Giờ ăn trưa, Thẩm Thanh Ngọc bị Trần Ánh Nguyệt kéo đi mua sắm.
Hai người vào một quầy hàng, Trần Ánh Nguyệt muốn đi mua sắm, cho nên đã nhờ một chị gái chặn lối đi vào.
Cửa bị chặn một lúc, từ cửa truyền vào một giọng nói quái gở của phụ nữ: "Ai ở bên trong, mặt mũi lớn như vậy?"
Thẩm Thanh Ngọc đang cúi đầu xem điện thoại di động, nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô không khỏi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn qua.
Quả nhiên người đứng bên ngoài là Triệu Minh Lan và Tần Phương My, là chị em tốt của Lâm Mai Phương.
Trước kia Thẩm Thanh Ngọc còn ở nhà họ Bạc, không ít lần bị hai người này châm chọc khıêυ khí©h.
Hôm nay gặp lại, hai người Triệu Minh Lan và Tần Phương My sao có thể dễ dàng rời đi được.
Vừa mới dứt lời, hai người trực tiếp vượt qua hàng rào ngăn ở cửa tiến vào.
Hai người đều diện mẫu mới nhất của nhà C, trên tay xách chiếc túi cũng là đồ được trình diễn ở Paris vào tháng trước, cả người đều cao quý, tượng trưng cho thân phận.
Trái lại Thẩm Thanh Ngọc lại không giống thế, hôm nay cô ăn mặc rất đơn giản, luôn mặc tối thiểu thất, bên dưới là một cái quần bò màu đen, bên trên là áo lông màu lam cổ trung, dưới chân đi một đôi giày Martin.
Đẹp thì đẹp, nhưng cả người, ngoại trừ chiếc túi xách trên tay khiến người ta thấy có vài phần nổi tiếng, những thứ khác đều bình thường.
Hai người vừa vào cửa đã đi đến chỗ của Thẩm Thanh Ngọc, Triệu Minh Lan đánh giá Thẩm Thanh Ngọc từ trên xuống dưới, khinh thường: "Thì ra là mợ hai nhà họ Bạc, ồ, tôi quên mất, cô đã sớm ly hôn với cậu hai rồi, tôi nên gọi cô là cô Thẩm mới đúng."
Tần Phương My đứng một bên nói tiếp: "Bất cứ bộ quần áo nào ở đây cũng có giá mấy nghìn tệ phải không? Một bộ bán ra, cũng đến hai ba vạn tệ, cô Thẩm, cô mua nổi quần áo ở đây sao?"
Trần Ánh Nguyệt ở phía sau lập tức chạy đến: "Cô không nói, cũng không ai bảo cô câm! Mấy vạn tệ ai không mua nổi? Cô đang xem thường ai?"
Tần Phương My và Triệu Minh Lan nở nụ cười: "Đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ quan tâm cô Thẩm một chút thôi, dù sao cô Thẩm rời khỏi nhà họ Bạc, có thể không còn gì nữa."
Lời này khiến Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười: "Lời này của cô Triệu thật là buồn cười, nhà họ Bạc là nơi ghê gớm gì sao?"
Triệu Minh Lan xùy một tiếng: "Khẩu khí của cô Thẩm thật lớn, nhà họ Bạc không phải nơi ghê gớm gì, vậy tại sao lúc trước cô lại nhất định phải gả vào đó?"
Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng: "Lúc trước mắt mù, không thấy rõ ràng, sảy chân rơi vào, hiện giờ cô Triệu còn không cho tôi leo ra sao?"
"Nói nhiều như vậy cũng có ích lợi gì, nghèo kiết xác chính là nghèo kiết xác!"
Triệu Minh Lan nói xong, trực tiếp nhìn về phía chị gái ở quầy hàng: " Cô nhìn cái gì, đứng lên gói lại cho tôi, tôi lấy toàn bộ!"
Triệu Ánh Nguyệt vừa định lên tiếng, Thẩm Thanh Ngọc ngăn cản cô ấy, sau đó nhìn về phía chị gái quầy hàng: "Thứ vừa rồi chúng tôi thích, gói lại cho tôi."
Triệu Minh Lan vốn ghê tởm Thẩm Thanh Ngọc, nghe thấy Thẩm Thanh Ngọc nói lời này, cô ta trừng mắt nhìn về phía chị gái quầy hàng: "Không nghe thấy tôi nói gì sao?"
Chị gái ở quầy hàng do dự một chút: "Cô Triệu, cô thật sự lấy tất cả sao?"
"Tôi không trả tiền nổi tiền cho vài bộ quần áo kia sao?"
Chị gái quầy hàng còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Triệu Minh Lan giống như phát điên, cô ấy đành vào trong phòng thử đồ, ôm hết quần áo ra."
Triệu Minh Lan nhìn thấy quần áo chị gái quầy hàng ôm trên tay cao đến nửa thân người, sắc mặt cứng lại, lúc này, Trần Ánh Nguyệt học dáng vẻ của hai người: "Cô Triệu, cô mua nổi số quần áo này không?"
Sắc mặt Triệu Minh Lan thay đổi: "Không phải là vài bộ quần áo sao, ai mua không nổi? Tính cho tôi!"
Chị gái quầy hàng biết hôm nay kiếm lời, vội vàng quét mã tính tiền, mấy chục bộ quần áo đã tính xong, vẻ mặt chị gái vui vẻ nhìn Triệu Minh Lan: "Cô Triệu, tổng cộng là một trăm tám mươi lăm vạn sáu ngàn ba tệ, xin hỏi cô quẹt thẻ hay là…”