- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ
- Chương 90: Phong quang vô hạn
Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ
Chương 90: Phong quang vô hạn
Lời của Hà Nhạn Băng làm cho Bạch Tiểu Thăng sửng sốt.
Hắn cứ nghĩ chính mình mới là người thảm nhất, không nghĩ tới Trịnh Đông Tỉnh phải chịu đựng nhiều hơn cả hắn!
Mà Trịnh Đông Tỉnh, cho tới bây giờ không hề đề cập với hắn một câu!
Bạch Tiểu Thăng nắm chặt nắm đấm, ánh mắt trở lên cực kỳ đáng sợ.
Hà Nhạn Băng cười lạnh một tiếng, thừa cơ lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với Bạch Tiểu Thăng. Khi Bạch Tiểu Thăng tỉnh táo lại, Hà Nhạn Băng đã về tới chỗ đám người, cười đểu nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt đầy khoái ý.
Bạch Tiểu Thăng không nói một lời, quay người về phía Trịnh Đông Tỉnh, ngồi đối diện với mập mạp.
- Lão Bạch, Hà Nhạn Băng đã nói gì với cậu.
Trịnh Đông Tỉnh phát hiện sắc mặt Bạch Tiểu Thăng khó coi, hỏi dò.
Bạch Tiểu Thăng trầm mặc một lát, cười nói với Trịnh Đông Tỉnh.
- Hắn cũng không nói gì.
Trịnh Đông Tỉnh có chút nghi ngờ lời nói của Bạch Tiểu Thăng, còn Lộ Nam thì nhìn sâu vào Bạch Tiểu Thăng một chút.
- Lúc nào động thủ, cậu nói đi, tôi đã chuẩn bị xong!
Trịnh Đông Tỉnh cười gằn, trong tay nắm cái gạt tàn thuốc giơ lên cho Bạch Tiểu Thăng nhìn.
Bạch Tiểu Thăng cười với hắn, khoát khoát tay.
- Kiên nhẫn chút, trò hay không sợ muộn.
Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng nói.
- Lần này, tôi cảm thấy có đòi cả vốn lẫn lãi vẫn không đủ!
Giọng nói Bạch Tiểu Thăng rất nhẹ, nhưng còn lạnh hơn so với hầm băng.
Tống Dịch Bình ở bên cạnh nhịn không được rùng mình một cái, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
- Bạch ca, anh có kế hoạch gì?
Tống Dịch Bình thử thăm dò.
Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn hắn một chút, lạnh nhạt cười một tiếng, không nói một câu.
Tống Dịch Bình ngượng ngùng, chỉ đành coi như thôi.
Nhà bếp Minh Châu Tháp, Trần Minh tìm đến đầu bếp trực ban.
- Món ăn cho Thanh Vân Các chuẩn bị xong chưa?
Trần Minh hỏi.
- Đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể mang thức ăn lên.
Đầu bếp cung kính trả lời.
- Tôi xem một chút.
Dưới sự hướng dẫn của đầu bếp, Trần Minh đi một vòng kiểm tra món ăn, khẽ nhíu mày.
Lão sư đã dặn đi dặn lại mấy lần, nói là Bạch Tiểu Thăng đến như hắn đích thân tới, lần đầu phải cho đủ mặt mũi.
- Những thứ này không cần mang lên, phải dùng tiêu chuẩn tốt nhất.
Trần Minh phân phó.
- Tiêu chuẩn tốt nhất?
Đầu bếp giật mình.
- Thế nhưng giá tiền chênh lệch quá xa, chỉ riêng món ăn đã đủ chỉ tiêu của toàn bộ chỗ này. Chuyện này. . .
Trần Minh lạnh lùng nhìn đầu bếp một chút.
Đầu bếp lập tức co rúm lại rồi cúi đầu.
- Hiện tại lập tức chuẩn bị, một phút đồng hồ cũng không thể trì hoãn , nếu không chắc ông rõ ràng hậu quả.
Trần Minh ném ra câu tiếp theo, sau đó quay người rời đi.
Đầu bếp nhịn không được lau lau mồ hôi trên đầu.
Vị "Tổng Quản đại nhân" này đúng là chuyên quyền độc đoán, một lời không hợp chính là xử phạt cực kì khủng bố!
Nhưng mà, tại phương diện khen thưởng lại cực kỳ phong phú. Đãi ngộ của Minh Châu Tháp so với bên ngoài có thể xưng là "Kinh khủng", rất nhiều người đều vót đến nhọn cả đầu mà cũng không vào được.
Người ở bên trong thì càng là đánh chết không muốn ra ngoài.
Đầu bếp không dám thất lễ, tranh thủ thời gian báo cho những người khác hành động.
Bên trong Thanh Vân Các.
Một cái bàn tròn có thể cung cấp bốn mươi người ngồi vây quanh, đều đã bày đặt sẵn sàng, đám người cũng ngồi đầy rồi.
Cấp sao của khách sạn khác thì bàn hai mươi người đã là không nhỏ.
Cái bàn này lớn như thế, chỉ sợ cũng chỉ có nơi này mới có thể cung cấp.
Hà Nhạn Băng và Bạch Tiểu Thăng ngồi vào vị trí, ngồi đối diện nhau.
Đám người đều tranh cướp vị trí gần Hà Nhạn Băng, tận lực rời xa Bạch Tiểu Thăng. Nếu phải ngồi gần, cũng sẽ chuyển chỗ ngồi, chừa lại khe hở, biểu thị lòng hướng vềHà Nhạn Băng, không cùng một đường với Bạch Tiểu Thăng.
Bên người Bạch Tiểu Thăng chỉ có Trịnh Đông Tỉnh, Lộ Nam, còn có Tống Dịch Bình ngồi sát bên Trịnh Đông Tỉnh.
Hàn Đông Húc đứng cạnh Hà Nhạn Băng, mặt hồng hào, đang nói chuyện không ngừng.
- Lần này họp lớp, đầu tiên chúng ta phải cảm ơn Hà Nhạn Băng, Hà tổng, cũng chính là Hội trưởng Hội học sinh của chúng ta!
Hàn Đông Húc đầy nhiệt tình.
- Thời đại học Hà tổng đã tài giỏi hơn người, là hào kiệt của trường! Chuyện này tất cả mọi người biết rõ, tôi sẽ không giới thiệu nữa.
- Đúng vậy, năng lực của anh Hà xuất chúng, đa tài đa nghệ, là thần tượng của chúng ta."
- Lúc đầu tôi có say mê Hà hội trưởng của chúng ta, chỉ là anh ấy không để ý tôi. Hic, thật sự khiến người ta thật đau lòng.
- Toàn bộ ở đây. Không, là toàn bộ trường học, chỉ sợ không có ai có thể sánh vai anh Băng.
Nam nữ đều nịnh nọt, dường như muốn cúng bái.
Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn xem, Trịnh Đông Tỉnh cười lạnh bĩu môi, Lộ Nam không nói một lời.
Hàn Đông Húc nhìn khắp bốn phía, lườm Bạch Tiểu Thăng bọn hắn một chút, ánh mắt mang theo khinh miệt.
- Tiếp theo, tôi giới thiệu cho mọi người một chút việc thành công vang dội gần đây của Hà tổng.
Vẻ mặt Hàn Đông Húc ngạo nghễ.
- Không nói xa, riêng tháng này Hà tổng đã giúp công ty của anh ấy, cũng là tập đoàn Ngải Thị đàm phán các hợp đồng, tổng cộng vượt qua 20 triệu!
Một tháng, 20 triệu!
Đám người hít một hơi lạnh.
Trên mặt Hà Nhạn Băng mang theo nụ cười, biểu lộ cũng cực làm kiêu ngạo.
Trên mặt Bạch Tiểu Thăng mang theo nụ cười thản nhiên.
Hôm qua hắn cũng tra được tin tức này thông qua Hồng Liên.
- Các vị, chỉ một tháng này, Hà tổng được trích phần trăm bao nhiêu mọi người biết không?
Hàn Đông Húc nhìn đám người.
Bốn phía đều là tiếng nuốt nước miếng.
- Tôi nghĩ Trịnh Đông Tỉnh sẽ biết rõ, bởi vì tiền một tháng Hà tổng lấy được, đủ cho hắn mua hai chiếc xe. Chính là không biết lão Trịnh mua xe mất bao lâu, mấy năm nhỉ?
Hàn Đông Húc cười ha ha một tiếng.
Bốn phía đều cười vang.
Trịnh Đông Tỉnh xanh cả mặt.
- Những thứ này đều không tính là gì. Ngay ở hôm qua, Hà tổng liên tiếp nhận được hai tin tức tốt!
Hàn Đông Húc hô lên.
- Tin tức tốt gì?
Ánh mắt mọi người nhấp nháy, nhìn dáng vẻ của Hàn Đông Húc, tin tức này còn lợi hại hơn so với cầm 20 triệu?
- Điều đầu tiên là giữa trưa hôm qua, Tổng giám đốc Thượng Văn Thư của Bách Niên Cộng Trúc tự mình gọi điện, nói rõ cho phép tiếp nhận kế hoạch "Đối tác" của Hà tổng, cho phép công ty tư nhân của anh ấy nhập cổ phần, đêm đó ký kết hiệp nghị mục đích chung!
Hàn Đông Húc nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Hà Nhạn Băng ngoại trừ là Phó tổng của một công ty, lại có được hiệu quả và lợi ích của công ty chính mình.
- Bách Niên Cộng Trúc? Đây chính là công ty lớn!
- Đúng vậy, chỗ đó, các lãnh đạo thành phố thường đến kiểm tra!
Đám người đang ngồi, nghị luận ầm ĩ.
Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng cảm khái, hôm qua biết được Hà Nhạn Băng và mấy công ty lớn đều đang nói kế hoạch "Đối tác", bên trong lại có Bách Niên Cộng Trúc, mình cũng giật mình một chút.
Tên Hà Nhạn Băng này lòng cao hơn trời!
- Tuy nhiên, đối phương yêu cầu nhập cổ phần tài sản, các công ty tư nhân đều bị đẩy lên gấp đôi.
Hàn Đông Húc tiếp tục nói.
Công ty lớn yêu cầu quả nhiên là hà khắc, đám người líu lưỡi.
- Cho nên, cùng ngày Hà tổng hướng tới ngân hàng thành phố đưa ra thế chấp vay, bàn bạc với chủ tịch ngân hàng, tình huống đặc biệt sẽ sử dụng cách đặc biệt!
Nhiều người đang ngồi hít vào ngụm khí lạnh, ánh mắt Tống Dịch Bình lộ ra một tia sáng rực.
- Có thành công không?
Có người nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, hỏi.
Hàn Đông Húc cười như hoa nở.
- Đương nhiên thành công, Hà tổng là ai cơ chứ!
Hàn Đông Húc ngạo nghễ lớn tiếng nói.
- Đây chính là chuyện vui thứ hai!
- Tuy nhiên, trong một ngày liền muốn ký, ngân hàng cho vay có thể kịp sao?
Có người nghi ngờ.
Tình huống đặc biệt sử dụng cách đặc biệt, thật có thể vay trong một ngày?
Hàn Đông Húc nhìn người kia rồi cười xùy một tiếng.
- Hà tổng có nhiều bạn bè, mượn tạm một chút tài chính ngắn hạn còn là vấn đề sao? Còn ngân hàng cho vay, trả lại vượt mức không được sao.
Vượt mức kim ngạch đương nhiên không là vấn đề, nhưng là vốn liếng lớn, cho Hà Nhạn Băng mượn chắc là nguồn cho vay ở bên ngoài —— vay nặng lãi.
- Hà tổng lợi hại!
- Chúc mừng Hà tổng phát tài!
Mọi người xung quanh sôi trào.
Hà Nhạn Băng phong quang vô hạn, nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi ngạo nghễ cười to.
Thấy được không, Bạch Tiểu Thăng, đây chính là năng lực của Hà Nhạn Băng này! Trong vòng một ngày, chính thương tài chính đều bật đèn xanh cho tao!
Bạch Tiểu Thăng, mày có thể làm được sao!
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ
- Chương 90: Phong quang vô hạn