Sau khi đưa tiễn Hàn Sơ Ảnh và ăn sáng xong, Trịnh Đông Tỉnh cũng không rời đi.
Hôm sau là ngày họp lớp. Hắn cứ luôn lải nhải với Bạch Tiểu Thăng, làm thế nào để đòi lại công đạo năm đó với tên khốn Hà Nhạn Băng!
Trịnh Đông Tỉnh vẫn "tình hữu độc chung" đối với hai cục gạch được đặt trong nhà vệ sinh.
- Tôi dự định, ngày mai mang theo một cái bọc, bỏ bọn chúng vào, đến thời điểm thích hợp, cho bọn chúng nát trên đầu tên Hà Nhạn Băng kia.
Trịnh Đông Tỉnh nói rất chân thành, không có chút ý tứ đùa giỡn, còn hỏi Bạch Tiểu Thăng:
- Cậu cảm thấy thế nào?
- Chẳng ra sao cả! Báo thù thì nhất định phải động thủ à, đánh chết gã ta, cậu còn phải ngồi tù, vì đồ cặn bã đó, không đáng!
Bạch Tiểu Thăng lắc đầu, lại bổ sung một câu.
- Mấu chốt nhất là, không đủ hung ác!
Đủ sao? Đương nhiên không đủ!
Bọn hắn hầu như bị hủy cả một đời, vẻn vẹn cho Hà Nhạn Băng vỡ đầu đổ máu, thì thanh toán xong?
Không có cửa đâu!
Bạch Tiểu Thăng vẫn luôn cảm thấy mình là một người lười, có đôi khi, thậm chí lười đi mang thù.
Thế nhưng cừu hận cùng với Hà Nhạn Băng, đến chết hắn cũng không quên!
Nhìn xem Trịnh Đông Tỉnh, Bạch Tiểu Thăng lại rơi vào trong hồi ức, khoảng thời gian đại học, một mập mạp với tính tình cực kỳ tốt, dễ bị bắt nạt.
Khi đó, Trịnh Đông Tỉnh cười toe toét cả ngày, cũng không tức giận, không trở mặt với ai cả, thậm chí dù có bị đùa giỡn, bản thân hắn còn cười vui vẻ hơn người ta.
Một mập mạp luôn vô tư, hòa đồng, dễ chịu như vậy, thế mà hiện tại lại muốn cầm cục gạch đánh người!
Bạch Tiểu Thăng hiểu.
Thời đại học, năm cuối, đối với hắn, đối với mập mạp mà nói, thật giống như địa ngục trần gian!
Chỉ cần ở bên trong sân trường, bất luận bọn hắn đi đến chỗ nào, đều sẽ bị đánh, bị chế giễu, bị nhục mạ.
Rất nhiều bạn bè, đều trở thành người qua đường.
Rất nhiều cơ hội, đều hóa thành bọt nước.
Trong hồ sơ, vết bẩn kia không thể nào xóa hết, không ngoài ý muốn, sẽ theo bọn hắn cả một đời, thành vết nhơ không thể phai nhòa.
Trong lúc học đại học, Bạch Tiểu Thăng rất ưu tú, vô luận là thành tích học tập, năng lực tổ chức, đều nằm trong những người nổi trội nhất, thậm chí có người dự đoán, hắn nhất định có thể ăn cơm nhà nước.
Nhưng theo vụ việc đó, có vết nhơ "Tham ô công khoản", Bạch Tiểu Thăng có muốn thi công chức cũng không được!
Không chỉ như thế, bằng tốt nghiệp của hắn, vậy mà cũng bởi vì lý do "Phẩm hạnh không đoan chính", bị nhân viên nhà trường cắt giảm, thậm chí giấy chứng nhận tốt nghiệp cũng không lấy được.
Bạch Tiểu Thăng đã từng tức giận, thậm chí đã từng gây rối, kết quả hắn đạt được, chỉ là thêm một lần xử lý mà thôi.
Cuối cùng, vẫn là Trịnh Đông Tỉnh nói hắn có biện pháp, có thể thử một chút.
Vào ngày Bạch Tiểu Thăng sắp rời trường, Trịnh Đông Tỉnh vậy mà thật thay hắn lấy được chứng nhận tốt nghiệp. Thời điểm cầm được giấy chứng nhận, Bạch Tiểu Thăng ôm ở trong ngực, khóc ròng ròng.
Bằng tốt nghiệp vẫn không có khả năng lấy được.
Nhưng Bạch Tiểu Thăng không quá cần!
Để ăn mừng, hắn mời Trịnh Đông Tỉnh đến tiệm ăn.
Đó chỉ là loại cửa hàng nhỏ ven đường, cái gọi là gian phòng, rất bẩn rất nát.
Hai người ngồi ở bên trong, gọi hai chai rượu đế với đồ ăn rẻ tiền, cứ như vậy mà uống.
Lần đầu tiên trong đời, hai người uống đến say mèm, khóc bù lu bù loa.
Bạch Tiểu Thăng nhớ được rõ ràng.
Hình ảnh Trịnh Đông Tỉnh dốc rượu năm mươi hai độ trong chai vào trong cổ họng mình.
Nhớ đến lúc đó, mập mạp từng nói qua ——
- Trịnh Đông Tỉnh tôi thề, mặc kệ là dùng 5 năm, hay là mười năm, tôi phải có được thành tựu to lớn, đem những đau khổ này, trả lại cho Hà Nhạn Băng gấp mười lần!
Rượu hòa chung nước mắt, chảy ngang trên mặt.
Lúc đó, Bạch Tiểu Thăng đoạt lấy chai rượu, uống một hơi cạn sạch rượu còn thừa, sau đó đập mạnh chai rượu rỗng không trên mặt đất.
- Tôi dùng hành động này thề, nhất định sẽ báo thù này!
Năm đó, bọn hắn giống như con chó, trốn tại nơi hẻo lánh không ai nhìn thấy, gào khóc, liếʍ láp lấy vết thương.
Cuộc sống không có phương hướng, thậm chí không có mơ mộng cho tương lai.
Bạch Tiểu Thăng cười khổ lắc đầu.
Lúc ấy, tuổi vẫn còn rất trẻ.
Bọn họ chúc mừng hiển nhiên còn hơi sớm.
Bạch Tiểu Thăng lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp, đã từng nghĩ không rời khỏi trường ngay, bởi vì cùng ngày, sẽ có một hội tuyển dụng diễn ra.
Nhưng mà, Bạch Tiểu Thăng cầm được giấy chứng nhận tốt nghiệp trên tay, vẫn bị cự tuyệt như cũ, không thể tham gia hội tuyển dụng do nhân viên nhà trường quản lý.
Trong ngày này, Bạch Tiểu Thăng rời đi, ngoại trừ Trịnh Đông Tỉnh cùng với không quá hai người nữa, hắn đoạn tuyệt hết thảy liên hệ với tất cả những người khác.
Cũng mãi đến năm gần đây, hắn mới chậm rãi có lại liên hệ cùng một số người.
Bởi vì không có bằng tốt nghiệp, hồ sơ lại có vết nhơ, hắn không vào được công ty lớn, chỉ có thể đến dạng công ty nhỏ có yêu cầu không cao như truyền thông Thiên Hải này nhằm lấy kinh nghiệm làm việc.
Mấy năm này, những nỗi khổ từng nhận, những cay đắng từng chịu, Bạch Tiểu Thăng khắc ghi ở trong lòng, không dám quên.
Trước mắt, rốt cục sắp gặp lại Hà Nhạn Băng lần nữa.
Suy nghĩ trở lại hiện thực.
Bạch Tiểu Thăng nhớ lại đủ loại tin tức mà hắn để Hồng Liên sưu tập được hôm qua, ánh mắt hắn lấp lóe, sắc bén như đao.
- Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, tao tới đây, mày chuẩn bị xong chưa? Hà Nhạn Băng!
Hắn nhỏ giọng nói thầm câu này.
Kỳ thật, ăn sáng xong, Bạch Tiểu Thăng cũng đã bắt đầu "Bận rộn".
Hắn liên tiếp gọi đi mấy cuộc điện thoại, thời gian trò chuyện của mỗi một cuộc đều không ngắn, hắn tránh đi Trịnh Đông Tỉnh, muốn cho mập mạp mấy cái "Kinh hỉ" thật lớn vào ngày mai!
Trò hay không sợ muộn.
Đồng dạng, báo thù phải giữ được bình thản!
Trực tiếp nghiền nát đối thủ, tại sao, vì dao cùn cắt thịt mới là chân lý báo thù!
Khác với Bạch Tiểu Thăng, bắt đầu từ giữa trưa, Trịnh Đông Tỉnh nhận được một số cuộc điện thoại.
Bạch Tiểu Thăng đi ra ban công, hắn vào phòng vệ sinh, Bạch Tiểu Thăng đi vào phòng vệ sinh, hắn ra ban công.
Bạch Tiểu Thăng hiếu kỳ, cũng chú ý tới, sắc mặt của mập mạp hình như có chút không đúng, nhưng mà mỗi lần đối mặt với Bạch Tiểu Thăng, thần sắc mập mạp đều sẽ trở lại như thường.
Bạch Tiểu Thăng nghĩ nghĩ, không hỏi.
Mỗi người đều sẽ có bí mật của mình, dù là bạn bè thân thiết đi nữa, cũng cần giữ khoảng cách cùng không gian nhất định.
Nếu như Trịnh Đông Tỉnh muốn cho hắn biết, thì nhất định sẽ nói cho hắn biết.
Tóm lại, các cuộc điện thoại tấp nập, hai nguời đều bề bộn nhiều việc trong một ngày này.
Mãi đến thời gian ăn cơm tối, hai người mới dừng lại.
Chọn đồ ăn, còn có bia. Hai người ngồi đối diện không lên tiếng, vừa ăn vừa uống.
Bỗng nhiên, Trịnh mập mạp ngẩng đầu, rất chân thành mà nhìn Bạch Tiểu Thăng.
- Lão Bạch, cậu biết không, Hà Nhạn Băng lăn lộn tốt hơn so với chúng ta, tôi nghe nói hắn có chút danh tiếng ở một công ty, làm phó tổng, với lại còn tự mình lập nghiệp, thành lập một công ty!
Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhàng gật đầu.
Những điều này, hắn biết rõ!
Trịnh Đông Tỉnh trầm mặc, không nói tiếng nào uống hết một lon bia, có chút gian nan, lại hung hăng nói một câu.
- Có lẽ chúng ta "lăn lộn" (ra đời, bươm trải ngoài xã hội) không bằng hắn, nhưng mà tôi vẫn muốn đi! Coi như ngồi tù, tôi cũng phải lấy một chút tiền lãi!
- Mập mạp, cậu tin tôi không?
Bạch Tiểu Thăng nhìn thẳng vào Trịnh Đông Tỉnh, rất chân thành hỏi.
Trịnh Đông Tỉnh sững sờ, sau đó cười một tiếng.
- Nói thừa!
Ngoại trừ thắc mắc tại sao Bạch Tiểu Thăng hỏi vấn đề này, Trịnh Đông Tỉnh trả lời không chút do dự.
Mặc kệ là đại học, hay là bây giờ!
Loại tin tưởng này, để Bạch Tiểu Thăng ấm áp trong lòng.
Dù cho nhiều cực khổ, nhưng may mắn có anh em.
- Chuyện ngày mai, tôi đều đã chuẩn bị xong. Cậu với tôi cùng qua đó, tôi không hy vọng cậu động thủ. Tôi muốn cậu nhìn thấy, tôi làm sao khiến cho Hà Nhạn Băng bồi thường, trả lại nợ mà gã thiếu!
Mấy chữ cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng nhấn mạnh, nói rất dữ tợn!