qua."

Bên trong ai nấy nhìn mặt nhau, tạm thời chưa rõ chuyện gì. Trước tiên, việc không ai ngờ tới là Dương Ngọc Thấu và một đám thân vệ lại có thể bỏ lại đại quân phía sau tự mình xông qua bão tuyết đến Tương Kỳ, nàng ta chỉ trong vòng một buổi sáng và mớ chiến báo viết tay, thậm chí còn chưa giáp mặt với địch quân đã mơ hồ suy đoán được thế cục Thừa Yên, hiện tại lại còn có kế hoạch gì đây?

Chỉ thấy Dương Ngọc Thấu cởi chiến bào trên người nhận lấy hồ cừu bước ra ngoài. Người trong trướng cũng đi theo phía sau.

Dương Ngọc Thấu nói với Tiết Anh bên cạnh: "Lát nữa ngươi đến gặp La Miêu Miêu bảo bà ấy thuật lại tình hình nạn dân. Trước mắt chỉ cần có ăn có mặc có chỗ trú chân, những thứ còn lại không cần quan tâm."

Tiết Anh gật đầu: "Rõ!"



Bọn họ đi đến dưới cổng thành, chiến mã ngày đi nghìn dặm Cơ Trát Dạ ban thưởng trên cũng lưng lót một tấm cừu y, hai chân trước liên tục đạp nhẹ trên nền đất phủ tuyết.

Dương Ngọc Thấu vuốt ve nó vài cái, cưỡi lên lưng ngựa, thầm mắng nó "đồ ngựa nọ háo đá", lệnh mở cổng thành, bất chấp bão tuyết khiến bên ngoài toàn một màu trắng không thấy điểm cuối, không nói không rằng thúc ngựa lao đi.

Tiêu Thục Vân trợn mắt nói: "Để ngài ấy đi như vậy được à?"

Tiết Anh đáp: "Tự lo cho mình trước đi."

Người ở Bắc Huyền cư nhiên không sợ lạnh, dĩ nhiên trong một số trường hợp đặc thù vẫn có thể chết cóng, nhưng Dương Ngọc Thấu này giống như thật sự uống ước băng tan ra mà sống, từ nhỏ đã ngang ngược không biết lạnh là gì. Tình cảnh hiện tại so với năm đó mười lăm tuổi lần đầu tiên đến Tương Kỳ thật sự rất giống nhau khiến nàng không khỏi có chút hồi tưởng.

Bắc Huyền quốc lãnh thổ trải dài ở nơi tận cùng lục địa, ngoài phía tây nam giáp với Đại Thừa và Nam Yên, một phần cương thổ phía đông còn gần với Đại Tùy, cách nhau một dòng sông băng.

Năm đó nội sự nước Tùy bất ổn, bên ngoài chư tướng Đại Thừa nhiều lần gây sự xung đột ở biên quan, lo sợ chiến tranh nổ ra sẽ lâm vào cảnh bốn phương vây khốn, hoàng đế Tùy quốc liền mang hoàng tử thứ tư của mình đến Bắc Huyền làm tin trong hai năm, đổi lại một lời cam kết giao hảo giữa hai nước, không ai xâm phạm ai.

Tiểu hoàng tử kia năm ấy chỉ mới chín tuổi bị đưa đến Bắc Huyền nội đô. Lúc đó người người đều nghĩ tên tiểu tử này hẳn là dạng tầm thường, không được sủng nên mới bị đưa đi làm vật hi sinh, không ngờ được hắn không chỉ không tầm thường mà rất thông minh.

Bắc Huyền nội đô ấm hơn quan ngoại, nhưng chung quy vẫn rất lạnh, tiểu tử chỉ là con tin cư nhiên không được đối xử chu toàn, suốt một năm đầu nghe nói bệnh sấp mặt. Đến năm thứ hai, tiểu tử đó đột nhiên ở biệt viện làm ra vài thứ. Trước tiên là cho người gom lấy băng đá, đυ.c đẽo tô trét xây ra một căn nhà nhỏ bằng băng, sau đó lại lấy băng tuyết đun cho tan chảy, dùng ống đồng dẫn hơi nóng vào trong. Không gian kín cùng với hơi nước nóng vừa phải khiến bên trong nhà băng nhỏ ấy thật sự rất ấm áp. Dương Ngọc Thấu từng chui vào đó một lần, quả thật hận không thể đá tiểu tử kia ra chiếm luôn chỗ đó.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi bậc cười. Bên ngoài gió lạnh thấu xương, dưới lớp hồ cừu, Dương Ngọc Thấu ngây ngốc cảm thấy quả nhiên là ấm thêm một chút.