Úc Chiến vốn định về nhà nghỉ ngơi, nhưng trông thấy siêu xe của Hàn Nhân, lại nghe xong mấy lời kia của Cố Thành Xuyên anh liền cảm thấy không thể để cô dễ dàng đạt được ý nguyện như vậy.
Vậy nên anh xoay người đi ngược lại, một lần nữa mang bao tay vào.
Cố Thành Xuyên nhìn đến phát ngốc, cái loại việc cướp khách này anh anh tata cũng chỉ nói bừa thôi, nhưng để Úc Chiến giúp người khác sửa xe thì không thể làm bừa, huống hồ đây còn là xe của một vị khách nữ.
Vừa lạ lùng vừa quỷ dị.
Sau đó, Cố Thành Xuyên phá vỡ nghi vấn trong đầu, bước đến hỏi đầu đuôi mọi chuyện. Sau lại hiểu rõ mọi chuyện mà gật gật đầu hỏi: “cho nên, cậu định dùng đồ nghề của tôi để giúp bản thân mình tiết kiệm tiền à?”
Úc Chiến đặt tay lên phía sau xe Porsche, đang khom lưng để xem xét mức độ hư hỏng của chiếc xe, anh nâng mày lên nói: “được chính tay tôi sửa là phúc phần của chiếc xe này.”
Lời này nói ra nghe có vẻ hơi ngông cuồng, nhưng Cố Thành Xuyên đồng tình đúng là như vậy.
Đàn ông đam mê xe cộ tựa như là bản tính trời sinh. Lúc đầu Úc Chiến vừa xuất ngũ , anh cũng định cùng anh ta hợp tác để mở một hãng xe, nhưng sau đó anh lại vào đội cảnh sát hình sự. Cho nên anh ta đành tự mình lập nghiệp, nhưng khi Úc Chiến có thời gian rảnh thì anh cũng thích đến hãng xe của anh tata để mò mẫm mấy thứ ở đây.
Việc sửa xe đối với những người nhân viên dựa vào việc sửa xe để kiếm tiền thì là kỹ năng phòng thân, thì đối với Úc Chiến việc này lại là trò tiêu khiển, để những lúc rảnh rỗi có việc làm gϊếŧ thời gian.
Dù sao thì một tên đàn ông 29 tuổi độc thân, lại không thích tìm hiểu nữ giới, thời gian bình thường thì cũng phải có việc gì đó để làm.
Chuyện nào ra chuyện đấy, với tay nghề của Úc Chiến thh những thợ sửa xe bình thường cũng không bì kịp anh. Cho nên, khi anh nói là phúc phần của chiếc xe này, Cố Thành Xuyên cũng nghĩ dĩ nhiên là vậy.
Kiêu ngạo cũng cần phải có cái vốn để kiêu ngạo.
Úc Chiến không lãng phí thời gian, nhanh chóng bắt tay vào việc. Mãi đến khi giữa đêm, vẫn chưa xong được một phần tư công việc. Anh nhìn đồng hồ rồi giơ tay lau đi mấy giọt mồ hôi đọng lại trên trán, sau đó tháo bỏ găng tay.
Anh đưa chìa khóa chiếc Phaeton của mình cho Cố Thành Xuyên nói: “phần còn lại của chiếc này giao lại cho cậu xử lý.”
Cố Thành Xuyên: “vậy còn chiếc siêu xe này thì sao?”
Úc Chiến: “để đấy, cô ấy không vội lấy trong một hai ngày đâu, đợi tôi có thời gian lại đến xử lý tiếp.”
Anh đến phòng nghỉ lấy một chai nước suối, vừa mở ra liền uống một mạch hết nửa chai.
Cố Thành Xuyên cười mỉm mỉm nhìn anh, cả tâm hồn cũng mang bộ dạng hóng dưa, “sao cậu biết cô ấy không vội lấy? Biết cũng nhiều đấy, có vẻ thân với cô ấy lắm hả, hai người có quan hệ gì?”.
Đối diện với những câu hỏi liên hoàn của người anh em tốt, Úc Chiến mặt không đổi sắc trả lời: “mối quan hệ giữa người đυ.ng và người bị đυ.ng.”
Anh uống hết nửa chai nước còn lại đem chai nước ném một cách chuẩn xác vào thùng rác.
Cố Thành Xuyên nghe xong mấy chữ này thì cười một cách ý vị thâm sâu, nụ cười dần dần biến chất nói: “câu trả lời này của cậu rất dễ khiến người khác hiểu lầm.”
Anh ta cố ý ngắt câu bỏ chữ: “mối quan hệ...đυ.ng...và bị đυ.ng…?”
Úc Chiến vốn định lấy áo khoác từ chỗ tựa lưng ghế, nghe thấy ngữ điệu không đứng đắn của anh ta thì khựng lại, cau mày đưa mắt nhìn qua, sắc mặt tối sầm tự như một khắc nhạc dạo trước khi giông bão ập đến.
Cố Thành Xuyên biết rõ anh là người nghiêm túc, đùa kiểu này là đang đến gần với giới hạn của anh. Cố Thành Xuyên cười ngốc một cái, còn chưa kịp giúp bản thân giải thích thì đã nhìn thấy anh với tay đến bàn trà lấy chai nước trên đấy, rồi nhắm ngay đầu hắn mà thẳng tay ném đến.
Tránh đông trốn tây thì cũng không tránh khỏi, sau lưng Cố Thành Xuyên chịu một cú rõ đau, đau đến miệng lưỡi cũng trở nên sắc bén, “đùa một xíu mà cũng nổi nóng là cậu không đúng rồi.”
“Cậu bình thường chút đi”, Úc Chiến nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng, phủi phủi áo khoác rồi khoác lên người: “lần sau mà còn mồm nhanh hơn não như này nữa thì không đơn giản là ném chai nước đâu.”
Cố Thành Xuyên: …
Làm sao? Còn định ném lựu đạn chắc?
Anh ta có gan nghĩ nhưng không có gan nói, trong đầu vẫn đang suy nghĩ vớ vẩn thì Úc Chiến đã vẫy tay với anh ta , bước đến cửa lớn nói: “đi đây.”
Cố Thành Xuyên: “ê, cậu về kiểu gì? tôi đưa cậu về.”
Anh không thèm quay đầu lười nhác nói: “không cần bắt xe cũng rất tiện.”
Úc Chiến có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm, có lẽ là do tuổi tác không còn nhỏ, hai hôm liền thức thâu đêm, thể lực tuột xuống thấy rõ.
Nhưng xe của cô gái này thì anh kiểu gì cũng phải sửa.
Hàn Nhân trước khi lên máy bay để đi quay phim vẫn không biết chiếc xe của mình sẽ thành bộ dạng gì.
Cửa hàng sửa chữa xe này là do một người bạn giới thiệu cho cô, đến đây bảo dưỡng hay sửa chữa gì cũng đều là những loại xe cao cấp. Lúc trước cô cũng có làm qua mấy lần, thấy đánh giá và thái độ phục vụ cũng đều rất tốt. Sau đó thì cũng chỉ đến mỗi chỗ này thôi.
Tuy rằng, giá cả có hơi cao, nhưng mà hàng người ta làm ra thật sự là rất đẹp. Hơn nữa, tiền sửa xe lần này cũng không phải là do cô chô trả, cô cũng không cần phải tiếc tiền.
Hàn Nhân sau khi vào đoàn phim thì vô cùng bận rộn, chuyện xe đem đi sửa cô cũng bận đến nỗi quên bén đi. Đợi đến khi cô nhớ đến thì cũng đã qua gần hai tuần.
Đến khi cô thật sự nhập tâm vào nhân vật, cả người được thả lỏng một chút mới nhớ ra là bên chỗ sửa xe mãi vẫn chưa gửi cho cô hóa đơn sửa chữa. Hôm nay, sau khi tẩy trang xong cô mở wechat ra để liên lạc với bên cửa hàng để hỏi rõ. Giám đốc cửa hàng trả lời xe đã sửa xong còn hóa đơn khi nào có sẽ gửi cho cô ngay.
Hàn Nhân cũng không phải gấp để lấy xe, chỉ là có chút lo lắng thời gian kéo dài thì chủ xe Phaeton có còn nhớ hay không? đến lúc xong việc có khi lại không chịu nhận trách nhiệm.
Tuy rằng cô nhận định đây là một cảnh sát tốt, nhưng cũng chưa chắc đã là một tên đàn ông tốt.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy rất có thể là như vậy. Trải qua thời gian này chủ xe Phaeton cũng chưa từng chủ động liên lạc với mình, rất có khả năng là đã quên mất chuyện này rồi.
Hàn Nhân cảm thấy bản thân bắt buộc phải nhắc nhở người kia một chút.
Cô mở wechat, tìm một chốc thì mới tìm thấy cái tên từ lâu đã bị chèn xuống tận dưới cuối cùng của dãy bạn bè, mở ra xong gửi đi một câu: [vẫn còn nhớ tôi chứ?]
Cô cảm thấy chắc có tám, chín phần là chủ xe Phaeton đã quên mất cô là ai.
Mà giờ này, Úc Chiến đang trên máy bay.
Vụ án anh đang theo có manh mối mới, tại thành phố Liêu bắt được ba người có liên quan, trải qua một loạt thẩm vấn, Liên Kim Bảo cũng không biết mấy đứa trẻ cuối cùng bị bán đến đâu, bọn họ từ một trang web trên mạng nhìn công việc này có lợi nhuận cao . Sau đó, tham gia nhóm, tất cả mọi việc đều là do chủ nhóm sắp xếp. Bọn họ chỉ việc một tay giao “hàng” một tay nhận tiền. Mọi chuyện hoàn thành xong xuôi nhóm này sẽ bị giải tán, lần sau có nhiệm vụ mới thì sẽ lập lại một nhóm khác. Những người tiếp ứng cũng là liên lạc qua internet, còn những thông tin khác thì cũng không ai biết.
Vụ án này liên quan đến nhiều người, nhìn thì có vẻ như đã bắt được kẻ bị tình nghi, nhưng những đứa trẻ bị mất tích vẫn chưa tìm được. Mà thông qua trang web này tra ra được thông tin IP của người được gọi là “chủ nhóm” thường đăng nhập. Người này làm việc rất cẩn thận, địa chỉ IP thường không cố định, nhưng cũng khoanh vùng tại Thành Phố Giang Bắc, Tỉnh Thanh Hồ. Úc Chiến quyết định đích thân dẫn người đến đấy một chuyến.
Anh vẫn là đưa Trình Soái và Phạm Kiến Minh đi cùng. Sau khi lên máy bay lấy điện thoại ra định bật chế độ máy bay thì mới phát hiện ra tin nhắn từ 30 phút trước.
Nói một cách chính xác là không phải một tin.
[Tôi Không Phải Bảo Bảo: còn nhớ tôi không?]
mười mấy phút sau đó lại nhắn tiếp một tin.
[Tôi Không Phải Bảo Bảo: không nhớ nữa sao? Vậy cho phép tôi được tự giới thiệu bản thân, sẵn tiện nhắc một việc.]
[Tôi Không Phải Bảo Bảo: in chào chủ xe Phaeton, tôi là chủ nợ của anh.]
[Tôi Không Phải Bảo Bảo: nhớ ra tôi chưa?]
Hỏi xong câu hỏi cuối cùng ròi cách thêm một khoảng thời gian thấy anh mãi vẫn chưa trả lời cho nên trực tiếp gửi cho anh icon liên hoàn boom.
Đối với hành vi học sinh tiểu học này của cô Úc Chiến chỉ thấy buồn cười. Anh nghĩ, nếu như bây giờ mà vẫn không chịu trả lời cô thì đầu bên kia chắc chắn đang diễn vở kịch vò đầu bứt tay rồi.
Máy bay chuẩn bị cất cánh nên anh chỉ đơn giản mà nhắn lại một câu: [ừ, bây giờ đang có việc, hóa đơn sửa xe gửi cho tôi.]
[Tôi Không Phải Bảo Bảo: ?]
Hàn Nhân nhìn thấy tin nhắn trả lời xong có hơi ngớ người ‘ừ’ là như thế nào? Có phải là không nhớ cô là ai? Hay là nhờ cô nhắc qua một lượt nên đã nhớ lại rồi?
Thôi mặc kệ cái đó, bây giờ không quên là được rồi.
Cô thở phào một hơi, cũng không hỏi mãi không thôi.
Thời điểm thích hợp nên để lại cho người ta một không gian, đuổi siết quá dễ bị phản tác dụng.
Úc Chiếc xuống máy bay mới thấy được tin nhắn cuối cùng của cô, gửi một dấu hỏi chấm. Anh kéo lên để làm mới cũng không thấy có tin nhắn nào khác. Những cập nhật mới ở vòng bạn hiện lên ảnh đại diện của cô ấy.
Ánh mắt anh dừng lại đấy hết mấy giây. Sau đó, ma xui quỷ khiến mà đưa tay nhấn vào xem.
Tôi Không Phải Bảo Bảo: tôi không muốn trưởng thành, trường thành sẽ có khả năng mắc bệnh đãng trí. Nếu như tôi mắc bệnh đãng trí, mà tôi lại nợ tiền một người bạn nào đó chưa trả, vậy người bạn đó phải làm sao? Thật tội nghiệp người bạn đó quá!
Úc Chiến: …
Vẫn còn có thể cà khịa một cách rõ ràng.
Ngón tay của anh dừng tại bài viết này một lúc, muốn thông qua cái like này mà nói cho cô biết là anh đã hiểu được hàm ý của câu này, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ vẫn là thôi đi.
Anh thoát khỏi vòng bạn bè, sẵn tay cho điện thoại vào túi quần.
Trình Soái có hơi hiếu kỳ, khều khều cánh tay Phạm Kiến Minh nói nhỏ: “ Tiểu Tiện Tiện, anh cậu nói xem đội trưởng đang làm gì vậy? Một giây trước khi cất cánh vẫn đang xem điện thoại, hạ cánh xong việc đầu tiên cũng là xem điện thoại, lúc trước cũng đâu thấy anh ấy thích nghịch điện thoại đâu.”
“Không chừng là ở cục cảnh sát có việc.” Phạm Kiến Minh không nghĩ nhiều, vẫn còn đang nhập tâm ở trong vụ án lần này. “vụ án này liên quan sâu tới nhiều mặt, lãnh đạo rất coi trọng, đội trưởng trước khi đến đã lập được lệnh quân sự.”
Nhắc đến vụ án buôn bán trẻ em này Trình Soái giận đến nghiến răng. Tuy rằng đến cả người yêu cũng chưa có cũng chưa kết hôn sinh con, nhưng một khi nghĩ đến những gia đình có con bị mất tích. Cho dù có đem mấy tên tôi phạm này ra phân thay thành ngàn vạn khúc cũng chưa bù đắp được mất mát của họ.
Thành Phố Giang Bắc không phải là nơi có địa hình bằng phẳng, vị trí so với mực nước biển cũng rất cao. Úc đội căn dặn họ là nếu như có cảm thấy khó chịu thì phải nói ra ngay. Lúc trước anh tùng đến đây cũng không có cảm giác gì, nhưng lo lắng cho Trình Soái và Phạm Kiến Minh sẽ bị cao áp.
Nhưng mà dựa vào tình hình hiện tại của bọn cho thấy thì có lẽ anh đã lo hơi xa.
Cục cảnh sát Thành Phố Liêu cũng đã liên hệ với cảnh sát địa phương để kịp thời hỗ trợ, trước khi xác định kẻ tình nghi cần phải điều tra loại trừ. Tuy rằng cảnh sát dọc theo cao tốc Liêu Thanh đã bắt đầu hành động, nhưng trước khi bắt được nhân vật “chủ nhóm” thì vẫn không đảm bảo bọn họ có lập thêm một nhóm mới mà gây án nữa hay không.
Trang web đã bị giám sát, chỉ cần sát định thân phận của “chủ nhóm” liền có thể tiến hành bắt giữ. Nhưng trước đó, Úc Chiến muốn biết bọn họ đã mang mấy đứa trẻ bị mất tích đưa đi đâu.
Úc Chiến đặt một phòng ba người tại khách sạn, làm thủ tục đăng ký phòng xong thay bộ đồ khác định đi ra ngoài.
Đoán được anh sắp ra ngoài, hai người Trình Soái định đi theo cùng.
Bước đi của anh dừng lại, quay đầu nói: “hai người thay bộ đồ khác đi, thay bộ nào tùy ý một chút, sau đó đến mấy tiệm net gần đây lên mạng.”
Trình Soái và Phạm Kiến Minh mất hai giây mới phản ứng kịp, sau đó nhanh chóng thay đồ. Ba người chia nhau ra hành động, mỗi người tìm một tiệm net ngồi hết mấy tiếng. Vừa lên mạng vừa chú ý những người khả nghi trong quán net.
Địa chỉ IP “chủ nhóm” đăng nhập không cố định, tiệm net là nơi thích hợp cho hắn đến.
Úc Chiến mua một thẻ điện thoại của bản địa, mở trang web đang bị giám sát đó ra. Dựa theo cách mà Liên Kim Bảo nói, rất nhanh đã tìm được bài viết mới nhất được đăng lên. Để lại bình luận xong, rất nhanh đã có người liên lạc riêng với anh. Anh vẫn chưa nói được hai câu với người kia thì tiếp đó điện thoại của Cao Dũng đã gọi đến.
Biết được IP mới này là của Úc Chiến, Cao Dũng cười nói: “cậu đây là định đánh thẳng vào nội bộ của quân địch hay sao?”
Úc Chiến cười, không biết có được không, cái thái độ thảnh thơi như kiểu đã nắm được sào huyệt của những kẻ tình nghi.
Ở cái chỗ rồng rắn hỗn loạn này, anh cũng không cùng Cao Dũng nói chuyện công việc, tùy ý nói hai câu rồi cúp máy. Trên màn hình máy tính là một tin nhắn vô cùng chuyên nghiệp của đối phương gửi đến. Úc Chiến nhìn một lát rồi gửi số điện mình mới vừa mua cho đối phương.
Chỉ cần được tham gia vào giai đoạn tiếp ứng cuối cùng của tổ chức buôn bán trẻ em này, thì có thẻ có cơ hội biết được càng nhiều thông tin của những đứa trẻ.
Để không đánh rắn động cỏ, thì trước hết anh cần phải có một thân phận mới.
Tác giả có lời muốn nói:
Úc đội: mối quan hệ giữa người đυ.ng và người bị đυ.ng.
Bảo Bảo: cái đồ không biết xấu hổ!
Úc đội: ??? đầu cô thật là đen tối!