Chương 85: Vào cửa không dễ

Bạch Tiểu Thăng cùng Trịnh Đông Tỉnh dừng xe xong, đi bộ về phía cửa vào Minh Châu Tháp.

Đi thật xa, Trịnh Đông Tỉnh liền thấy Hàn Đông Húc với hai con mắt sưng đỏ như quả đào, mập mạp nhịn không được cười ha ha, so với Hàn Đông Húc vừa rồi cười còn vui vẻ hơn.

Hàn Đông Húc bên cạnh mấy người bạn học, có chút xấu hổ.

Có người lặng lẽ ở phía sau gật đầu, vẫy cái tay, coi như chào hỏi.

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu.

Những người này, đều là mặt hàng theo trào lưu, đối với bọn họ, Bạch Tiểu Thăng cùng Trịnh Đông Tỉnh đều không thèm để ý, cũng không có oán hận cái gì.

- Tôi nói quả đào. . . A, không là, Hàn Đông Húc, cậu để nguyên như thế, đẹp trai hơn nhiều!

Trịnh Đông Tỉnh vẻ mặt khẳng định, dựng thẳng ngón cái.

Hàn Đông Húc ánh mắt đơn giản muốn gϊếŧ người, nhưng trên mặt còn đang cười, cũng thua thiệt hắn có thể làm ra được vẻ mặt phức tạp như vậy.

- Tầng cao nhất, Thanh Vân Các, là phòng nơi chúng ta tổ chức, hai vị lên đi.

Hàn Đông Húc nói ra.

Thanh Vân Các, nghe như tiểu môn phái gì đó, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng thông qua Hồng Liên tìm kiếm, có chút hiểu biết.

Thanh vân, kỳ thật lấy từ ý tứ "Một bước lên mây", nghênh hợp tính tình của kẻ có tiền, lại theo phong cách giả cổ, còn để khách sạn biển lộ rõ ràng độ cao của Minh Châu Tháp, cao chót vót giống như đứng ở đám mây.

Một bước lên mây sao? Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Có lẽ lập tức liền ngã dưới đám mây!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ đến, bỗng nhiên nhìn thấy trong đôi mắt Hàn Đông Húc hiện lên một tia giảo hoạt.

Tiểu tử này, lại có âm mưu gì đây?

- Vậy chúng ta liền đi lên thôi, cậu ở chỗ này xem thật kỹ cửa ~ nha!

Trịnh Đông Tỉnh cười to nói.

Chó, phù hợp coi cửa vào!

Hàn Đông Húc nghe hiểu ý tứ của mập mạp, ánh mắt hiện ra vẻ tức giận, nhưng mà ngạnh sinh ép xuống, giả bộ không nghe thấy.

Không để ý tới Hàn Đông Húc, Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Đông Tỉnh hướng Minh Châu Tháp vào trong, vừa đến cửa đại sảnh, bọn họ liền bị hai người bảo an ngăn lại.

- Tiên sinh, cậu không thể đi vào.

Một bảo vệ thẳng thắn, đối Bạch Tiểu Thăng nói.

- n? Vì cái gì không để cho chúng tôi vào!

Trịnh Đông Tỉnh kinh ngạc.

- Cậu có thể, nhưng là, cậu ta không thể.

Một bảo vệ khác chỉ Bạch Tiểu Thăng,

- Chúng tôi chỗ này có quy định, tầng 88 trở lên, tân khách nhất định phải mặc trang phục chính thức, vị tiên sinh này quần áo không phù hợp.

Bạch Tiểu Thăng trong lòng vừa động.

Hồng Liên lập tức tìm kiếm.

Xác thực, Minh Châu Tháp tầng 88 lấy trên là cấp cao thương vụ cùng đỉnh cấp khách sạn, có quy củ này.

- Đây là ai quy định.

Trịnh Đông Tỉnh nhịn không được nói, sau đó nhãn cầu chuyển động,

- Anh làm sao biết rõ chúng tôi muốn đi tầng 88 trở lên, có lẽ chúng tôi. . .

- Ngài muốn đi tầng cao nhất, vị tiên sinh kia cùng chúng tôi nói qua.

Một bảo vệ một chỉ Hàn Đông Húc.

Trịnh Đông Tỉnh không còn gì có thể nói, quay đầu, hung hăng trừng Hàn Đông Húc một chút.

Hắn có chút nén giận, mất mặt đối bảo an nói,

- Chúng tôi là người tiêu dùng, khách hàng, các anh sao có thể dạng này! Nếu Thị trưởng thành phố đến, không mặc trang phục chính thức các anh cũng cản!

- Tất nhiên không ngăn cản.

Bảo an uể oải hỏi,

- Cậu là Thị trưởng thành phố sao?

- Anh!

Trịnh Đông Tỉnh tức giận không được.

- Thôi đi mập mạp, coi như đi vào được, thang máy cũng có người chuyên phụ trách, tôi mặc như thế xác thực không cho vào.

Bạch Tiểu Thăng vừa tìm hiểu quy định, tự nhiên sẽ hiểu rõ ràng,

- Trở về đổi là không kịp rồi, chúng ta nghĩ cách khác một chút.

Bạch Tiểu Thăng nói xong, nhìn bảo an một chút.

Hai bảo an xùy cười một tiếng, tựa hồ rất khinh thường.

Phương diện quy định, Minh Châu Tháp một mực chấp hành rất nghiêm khắc, có quá nhiều người nghĩ mình là đặc thù, cũng không gặp mấy người thành công.

Bên ngoài, Hàn Đông Húc nhìn xem Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Đông Tỉnh kinh ngạc, vui mừng.

Chờ các người đầy bụi đất đi ra, tôi lại giúp các người. Nếu vào không được, họp lớp thiếu đi các người, còn có ý nghĩa gì! Hàn Đông Húc nói thầm.

Trong xe hắn, kỳ thật có một bộ đồ tây.

Mà cái này, chỉ là hắn lợi dụng quy định, cho Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Đông Tỉnh hạ mã uy một chút.

- Ai, Bạch Tiểu Thăng này, ngay cả trang phục chính thức đều không mặc, đây không phải tự tìm khó chịu sao.

Đúng vậy! Nhưng mà, cậu nhìn hắn mặc như vậy, giống như lăn lộn thật tốt sao, tôi đoán chừng hắn chưa bao giờ mặc qua trang phục chính thức.

- Đường đường học sinh xuất sắc, lăn lộn thành dạng này, ai. . .

Đứng sau lưng Hàn Đông Húc mấy người bạn học, nhịn không được nhỏ giọng nghị luận.

Bên kia.

- Lão Bạch, ông đừng vội, tôi cũng là có người, ông chờ một chút!

Trịnh Đông Tỉnh trừng bảo an một cái, lấy điện thoại ra vội vàng chạy sang một bên, bắt đầu gọi.

Hai tên bảo an nhìn nhau cười một tiếng, trong tươi cười có mấy phần mỉa mai.

Một màn này, bọn hắn gặp nhiều, đều cho là mình quen biết một hai người, liền có thể mánh khoé thông thiên.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày, cũng đang nghĩ biện pháp. Điện thoại di động của hắn, bỗng nhiên vang lên, gọi tới, vậy mà là Tống Giai đại sư.

Ngày đó tiệc rượu kết thúc, lão gia tử liền cho hắn số điện thoại cá nhân.

Bạch Tiểu Thăng đi qua một bên, tiếp điện thoại.

- Tiểu tử, cậu có thời gian không hả, đi ra tâm sự, uống chén trà.

Tống Giai đại sư hẹn hắn.

- Thật xin lỗi, đại sư, tôi hiện tại tham gia họp lớp, khả năng đi không được.

Bạch Tiểu Thăng tiếc nuối nói.

- Không sao, khi nào cậu rảnh lại nói.

Tống Giai đại sư cũng có chút tiếc nuối.

Bởi vì là một cái họp lớp, liền cự tuyệt đại sư!

Cái này nếu để Thượng Văn Thư bọn họ nghe được, nhất định đấm ngực dậm chân.

Mà đại sư sau khi bị cự tuyệt, vậy mà không có một chút nào không cao hứng.

Nếu để Ngô khu trưởng biết rõ, khó tránh khỏi trợn mắt hốc mồm.

- Đúng, đại sư, ngài có thể giúp tôi một chuyện hay không.

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian nói.

. . .

Cúp điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng trở lại trước người hai tên bảo an, vẻ mặt không màng danh lợi, không nôn nóng không vội vàng.

Trịnh Đông Tỉnh vội vàng đi trở về, lau lau mồ hôi trên đầu, đối Bạch Tiểu Thăng đắc ý nói,

- Xong rồi, xong rồi! Bản hiệu trưởng giao thiệp rộng, liên hệ đến lãnh đạo nơi này của bọn họ, yên tâm, lập tức có thể tiến vào!

Hai bảo an, vẫn như cũ khẽ cười một tiếng.

Nhưng mà chỉ sau một lúc sau, hai người riêng phần mình vịn tai nghe, cau mày như đang nghe cái gì.

- Hậu cần Vương tổng, nói mang bọn họ tới. . .

- Vậy liền dẫn đi, tránh người ra một chút .

Hai bảo an tựa hồ không quá tình nguyện, nói thầm hai câu, miễn cưỡng đồng ý.

- Đi theo tôi.

Một bảo vệ dùng giọng điệu rất cứng nhắc.

Tóm lại có thể đi vào, Trịnh Đông Tỉnh vui tươi hớn hở, hoàn toàn không thèm để ý, còn hướng Bạch Tiểu Thăng đắc ý cười một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng cho mập mạp giơ ngón tay cái.

Hai người đi theo người bảo vệ kia, đi vào trong.

- Bọn hắn đi vào!

Hàn Đông Húc bên kia, có người kinh hô một tiếng.

Hàn Đông Húc bản thân cũng là sững sờ, có chút khó có thể tin.

- Xem ra Trịnh Đông Tỉnh cái con lợn béo đáng chết này, vẫn có chút môn đạo!

Hàn Đông Húc lầm bầm một câu, sau đó cười lạnh, - Cũng được, có chút năng lực, chơi chết mới đã nghiền!

Bạch Tiểu Thăng bọn hắn chân trước vừa đi.

Một người trung niên đỉnh đầu đầy tóc nâu trắng, tướng mạo cũng rất tuổi trẻ, vội vàng chạy tới.

Nguyên bản vẫn còn hờ hững bảo an, trông thấy người này, kinh ngạc nhảy một cái, tranh thủ thời gian đứng thẳng người, hành lễ.

Người trung niên kia khoát tay chặn lại, vội vã không nhịn nổi hỏi.

- Người đâu, vừa rồi nơi này có phải không là có hai người, bị các anh ngăn lại!

- Đúng, là hậu cần Vương tổng, muốn cho đi, vừa được đưa vào!

Bảo an sắc mặt trắng bệch, có chút cà lăm, cũng không dám nói dối.

Trung niên nhân nhướng mày, trầm mặc một lát.

- Bộ an ninh cùng bộ hậu cần các anh, thất trách, lạm dụng chức quyền, tháng này cắt tiền thưởng! Còn có, anh đi thông tri lão Vương hậu cần kia, để hắn cút đến cửa chính cho tôi, ở cương vị đó một tháng!

Trung niên nhân lạnh lùng hừ một tiếng, quay người rời đi.

Bảo an mồ hôi lạnh như mưa.