"Xin hỏi ân công cao tính đại danh?" Tần Du Du tinh tế, đáng yêu hỏi han, bày ta thái độ chân thành ăn năn.
Lúc nãy ta không nhận ra đỉnh đỉnh đại danh của ngươi là ta sai, ta giờ biết sai liền sửa, ngươi đại gia hài lòng rồi chứ?
Nghiêm Di lạnh lùng nhìn nàng, hỏi thẳng nàng: "Nàng đã uống hóa nguyên đan? Kẻ thù của nàng là ai? Tiếp theo có dự định gì không?"
Giọng nói hoàn toàn giống như thẩm vấn tội nhân vậy.
Thật ra Tần Du Du cũng không phải quan tâm thân phận danh tính của ân nhân, hắn không biết nói như vậy càng làm hắn thêm thần bí, cũng được, dù sao nàng cũng không muốn thay hắn lập bài vị trường sinh đâu.
Nàng rất cảm kích ơn cứu mạng của hắn, có cơ hội sẽ báo đáp, mà nếu hắn cảm thấy không cần, nàng cũng không kiên trì làm gì.
Nam nhân trước mặt này có thế nhìn ra nàng bị hóa nguyên đan phế bỏ tu vi, mười tám, mười chín năm tu vi của mình không phải yếu, mình trước mặt hắn nên nói chuyện cẩn thận một chút, bằng không da trâu cũng không đủ cho hắn chơi đùa.
"Nhãn lực ân công thật tốt. Đây là chuyện sư môn, ân công cứu mạng ta lại không cần báo đáp, sao lại dám khiến ân công thêm phiền toái chứ? Còn về dự định..." Tần Du Du đem nổi khổ kể ra hết sức nhuần nhuyễn, trên thực tế, không cần diễn nàng cũng thật sự rất xui xẻo, rất đáng thương.
Muốn biết kẻ thù của nàng, không thể không đề cập đến lí do nàng bị trúng độc, đuổi bắt, nàng cũng không biết vị ân nhân này có đáng tin cậy hay không, không thể tự tiện nói hết chuyện của mình ra được.
Một chiêu lấy lui làm tiến này cũng chỉ là muốn nhìn thái độ của Nghiêm Di thôi, bình thường nam nhân thấy mỹ nhân gặp nạn còn có thể suy nghĩ cho hắn như vậy, nhất định sẽ tỏ ra là anh hùng, vỗ ngực muốn thay mỹ nhân gánh vác tất cả, cho dù không khoe khoang này nọ, cũng sẽ chủ động cung cấp chút viện trợ chứ.
Nhưng Nghiêm Di mặt lại không chút thay đổi, không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn nàng.
Nhìn gì mà nhìn! Chưa thấy mỹ nữ bao giờ sao!
Tần Du Du trong lòng trách cứ, tưởng dụ được người ta, kết quả bị người ta câu lại, chỉ biết thờ dài nói: "Đợi ta tìm được hai linh thú, tìm một chỗ ẩn cư tránh tai họa là được."
"Hai linh thú?" Nghiêm Di nhíu mày. Bình thường người luyện võ có thể cùng linh thú tu luyện, nhưng cả đời nhiều lắm chỉ có thể có một linh thú thiết lập khế ước thôi.
"Phải, một con là do sư phụ cho ta, không có lập khế ước với ta." Tần Du Du giải thích.
"Người gặp nạn, chúng nó không ở bên cạnh nàng sao." Giọng nói Nghiêm Di ẩn chứa nghi ngờ, xem thường.
Quan hệ giữa người luyện võ và linh thú tuy không đến mức "đồng sinh cộng tử" (cùng chung số phận), nhưng cũng không kém "cốt nhục chí thân" (người gần gũi nhất) là bao nhiêu, Tần Du Du bị người ta hại thành bộ dạng như bây giờ, hai linh thú kia lại chạy trốn không thấy bóng dáng, thế mà gọi là linh thú cái quái gì?
"Chúng nó cũng không thể giúp được gì, đi theo ta cũng gặp xui xẻo, không bằng chạy trốn cho nhanh." Tần Du Du thấy như thế cũng không sao cả.
Khi nàng phát hiện trong đồ ăn bị người ta bỏ thêm hóa nguyên đan, việc đầu tiên là bảo hai linh thú mau chạy trốn, mục tiêu Phong Quy Vân muốn bắt là nàng, hai con này khua môi múa mép, chạy trối chết đều rất rành, "sinh tử ẩu đả" chúng nó không giỏi chút nào.
"Nàng định tìm chúng như thế nào, chúng có đặc thù gì không?" Nghiêm Di tiếp tục gặng hỏi.
Đây là có ý muốn giúp nàng sao? Không tồi, không tồi, bộ dạng đúng là người tốt, người gặp người thích. Tần Du Du trong lòng thầm đắc ý, trên mặt lại do dự, lát sau mới nói: "Ta hẹn chúng họp mặt ở trấn Bát Tắc sát biên giới Nguyệt quốc, chúng nó, một là thỏ tuyết mê tung, một là sáo đá thánh âm. Đặc trưng là........... sở trường ăn, nói nhiều, chạy trốn rất nhanh có được tính không?"
"....." Nghiêm Di cùng Lương Lệnh không nói gì, đây mà là linh thú gì chứ, phế vật thì có?!
Thỏ tuyết mê tung, danh tiếng bọn họ đã nghe qua, ngoại trừ chạy trốn rất nhanh ra thật đúng là không có sở trường gì cả. Còn về tổ tiên sáo đá thánh âm lại rất có tiếng tăm, sức chiến đấu của chúng không đáng kể, nhưng trí nhớ lại đặc biệt mạnh, không bao giờ quên chuyện gì, hơn nữa sáo đá thánh âm cấp cao có thể tiên đoán tương lai, từng là linh tước quý báu được thờ trong các thánh điện quốc gia.
Chẳng qua, điều đó là loại tổ tiên sáo đá thánh âm trong truyền thuyết thôi, hiện giờ sáo đá thánh âm sớm đã đánh mất thần lực tổ tiên rồi, ngoại trừ mồm miệng lanh lợi hơn chút so với sáo đá bình thường, còn lại đều không có tác dụng gì.
Tiểu nha đầu này mang bên người hai con linh thú yếu ớt như vậy, thảo nào bị người ta hại thành như vậy. Hai thầy trò bọn họ tiêu chuẩn nhận linh thú cũng cổ quái quá chứ, có hay không có linh thú cũng không khác nhau mấy.
Tần Du Du ngầm thè lưỡi. Nàng không có nói dối, nhưng biểu đạt có hơi "tóm lược" và "bình thản" thôi à.
Trong phòng lâm vào im lặng cùng xấu hổ, Tần Du Du lén đánh giá biểu tình của Nghiêm Di, cẩn thận nói: "Trên người ta vốn có mang vài thứ, chúng ở đâu rồi?"
Khi nàng rơi xuống nước, trên người "trang bị" không ít thứ, hơn nữa nàng hiện giờ chút chân khí cũng không có, càng cần những thứ phòng thân đó.
Nghiêm Di nhíu mày, trầm trọng nói: "Một nử tử trên người mang những thứ kia giống cái gì chứ? Nàng ở bên người ta, ta sẽ đảm bảo nàng bình an." Nói xong cũng không chờ Tần Du Du phản ứng lại, liền đứng dậy mang theo Lương Lệnh đẩy cửa, đi ra ngoài.
Tần Du Du bị hắn nói với bộ mặt nghiêm nghị, khí thế nghiêm chỉnh làm khϊếp sợ, không nghĩ tới phản bác, chờ nàng muốn nói gì đó thì hắn đã không còn thấy bóng dáng nữa rồi, lập tức chán nản.
Nàng là một thiếu nữ gặp nạn mà, trên người mang chút thứ phòng thân, cũng có gì quá đáng đâu?!
Vả lại, người này tuy là ân nhân cứu mạng của nàng, cũng không thể tùy tiện tịch thu tư trang của nàng? Thật là không nói lý mà!
Nhưng hiện tại nàng ngồi hay đứng đều phải cố hết sức, cho dù không phục cũng không có sức đuổi theo tranh luận, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mắng thầm trong lòng thôi.
Trên thuyền, trừ nàng ra, chỉ có thuyền nương là nữ nhân thôi, mấy ngày liên tục đều do thuyền nương lo cho nàng ăn uống, sinh hoạt thường ngày, Tần Du Du từ bà ấy chỉ biết nam nhân cứu mình hẳn là rất có tiền, lai lịch thần bí, ngay cả họ của hắn, hai vợ chồng thuyền nương cũng không biết. Bên người hắn còn có mười mấy thủ hạ rất lợi hại, tại bến tàu biên giới nào đó ở Li quốc, dùng mấy chục tấm vàng miếng mướn hai vợ chồng bọn họ cùng thuyền lớn và một đoàn thuyền, chỉ cho bọn họ chèo xuôi theo Trường Giang và Hoàng Hà thôi, cũng không nói rõ ràng là muốn tới đâu cả.
Nhưng sau ngày cứu Tần Du Du, lại bảo thuyền lớn quay đầu lại, thay đổi đường đi, trên đường bị các quan binh Li quốc chặn lại điều tra, nhưng cuối cùng vẫn để bọn họ đi qua.
Thuyền nương thấy trên sông bỗng nhiên có nhiều quan bình thì cảm thấy rất lo lắng, e sợ rằng có trộm cướp ở gần đây, càng sợ đám quan binh đó nhân cơ hội bắt bí làm khó bọn họ, may mắn một đường hữu kinh vô hiểm.
Tần Du Du biết tình hình này là do mình gây ra, xem ra nam nhân nghiêm túc, cả ngày không chút cảm giác kia rất có biện pháp, may mắn mình được hắn cứu, nếu không bây giờ chắc chắn là bị Phong Quy Vân bắt lại rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng đối với Nghiêm Di càng thêm cảm kích, đối với việc tùy tiện tịch thu tư trang của nàng chỉ có thể cố áp chế bực dọc trong lòng thôi.
Từ sau ngày "cụt hứng bỏ đi" đó, mấy ngày liên tiếp nàng không gặp lại Nghiêm Di, đành phải quyết tâm yên ổn dưỡng thương, dù sao tình hình nàng bây giờ ngoại trừ ngoan ngoãn uống thuốc, đi ngủ ra, cái gì cũng đều không làm được.