Nhà hàng đồ nướng.
Bạch Tiểu Thăng ở ngoài tiệm xác nhận một chút rồi cất bước đi vào, rất nhanh, hắn tìm được nơi mà Trịnh Đông Tỉnh đang chờ.
Trịnh mập mạp thấy Bạch Tiểu Thăng đến, tranh thủ thời gian thúc giục phục vụ viên mang thức ăn lên.
Đậu phộng, đậu tương, dưa leo, thịt xiên, gân, chân móng, dạ dày.
Trịnh Đông Tỉnh còn muốn một thùng mười mấy chai bia.
Hai người một bên nướng ăn, một bên uống thả cửa.
Trò chuyện về thời quá khứ học đại học, một chén uống cạn lại một chén lấy bia.
Rất nhanh, bọn hắn đều say.
- Cậu nói, Hà Nhạn Băng là cái thứ gì, ra vẻ trang nghiêm nhưng lại mặt người dạ thú! Năm đó hội trưởng hội học sinh là một tên hạ lưu!
Trịnh mập mạp vỗ bàn, chửi ầm lên.
Bạch Tiểu Thăng gật đầu.
Nghĩ đến Hà Nhạn Băng này, dù nhiều năm như vậy nhưng thù hận trong lòng hắn cũng khó phai!
Lần đầu tiên nhìn thấy Hà Nhạn Băng.
Đây là một thanh niên với vẻ mạnh mẽ có khí phách, cao 1m8, đẹp trai, nhìn còn nho nhã, lịch sự. Lời nói cử chỉ trưởng thành xa so với người cùng tuổi, giọng nói cũng lộ ra sức hút. Năng lực cá nhân của hắn rất mạnh, một tay viết chữ bút lông càng tài năng xuất chúng, nổi bật trong mọi người.
Tóm lại, sau khi thấy được thanh niên ưu tú này, đơn giản khiến người ta sợ hãi thán phục.
Khi đó, Hà Nhạn Băng là hội trưởng hội học sinh, Bạch Tiểu Thăng nhập hội muộn, là một trong bốn phó hội trưởng.
Sau khi Hà Nhạn Băng làm hội trưởng hội học sinh, các phương diện làm việc an bài ngay ngắn rõ ràng, rất được nữ phụ đạo viên ưu ái, cũng làm cho toàn bộ con gái khi đó điên cuồng.
Nhưng mà, Bạch Tiểu Thăng rất nhanh phát hiện, cái tên Hà Nhạn Băng này đúng là cặn bã, từ đầu đến chân đều là cặn bã!
Bên ngoài tốt đẹp nhưng bên trong thối rữa, đã không đủ để hình dung về hắn!
Sinh hoạt cá nhân của người này rất dở, cùng rất nhiều phụ nữ có quan hệ.
Có một lần, Bạch Tiểu Thăng thậm chí còn trong lúc vô tình gặp được, ở phòng dụng cụ hắn đang quan hệ với một cô gái.
Đương nhiên, người khác sống thế nào thì là việc riêng tư của người đó, người bên ngoài cũng không có quyền hỏi đến.
Bạch Tiểu Thăng không thèm để ý.
Cho đến một ngày, Trịnh Đông Tỉnh giận đùng đùng tới tìm hắn.
Mập mạp yêu đơn phương một cô gái học cùng, bị Hà Nhạn Băng bội tình bạc nghĩa, cô gái kia còn mang thai!
Khi đó, Trịnh Đông Tỉnh hoàn toàn là một tên mập mạp ngây thơ, biết được tin tức này, cả người đều điên rồi, tức giận đến nỗi muốn đi gϊếŧ Hà Nhạn Băng.
Là Bạch Tiểu Thăng quyết chí đem ngăn cản hắn lại!
Bội tình bạc nghĩa nhưng cô gái đó cũng chung quy đã từng tình nguyện với người ta.
Trịnh Đông Tỉnh cậu chỉ là một người ngoài thì có quyền gì tham gia, không vừa mắt liền muốn kêu đánh kêu gϊếŧ?
Huống hồ việc này bị làm lớn chuyện, cô gái kia làm sao sống được!
Tuy nhiên, Bạch Tiểu Thăng vãn là quyết định giúp hắn, dù là đối thủ là Hà Nhạn Băng đang vô cùng nổi tiếng.
Ai kêu tên mập mạp này là bằng hữu tốt nhất của hắn!
Khi đó, Bạch Tiểu Thăng đúng lúc phát hiện, quản lý tài chính của hội học sinh có thâm hụt rất lớn, nghi ngờ là có người tham ô bỏ tiền túi.
Bạch Tiểu Thăng âm thầm điều tra qua, người hiềm nghi chỉ có Hà Nhạn Băng!
Bằng đầu óc của Bạch Tiểu Thăng, hắn rất nhanh lấy được chứng cứ, cùng Trịnh Đông Tỉnh hẹn Hà Nhạn Băng đến rừng cây nhỏ sau trường học.
Chứng cứ trước mặt, Hà Nhạn Băng sợ muốn chết, nước mắt chảy ngang, trực tiếp cho hai người quỳ xuống.
Cái gì nho nhã, cái gì phong độ, tất cả đều biến thành cứt chó.
Hà Nhạn Băng gào khóc nói, mình chỉ là tạm thời mượn dùng số tiền kia, hoàn toàn là bởi vì hắn trong nhà xảy ra biến cố, cần tiền gấp cứu mạng.
Hà Nhạn Băng lại còn cam đoan, nhất định sẽ trả trên số tiền kia, cầu Bạch Tiểu Thăng bọn hắn không cần tuyên bố ra ngoài.
- Khi đó, chúng ta quá đơn thuần rồi!
Trịnh Đông Tỉnh cười to.
Bạch Tiểu Thăng cũng cười ha hả.
- Đúng vậy, thế mà lại tin câu chuyện của thằng kia. Mập mạp, cậu còn bắt người ta chịu trách nhiệm đối với cô gái kia!
- Chúng ta là hai tên ngu xuẩn!
Trịnh mập mạp cười, nước mắt đều chảy ra.
Lúc ấy, bọn hắn để Hà Nhạn Băng ký một tờ giấy cam đoan, cam đoan là trả lại tiền tài chính của hội, mặt khác còn cam đoan đối cái cô gái kia chịu trách nhiệm.
Sau đó, bọn hắn thả Hà Nhạn Băng, cũng không có đem chuyện này tuyên bố đối với bên ngoài.
Một tuần lễ sau.
Ác mộng của bọn hắn bắt đầu.
Trước tiên là phó hội trưởng Bạch Tiểu Thăng dính líu đến mất mát tiền quỹ.
Sau đó, cùng một ngày, Trịnh Đông Tỉnh giúp một bạn nữ học cùng bị trẹo chân trở về phòng ngủ, mới đi vào, cô gái kia liền xé rách quần áo của mình, lớn tiếng thét lên.
Lập tức có người xông đi vào, bắt lấy Trịnh Đông Tỉnh, cũng công bố tận mắt nhìn thấy hắn lưu manh trêu đùa!
Cùng ngày hai chuyện xảy ra, đều là Hà Nhạn Băng tự mình dẫn người, cùng mặt khác ba cái phó hội trưởng, đối với bọn hắn tiến hành "Bắt" .
Bạch Tiểu Thăng bọn hắn bị bắt giữ đến trước mặt nữ giáo viên thì đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, ngay cả mở miệng thanh minh đều khó khăn.
Nhưng mà, lúc đó Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Đông Tỉnh vẫn không khuất phục, cũng không sợ hãi chút nào.
Bọn hắn có chứng cứ!
Hà Nhạn Băng mới là người tham ô tiền công, tên lưu manh đùa nghịch người, bọn hắn là trong sạch!
Gửi hi vọng vào giáo viên sẽ chủ trì phải trái, hai người lấy ra giấy cam đoan, đảo mắt một cái lại trở thành một phần "Bản kế hoạch" .
Một bản kế hoạch viết rõ ràng vu hãm áp chế Hà Nhạn Băng như thế nào, người chủ mưu là Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Đông Tỉnh!
- Ngay cả nữ giáo viên đều có thể cho vào tay, hai ta thua không sai, không sai! Cậu nói, đúng không!
Trịnh mập mạp say, cười hỏi Bạch Tiểu Thăng.
- Đúng vậy!
Bạch Tiểu Thăng và hắn cạn một cốc, một hơi uống hết cốc bia đầy, lại rót cho mình một cốc đầy.
- Trời xanh có mắt, tôi nghe nói năm ngoái nữ giáo viên kia bị nhà trường khai trừ, cũng coi như là ông trời thay chúng ta đòi một chút công bằng.
Trịnh Đông Tỉnh thì thào nói.
Lúc ấy, nữ giáo viên đem việc này báo cáo cho nhân viên nhà trường, còn công bố, cố gắng giúp đỡ Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Đông Tỉnh hai người "Cầu tình" .
Buồn cười!
Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng nằm trong danh sách kỷ luật của trường, đến lúc tốt nghiệp, đều không có cầm được bằng tốt nghiệp của mình, mà Trịnh Đông Tỉnh cũng bị xử phạt lớn.
Chung quy, bọn hắn bại bởi Hà Nhạn Băng, thất bại một cách thảm hại.
- Mẹ nó, lúc trước nếu không phải sợ liên lụy cậu bị khai trừ, tôi thật sự muốn đem thằng chó kia đánh cho ngu người. Mẹ, cậu không biết lúc đó ngay cả cục gạch đều chuẩn bị xong.
Trịnh Đông Tỉnh rõ ràng cười nói, nước mắt lại tùy ý chảy ngang.
Đoạn thời gian đó là khuất nhục đến mức nào, hắn bị toàn trường chỉ trích, Bạch Tiểu Thăng cũng giống vậy, hai người như chó nhà có tang.
Trịnh Đông Tỉnh nâng lên cốc bia, uống một hơi cạn sạch.
- Tôi cũng giống vậy, bao nhiêu lần muốn đánh chết hắn!
Bạch Tiểu Thăng cười, lắc đầu.
- Bao nhiêu đêm đi trong rừng cây gào, giống như sói không sợ chết vậy.
Thời đại học đã từng có đau đớn khó quên, vĩnh viễn khó mà quên được hồi ức!
Những năm này, trải qua rất nhiều chuyện, cũng đã trưởng thành.
Những cái kia, Bạch Tiểu Thăng chưa, cũng chưa dám quên.
- Tôi nghĩ có một ngày, tôi nhất định phải lấy lại tôn nghiêm thuộc về chúng ta! Bởi vì chúng nó lúc đầu chính là của chúng ta, chúng ta không nên ôm lấy phần khuất nhục này!
Trịnh Đông Tỉnh hung ác nói.
Bạch Tiểu Thăng lại một uống cốc đầy, dùng tay áo lau miệng.
- Ông trời trừng trị là việc của ông trời. Ông trời có mắt, cùng mình có liên quan gì!
Bạch Tiểu Thăng ánh mắt có vẻ say, lại lộ ra vẻ dữ tợn.
- Mà tôi muốn trừng trị hắn . Không! tôi muốn thu lại cả vốn lẫn lãi!
- Đi họp lớp chứ?
- Đi!
Hai người mạnh mẽ chạm cốc, lại uống cốc đầy!