Chương 7

Cả buổi chiều Hàn Nhân đều không có lịch quay, một người ở tại khách sạn nhàm chán, thừa dịp trợ lý không chú ý trộm đi ra ngoài, cô tìm trên bản đồ, trực tiếp đi phố ăn vặt của địa phương.

Bên này nhiệt độ không khí thiên thấp, Hàn Nhân đeo mũ còn có khẩu trang, che đến kín mít, giả dạng nhìn cùng người qua đường không khác nhau, hơn nữa cô nhân khí thấp, cũng sẽ không lo lắng bị người nhận ra.

Hàn Nhân yêu nhất ăn vặt ven đường, tuy rằng nhìn không phải sạch sẽ, nhưng hương vị thật sự tuyệt, cô đã từng ăn đến hư bụng, người trong nhà cũng thường xuyên nói cho cô này đó quán ven đường không vệ sinh, nhưng chính là chịu không được dụ hoặc.

Ngửi được hương vị phiêu hương, chân đều nhích không đi.

Có quầy hàng sẽ bày biện một ít bàn ghế, Hàn Nhân dứt khoát ngồi xuống từ từ ăn, trên đường cũng có rất nhiều mỹ nữ đều là vừa ăn vừa đi, sau cùng Hàn Nhân dứt khoát học bọn họ, cô cũng không nóng nảy, chậm rì rì đi bộ.

Đi dạo hơn một giờ, không chỉ có ăn no, còn mua rất nhiều đồ vật nhỏ, cô tính toán quay lại đoàn phim sẽ phân cho mọi người.

Lúc Hàn Nhân tính toán trở về còn thấy được một cửa hàng áo choàng phong cách dân tộc phong, đứng ở bên ngoài, cô liếc mắt một cái liền coi trọng một chiếc áo choàng màu đỏ hoa văn ngàn điểu cách mạn đằng đóa hoa, nó phù hợp với khí chất của chị dâu tương lai, Hàn Nhân cảm thấy, chị Hạ mặc vào nhất định sẽ sáng mù hai mắt anh cô.

Áo choàng hoa hình cùng thủ công đều cũng không tệ lắm, chính là nguyên liệu không có tốt như cô nghĩ, nhưng cửa hàng nhỏ cùng trung tâm thương mại khác nhau, chất lượng như thế là cũng bình thường.

Tâm ý của cô, chị Hạ cũng không phải người so đo những chi tiết nhỏ, vì thế, cô không chút do dự làm họ gói lên, sau đó mua cho mình một áo choàng màu sắc thuần tịnh, không nghĩ tới lúc trả tiền chủ cửa hàng còn chủ động bớt số lẻ cho cô, giá trị hạnh phúc của Hàn Nhân vì ăn được mua được tăng lên tối cao.

Trên đường trở về tâm tình nhảy nhót, thấy nơi có tụ tập đều sẽ tò mò qua đi tìm tòi đến tột cùng, đi đến ven đường chuẩn bị đánh xe quay lại khách sạn, thấy bên trạm giao thông công cộng trạm vây quanh một đống người, cãi cọ ầm ĩ, nghe như là bởi vì việc nhà mà cãi nhau.

Chuyện gia đình mâu thuẫn Hàn Nhân không có hứng thú, không xem náo nhiệt, nhưng lại nghe được tiếng khóc trẻ con, không nhịn xuống quay đầu nhìn về phương hướng kia.

Nữ nhân gắt gao ôm một bé trai, đối diện là một người đàn ông cùng bà lão, hai người muốn cướp đứa trẻ từ người phụ nữ, người đàn ơng còn nói có sách mách có chứng chỉ trích nữ nhân: “Cô cãi nhau thì về cãi nhau, nhưng cũng cần phải bận tâm đứa trẻ.”

Bà lão cũng theo sát ở trách cứ: “Hai vợ chồng sao không có cãi nhau, chính cô không trở về nhà không quan trọng, nhưng cháu trai tôi còn sinh bệnh, cô không mang nó xem bác sĩ, còn không thể ngăn đón chúng tôi không cho đi.”

Đối mặt với người chung quanh khe khẽ nói nhỏ, cô gái trên mặt sốt ruột cùng hoảng loạn, ngoài miệng một lần rồi một lần giải thích: “Tôi không quen biết các người, các người không thể cướp con tôi.

Đứa trẻ không nói gì, ôm cổ mẹ khóc thất thanh.

“Cô nói hỗn láo, đến mẹ chồng còn không nhận?” Bà lão vẻ mặt nghiêm khắc, nhìn có vài phần uy nghiêm.

Lúc này quần chúng vây xem thậm chí có người mở miệng khuyên: “Cô nên theo bọn họ về đi, nên vì đứa trẻ suy xét một chút.”

Cô gái không dao động, như cũ gắt gao ôm con của mình cùng người đàn ông lôi kéo, Hàn Nhân đến gần một chút, thấy cô ấy gấp đến độ nước mắt đầy mặt, nhưng người đàn ông cùng bà lão còn muốn ôm đi hài tử, là người ngoài cuộc, cô cảm thấy làm chồng làm cha như người đàn ông này đều quá thất bại.

Người chung quanh đều ở khe khẽ nói nhỏ, nhưng ai đều không có tiến lên nói câu công đạo lời nói, Hàn Nhân nhất thời không nhịn xuống, đi qua.

Lúc này, cô nghe được trong đám người có người đột nhiên ra tiếng hỏi: “Cô ấy nói không quen biết các người, các người có gì chứng minh hay không?”

“Tôi là chồng cô ấy, chẳng lẽ ra cửa còn muốn tùy thân mang theo giấy hôn thú sao?” Nam nhân đúng lý hợp tình hỏi lại.

“Tôi thật sự không biết bọn họ.” Cô gáigắt gao ôm đứa trẻ không dám buông tay, hướng chung quanh cầu cứu: “Xin mọi người giúp tôi báo cảnh sát, bọn họ muốn làm hại con tôi, tôi thật sự không quen biết bọn họ!”

‘ Mẹ chồng ’ nghe xong vô cùng đau đớn: “Con dâu sao lại nói những lời như vậy, mẹ là vì tốt cho cháu mình, Con đã không muốn nhận chúng ta thì thôi sao lại nói như vậy.”

Người đàn ông sau khi nghe được cũng bực, giữ chặt bà lão, “Mẹ chúng ta đi, tùy cô ta,để đứa trẻ bệnh nghiêm trọng làm cô ta khóc!”

Hắn ta buông lỏng cô gái ra, mang theo bà lãoi đi ra ngoài, hai người bài trừ đám người, biên đi còn biên căm giận nói: “Này là quyết định ly hôn rồi, đến tình cảm vợ chồng còn không để ý, cần phải ly hôn!”

Hàn Nhân đứng ở ngoài hai mét, kinh ngạc nhìn hai mẹ con người đàn ông, tức khắc cảm thấy, hôn nhân thật sự thật là đáng sợ, đặc biệt lại tìm nam nhân như vậy, thà rằng ly hôn.

Cô đắm chìm trong thái độ của người đàn ông, lúc thu hồi suy nghĩ phát hiện vừa rồi đám người vây quanh dần dần tan, người phụ nữ đã ôm đứa bé rời đi từ lúc nào.

Hàn Nhân thở dài, sau đó xoay người trở lại tiếp tục bắt xe.

Phố này hơi loạn, xe taxi rất ít đi qua, đặt xe trên mạng cũng không ai nhận, Hàn Nhân ôm đồ vật trên tay, dần dần co` chút thiếu kiên nhẫn.

Cô ghét nhất chờ đợi.

Sắc trời dần tối, đèn đường không biết khi nào đã sáng lên.

Phạm Kiến Mính xoa cổ từ tiệm net đi ra, phía sau đi theo Trình Soái hoạt động gân cốt.

Phạm Kiến Mính hít sâu: “không được, mới vừa ngồi một buổi chiều xương cổ liền chịu không nổi, tôi không thích hợp cho cuộc sống an nhàn rồi.”

“Anh chính là tiện mệnh, mỗi ngày cùng kẻ bắt cóc vật lộn mới cảm giác sinh hoạt có tư có vị?” Trình Soái thở dài, “Đáng tiếc, một buổi trưa cũng không có thu hoạch được gì.”

Phạm Kiến Mính: “gọi điện thoại cho đội trưởng, xem anh ấy có gì tiến triển.”

Trình Soái móc di động ra vừa thấy, “Hết pin, anh gọi đi.”

Thời gian chờ Phạm Kiến Mính cùng Úc Chiến trò chuyện, anh ấy ăn không ngồi rồi quan sát hoàn cảnh ồn ào chung quanh, tầm mắt dừng một đạo yểu điệu thân ảnh ở ven đường.

Nữ nhân dáng người mảnh khảnh bị khẩu trang che mặt, tuy rằng mặc một thân hưu nhàn phong cách quần áo, giày thể thao, nhưng ngăn không được khí chất cao quý ưu nhã trên người kia.

Mũ lưỡi trai bị cô cầm ở trên tay, tóc dài nhu thuận khoác sau vai, khoảng cách không xa, Trình Soái có thể thấy rõ đôi mắt của cô.

Thần thái sáng láng.

Đôi mắt cùng dáng người đều cực kỳ giống... nữ thần của anh ấy?

Có thể là ánh mắt Trình Soái quá mức nóng bỏng, người đối diện hình như cảm ứng được, đột nhiên không kịp phòng ngừa ngẩng đầu nhìn qua.

Khi ánh mắt cô nhìn qua, Trình Soái cảm giác chính mình trái tim đột nhiên không chịu khống chế bang bang thẳng nhảy.

Nữ thần......

Anh đột nhiên nhớ tới, tân kịch bản của nữ thần, giống như chính là quay chụp ở Thanh Hồ?!

Ý thức được điểm này, trong lòng Trình Soái càng thêm chắc chắn, tức khắc như là tiêm máu gà, thẳng lăng lăng nhìn đạo thân ảnh kia, không bỏ được dời đi nửa phần.

Có thể là đã nhận ra anh ấy nhìn chăm chú, nữ nhân đối diện đem mũ lưỡi trai vội vàng đội lên, còn cẩn thận sửa sang lại khẩu trang, khi một chiếc xe taxi lại đây, cô vội vàng ngăn lại, sau đó kéo ra cửa xe lên xe đi.

Trình Soái nhìn đuôi xe biến mất, sững sờ ở tại chỗ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Phạm Kiến Mính treo điện thoại thấy anh ấy nhìn chằm chằm nơi xa đang ngẩn người, chọc chọc bả vai, tò mò theo tầm mắt anh ấy xem qua, hỏi: “Nhìn cái gì? Phát hiện ra manh mối?”

Trình Soái lắc lắc đầu, “Anh đoán tôi thấy được ai?”

“Ai?”

“nữ thần của tôi!”

“Ai??” Phạm Kiến Mính lại khó có thể tin lặp lại hỏi một lần.

“nữ thần!!” Trình Soái kích động, “vừa rồi, tôi cùng nữ thần cách không nhìn nhau suốt năm giây thời gian, năm giây!”

Phạm Kiến Mính: “...... Hoa mắt đi?”

Trình Soái: “Không có khả năng, tôi có thể nhận sai đội trưởng nhưng không thể nhận sai nữ thần, chỉ cần một cái bóng dáng, một ánh mắt, tôi dám chắc chắn, vừa rồi đó chính nữ thần của tôi.”

“Nhận sai...... Đội trưởng?” Phạm Kiến Mính quét mắt nam nhân sắp đi tới phía sau Trình Soái, cười chỉ chỉ đầu, hài hước hỏi: “Soái soái, lời nói nhận sai đội trưởng, anh có muốn suy xét lại hay không?”

“Không cần suy xét!” Trình Soái không chút do dự, “Bất kỳ lúc nào, địa vị đội trưởng trong lòng tôi, cùng nữ thần kém hơn vạn dặm.”

Anh ấy vừa dứt lời, đầu liền bị gõ một cái, đồng thời phía sau truyền đến một đạo thâm trầm hồn hậu nghi vấn, “Nào đó thời điểm, là khi nào?”

Thanh âm này trầm ấm, Trình Soái quá quen thuộc, nháy mắt rùng mình một cái, cương thân mình chậm nửa nhịp xoay người.

Úc Chiến biểu tình nhàn nhạt, nhìn Trình Soái ánh mắt cũng phá lệ bình tĩnh, nhưng Trình Soái là thấy được lực chấn nhϊếp che giấu từ đáy mắt không gợn sóng của anh, kéo kéo khóe miệng, khổ một khuôn mặt: “Đội trưởng......”

Úc Chiến cũng nhìn theo phương hướng lúc nãy, chỉ nhìn đến một dãy đèn đường, anh nhìn nơi xa mị hạ mắt, hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”

“Không thấy cái gì.” Trình Soái banh một khuôn mặt, rõ ràng không có nói thật.

Úc Chiến cười khẽ, khóe miệng cong một mạt độ cung, “Không thấy cái gì? Không thấy cái gì sao tôi đi đến phía sau cậu cũng chưa phát hiện?”

Trình Soái: “......”

Vấn đề của đội trưởng thực sự không dễ trả lời, trả lời vừa lòng còn được, nếu trả lời không hài lòng......

Quả nhiên.

“năng lực phản ứng giảm xuống nghiêm trọng, nếu là địch nhân từ sau lưng đánh bất ngờ, sợ là mười cái mạng cậu cũng mất đi.” Úc Chiến vỗ vỗ bờ vai của anh ấy, không nhẹ không nặng nói: “Quy củ cũ, 3000 tệ.”

Trình Soái thiếu chút nữa quỳ, “Có thể lưu trữ quay lại Liêu Thành lại phạt sao?”

“Trong thời gian quy định không đạt tiêu chuẩn, buổi tối không cần ngủ.”

Phạm Kiến Mính ở một bên cười, hướng chọc vào tim Trình Soái, “Vì nữ thần, 3000 tệ mà thôi, chạy!”

Trình Soái: ...

Úc Chiến nghe vậy, thuận miệng vừa hỏi, “Cái gì nữ thần?”

Anh là làm cho bọn họ tới tra án.

Trình Soái nhanh chóng che miệng Phạm Kiến Mính, nhưng vẫn là bị anh ấy nhanh hơn hai giây: “Là nữ minh tinh mà soái soái theo đuổi, vừa rồi anh ấy nói nhìn đến người ta, tôi liền kỳ quái, người mang mũ mang khẩu trang, liền lộ hai con mắt, như thế nào liền biết là nữ thần của anh ấy?”

Úc Chiến có chút ngoài ý muốn nhướng mày.

Trình Soái cũng không gạt, nói thẳng không cố kỵ: “Tôi sẽ không nhận sai, dùng phán đoán chuyên nghiệp của tôi bảo đảm, dáng người, đôi mắt, là nữ thần không thể nghi ngờ!”

“Phán đoán chuyên nghiệp của cậu?” Úc Chiến không nhịn xuống cười nhạo một tiếng, “Sau lưng có người cũng chưa nhận thấy được, nói chuyện gì chuyên nghiệp phán đoán?”

Trình Soái: …

Chuyện này, ở chỗ đội trưởng bọn họ không dễ bỏ qua!

Úc Chiến dẫn hai người tùy tiện giải quyết bữa tối, trở lại khách sạn, thông qua manh mối hôm nay đạt được ở tiệm net mở cuộc họp nhỏ, biết được ý đồ của anh, Phạm Kiến Mính cùng Trình Soái nhất trí cảm thấy tốt, Trình Soái nói: “Đội trưởng, tôi hành động với anh, để tiểu tiện tiện lưu lại phối hợp với địa phương cảnh sát.”

Úc Chiến trầm ngâm một lát, chỉ nói: “Quyết định, chờ thăm dò sau khi quy củ của bọn họ lại hành động, bảo đảm vạn vô nhất thất.”

Anh nhìn thời gian, phân phó: “Trước như vậy, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sau đó cầm quần áo tắm rửa bước vào phòng tắm.

Xem Úc Chiến rời đi, Trình Soái vội vàng đem di động sạc pin, chờ quá sốt ruột, anh trực tiếp lấy di động Phạm Kiến Mính, vừa truy cập vừa nói thầm: “Tôi nhớ rõ nữ thần là ở chỗ này quay chụp, xác định một chút.”

“Nữ nhân cho anh rót mê hồn canh gì, nhìn anh thần hồn điên đảo, đức hạnh.”

Trình Soái không có thời gian để ý đến anh ấy, vùi đầu thao tác, sau một lúc lâu, kích động vỗ đùi, “Tôi liền nói là nữ thần của tôi.”

Quay chụp địa điểm ở khách sạn bọn họ trụ không xa, hôm nay nhìn đến thân ảnh tương tự, 99.99% là nữ thần của anh.

Úc Chiến để trần thân trên từ phòng tắm ra tới liền nhìn thấy bên ngoài hai người thảo luận khí thế ngất trời, anh tùy tay đem khăn lông ném trên đầu một người, không mặn không nhạt nói: “Nhàn đến hoảng?”

Trình Soái ý chí chiến đấu sục sôi: “Đội trưởng, tôi nhất định tra án nghiêm túc, nỗ lực phá án sớm một chút.”

Như vậy mình mới có tâm tình cùng nàng nữ thần tạo cái ngẫu nhiên gặp được.

Úc Chiến xem anh ấy, nhìn vài giây, đột nhiên hỏi: “nhiệm vụ 3000 tệ hoàn thành?”

Trình Soái:!!!

Đã quên còn có chuyện này.

Xem biểu tình anh ấy liền biết là chuyện như thế nào, Úc Chiến cười lạnh một tiếng, tùy tay tròng lên một chiếc áo thun, hỏi: “Là 3000 tệ quá ít, làm cậu khinh thường đi chạy?”

Trình Soái còn không kịp phủ nhận, lại nghe Úc Chiến nói tiếp câu: “Vậy 5000 tệ, đi thôi.”

Cuối cùng, trong lúc Phạm Kiến Mính ngửa mặt lên trời mà cười Trình Soái héo úa đi đến cửa phòng.

Úc Chiến giường ngủ ở nhất sườn, anh dựa vào đầu giường đốt điếu thuốc, lấy ra di động xem hai giây, sau đó gọi điện thoại cho Cố Thành Xuyên, biết được anh ấy còn không có xuất hóa đơn tu sửa Porsche, liền thúc giục một chút.

Cố Thành Xuyên tự nhiên không thể thiếu trêu ghẹo anh, anh chỉ là cười khẽ, trừu điếu thuốc, thuận miệng nói: “Cô gái kia phiền toái, giải quyết sớm một chút cho nhẹ nhàng.”