Chương 1: Vừa thoát miệng hổ lại vào hang sói

May là nàng luyện công không chăm chỉ lắm, bằng không thì mệt lớn rồi!

Tần Du Du trong đau khổ tìm thấy niềm vui, cố gắng vén mặt nạ lên phun ra một ngụm lớn máu tươi.

Thoáng cái, thân thể nàng giống như bị trống rỗng, nàng khó chịu nằm xuống. Bị bắt cũng được, bị gϊếŧ cũng được, còn tốt hơn vật lộn chạy trối chết như thế này.

Nhưng nghĩ đến hậu quả sau khi bị bọn họ bắt được... Tần Du Du cắn chặt răng, tiếp tục chạy trong tiếng gió núi gào thét.

Không biết tên quỷ quái thiếu đạo đức nào chế tạo ra "Hóa Nguyên Đan", loại thuốc thâm độc này, đáng thương cho công lực mà nàng chăm chỉ tu luyện suốt mười năm, một lần mất sạch như thế này, nguyền rủa tên quỷ quái thiếu đạo đức đó mười đời không lấy được thê tử!

Tần Du Du nhờ suy nghĩ miên man để phân tán sự chú ý lên vết thương, cố gắng chống một chân, bước một chân, lảo đảo đi về phía đường núi.

Phía trước có tiếng nước chảy ào ào, phía sau tiếng truy binh càng lúc càng gần!

Quái lạ, khe suối nhỏ như vậy sao tiếng lại vang thế chứ? Thần trí của Tần Du Du hơi mơ hồ, hiệu lực của thuốc "Hóa Nguyên Đan" khi nàng chạy trốn đã tác động lên toàn thân rồi, cảm giác yếu dần bao phủ nàng.

"Du Du, đừng chạy, phía trước không có đường đâu, theo ta trở về đi." Giọng nam quen thuộc truyền đến, là Phong Quy Vân.

Nàng mà cùng về với hắn nhất định là xong đời! Không chạy là quả dưa ngốc! Tần Du Du đảo mắt xem thường, trong lòng rất không đồng ý.

Nhưng ngay sau đó nàng lập tức hối hận --- bước chân đạp vào khoảng không, cả người nàng mất khống chế, ngã thẳng xuống dưới.

Phía trước dĩ nhiên là vách núi đen ngòm!

Phong Quy Vân chết tiệt, ngay cả nói cũng không xong, nếu hắn nói phía trước là vách núi đen, nàng sẽ không tăng tốc tiến lên rồi, nàng bị chết như vậy thật quá oan ức mà!

Nhưng hình như rơi xuống vách núi đen bình thường sẽ không chết, còn có thể gặp may mắn lớn, nhận được sách cổ quý có một không hai, bảo khố, linh tinh gì đó.... Thân thể Tần Du Du đang rơi tự do giữa không trung thì hôn mê bất tỉnh. Trước khi mất đi tri giác, đầu óc hiện lên những truyện xưa sư phụ kể cho nàng.

"Du Du!" Trên vách núi đen, Phong Quy Vân vô cùng lo lắng, kinh sợ, tiếng nói bị gió thổi bay thành từng mảnh nhỏ.

Ánh lửa bập bùng, gương mặt Phong Quy Vân vốn tuấn mỹ ôn hòa giờ có vẻ dữ tợn, hắn hoảng sợ chạy tới vách núi đen nhìn xung quanh bên dưới.

Tối nay cuồng phong gào thét, không trăng không sao, nước dưới vách núi bị che dấu trong bóng tối, chỉ nghe tiếng nước ào ào, không cách nào nhìn thấy thân ảnh hay bất cứ tiếng động nào của Tần Du Du?

Phong Quy Vân siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay mà không biết, xoay phắt người lại đối mặt với đám hắc y nhân đi cùng, hét lớn: "Đi xuống tìm đi, cho dù phải tát hết nước bên dưới cũng phải đem người về cho ta! Sống phải thấy người...." Nói đến đây, hai mắt hắn đỏ lên, kiềm chế không nói bốn chữ "Chết phải thấy xác".

Tần Du Du không thể chết được! Mặc kệ là công hay tư, hắn đều phải đem nàng trở về.

Đều do hắn quá nóng vội, dồn ép quá chặt, biết trước thế này, hôm qua hắn thà thả nàng đi còn hơn...



Giống như nhân vật nữ trong mấy câu truyện cổ, Tần Du Du đương nhiên không chết, nhưng không gặp cái gì bất ngờ như trong truyện sư phụ nàng kể cả, mà là nàng được người đi trên sông mò lên, nằm nghỉ trên ván ở đuôi thuyền gỗ.

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Trong khoang thuyền, một nam tử mặc áo xanh, mắt nhìn thư mở trên tay, nói với lão bộc đầu bạc, ăn mặc như quản gia đang canh ở cửa khoang thuyền.

Nói về dung mạo thì nam tử áo xanh cũng cực kỳ xuất sắc, đáng tiếc trên mặt, cười như không cười, trời sinh uy nghi, hơn nữa giữa 2 hàng lông mày có nếp nhăn mờ mờ, vì đường cong thân thể hắn vốn cường tráng, càng làm tăng thêm nét nghiêm nghị, lạnh thấu xương, làm người ta không tự chủ được tâm sinh khϊếp sợ, đừng nói người thân cận, ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng cảm thấy lớn mật mạo phạm, bị hắn liếc nhìn một cái tim gan đều run rẩy.

Dù dung mạo đẹp, nhưng mặt như Diêm La vương thì ai mà dám thưởng thức.

Hắn họ Nghiêm tên Di, trong tâm trí nhiều người thì đây là một kẻ gian ác!

Lão bộc cung kính khom người, nhỏ giọng nói: "Người chèo thuyền phát hiện có người rơi xuống nước, đem người cứu lên đặt ở sau thuyền." Chỉ cần nghe hắn nói, tất cả mọi người sẽ biết ngay hắn chính là --- thái giám.

Có thái giám đi theo bên người, chắc chắn không phải người bình thường, Nghiêm Di chính là huynh đệ ruột của hoàng đế Nguyệt quốc, lão thái giám tên là Lương Lệnh, từng chưởng quản tất cả mật thám hoàng gia, cho dù giờ đã lui về đảm nhận chức đại tổng quản Nghiêm Di vương phủ, trong hoàng thành Nguyệt quốc hắn vẫn là nhân vật quyền thế hạng nhất.

Chủ tớ hai người bọn họ lần này bí mật xuất hành lẻn vào Li quốc, chỉ dẫn theo bên người mười hai thị vệ thân tín, đối với người xa lạ cùng việc ngoài ý muốn bỗng dưng xuất hiện này, đương nhiên phải đặc biệt cảnh giác rồi.

Lương Lệnh đang muốn mở miệng chờ lệnh giải quyết "ngoài ý muốn" này, Nghiêm Di đã ném thư vào trong chậu than, đứng lên đi ra khoang thuyền.

Phong thư đó vừa được mật thám khẩn cấp đưa đến, tin tức trong thư khiến Nghiêm Di thất vọng, người hắn muốn tìm vừa mới biết chút tin tức, manh mối đã bị cắt đứt sạch sẽ. Chuyện như vậy cũng không phải lần đầu, hắn gần như hoài nghi có phải ông trời muốn ngăn cản hắn không.

Cái tên chết tiệt kia cũng trốn giỏi quá chứ! Thật là trơn trượt hơn cả cá chạch nữa.

Lương Lệnh nhìn tâm tình hắn không tốt cũng không dám nhiều lời, yên lặng đi theo hắn đến đuôi thuyền.

Tần Du Du đang nằm trên đùi thuyền nương, mặt cúi xuống phun ra một ngụm nước sông hòa cùng máu, thần trí nàng mơ hồ, tóc dài ướt đẫm rối tung, tình trạng vô cùng nhếch nhác.

Nghiêm Di đi đến bên người nàng, soi ngọn đuốc, đúng lúc nhìn thấy một mảnh đỏ tươi nhỏ sau cổ nàng lộ ra... là hắn?!

Nghiêm Di bỗng xoay người, đưa tay gạt đi những sợi tóc cản tầm nhìn, hiện ra cần cổ trắng nõn bên dưới, một mảng hình dạng như lá cây phong, cái bớt nhỏ đỏ bừng lọt vào tầm mắt.

Hắn đột nhiên đi đến làm thuyền nương đang cứu Tần Du Du hoảng sợ, chân tay luống cuống muốn đứng dậy hành lễ, làm cho Tần Du Du đang nằm trên đùi bà suýt nữa ngã nhào khỏi thuyền, may mắn Nghiêm Di nhanh tay lẹ mắt nhanh ôm người lại.

"Cẩn thận!" Lương Lệnh không ngờ Nghiêm Di sẽ đột ngột ôm lấy Tần Du Du, lỡ như đó là thích khách giả trang thì làm sao bây giờ? !

Nghiêm Di không để ý tới hai người bọn họ, thò bàn tay để trên ngực Tần Du Du.

Tần Du Du chỉ cảm thấy một dòng hơi ấm từ trước ngực tỏa ra tứ chi, toàn thân, tinh thần rung động mở mắt ra, mờ mịt nhìn Nghiêm Di ngay trước mặt, ý thức lại mất đi, hôn mê bất tỉnh.

Lương Lệnh ở bên cạnh cẩn thận quan sát một chút, phát hiện Tần Du Du quả thật không có khả năng tấn công thì mới yên lòng, bảo thuyền nương đi chuẩn bị sẵn nước gừng ấm.

Thân là thân tín của Nghiêm Di, vừa nhìn thấy cái bớt trên người Tần Du Du, Lương Lệnh hiểu được chủ nhân vì sao lại thất thường như vậy --- nữ tử được nhà đò tốt bụng cứu lên, rất có thể là người mà chủ nhân tìm kiếm suốt một năm qua!

Chỉ là, sao lại là một nữ tử trẻ tuổi chứ?

Trong khoang thuyền, Nghiêm Di xác định tính mạng của Tần Du Du tạm thời không đáng lo nữa, dặn thuyền nương thay y phục cho nàng, cẩn thận đặt nàng lên giường hắn.

Thị vệ đi tới bẩm báo: "Hai bên bờ sông Trường Giang và Hoàng Hà phát hiện có nhiều hắc y nhân khả nghi đang tìm gì đó ở ven sông, phía trước ngoài mười dặm có nhiều binh sĩ Li quốc bắt đầu phong tỏa, chặn các tàu bè lại."

Nghiêm Di nhíu mày, truy binh tới nhanh thật đấy!