Bên trong phòng họp lớn.
Từ khu trưởng, tổng giám đốc cho tới nhân viên, đều đã hơi choáng.
Một lần rung động lại đến, đến quá liên tục.
Trước mắt, đại sư đều chịu thua Bạch Tiểu Thăng, như vậy nếu tiếp theo có thể sẽ phát sinh cái gì, bọn hắn cũng không kinh ngạc.
Vẻ mặt Lý Minh Đồng giống như khóc giống như cười, giống như cười giống như khóc.
Hắn sắc mặt tái nhợt, như không có một chút máu, bờ môi không ngừng phát run, cả người cũng đang phát run.
Hắn đã không phải tự mình đứng được, mà là dựa vào một cái bàn sau lưng, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Nhưng mà, không ai để ý hắn.
Ánh mắt mọi người, đều đã bị Bạch Tiểu Thăng hấp dẫn.
Đại sư, khu trưởng, hai vị tổng giám đốc, đều đứng xung quanh Bạch Tiểu Thăng.
- Ai, hiện tại cũng đã muộn vậy sao, không lạ sao cái bụng này của tôi, cứ kêu ục ục.
Tống Giai đại sư cúi đầu mắt nhìn đồng hồ, trêu ghẹo nói.
Đúng vậy, giờ đã giữa trưa, đến giờ cơm.
- Đại sư, ngài trong lúc bận rộn còn có thể đến hạng mục chúng tôi chỉ đạo công việc, đây là vinh hạnh của chúng tôi! Chúng tôi đã chuẩn bị xong tiệc buổi trưa, ngài nhất định phải đến dự!
Thượng Văn Thư vội vàng nói với Bạch Tiểu Thăng,
- Tiểu Bạch, cậu tiếp khách nhé.
Vương Duệ, cũng cười theo,
- Đúng vậy, đại sư nếu cảm thấy nói chưa hết nghiện, mọi người còn có thể vừa ăn vừa nói chuyện!
Hai người vô cùng nhiệt tình.
Tống Giai đại sư lại khẽ lắc đầu, giống như có chút không muốn.
- Thầy tôi tiết kiệm đã quen, cũng có sở thích ăn kiêng, các ông bày ra bàn tiệc lớn như thế, không nhất định hợp khẩu vị của thầy.
Ngô Khải Binh khu trưởng cười nói với Tống Giai đại sư,
- Kề bên này có một quán ăn độc đáo, thầy cũng từng đi qua, em nhớ phải thầy rất ưa thích, lần này, em đã đặt xong vị trí!
Tống Giai đại sư hơi nhớ lại, lập tức bừng tỉnh đại ngộ,
- A, thì ra là chỗ đó.
- Đại sư tới hạng mục chúng tôi, khu trưởng, ngài không thể như thế này.
Thượng Văn Thư kiên quyết phản đối nói,
- Đại sư ngài yên tâm, những món ăn kia là tôi cùng phó tổng Vương Duệ một chỗ đặt, tôi tin, vẫn có chút phẩm vị!
Vương Duệ ra sức thuyết phục.
Ngô khu trưởng và bọn họ cãi lộn. Cuối cùng, Tống Giai đại sư phải vỗ tay mấy lần, ba người này mới dừng lại.
- Hôm nay, tôi không ăn ở hạng mục này của mọi người!
Tống Giai đại sư nói một cách khẳng định đối với Thượng Văn Thư và Vương Duệ.
Hai người còn muốn nói gì nữa, Tống Giai đại sư khoát khoát tay, chuyển sang Ngô Khải Binh khu trưởng.
- Hôm nay, tôi cũng không cần cậu người học sinh này mời!
Ngô Khải Binh khu trưởng vốn dĩ là nắm chắc thắng lợi trong tay, tiếu dung còn không có kịp nở rộ, liền ngừng tại trên mặt.
Tống Giai đại sư không ăn ở chỗ này, cũng không ở nơi đó ăn.
Chẳng lẽ lại, muốn trở về nhà ăn?
Như vậy sao được!
- Thầy. . .
- Đại sư. . .
Ba người đều muốn phản đối, lại bị Tống Giai đại sư một tay ngăn lại.
- Hôm nay, tôi làm chủ!
Đại sư một câu nói, để ba cái lập tức sửng sốt.
Tống Giai đại sư quay mặt lại, đối với Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng,
- Tôi vừa rồi nghe cậu nói về phương án đó, nói gần nói xa, đều là các phòng các cậu làm sao xuất công xuất lực. Trong không đến bốn ngày, một bản phương án có thể đạt tới loại trình độ này, lợi hại a, bọn họ nhất định cũng mệt muốn chết rồi a. Cho nên, hôm nay, tôi nghĩ mời các cậu ăn bữa cơm, có thể chứ?
Đại sư. . . Mời phòng Phát Triển ăn cơm!
Nguyên bản nhân viên cùng nhóm trưởng phòng tưởng cảm giác đã chết lặng, oanh một tiếng, sôi trào lên.
Hâm mộ, ghen ghét, sùng bái.
Rất nhiều ánh mắt nhìn đến lão Vương, Tiểu Tống, Diệp Tử trên người, để bọn họ trở thành tiêu điểm.
Ba người này, cũng mộng.
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, khó có thể tin, đơn giản giống như nằm mơ!
Bạch Tiểu Thăng nhìn bọn hắn, cười.
Xác thực, mấy ngày nay bọn họ quá mệt mỏi, trước mắt, báo cáo đã thành công viên mãn, là lúc nên thật tốt chúc mừng một phen.
Vậy thì ăn một trận của đại sư!
- Tôi không có ý kiến.
Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng,
- Tôi nghĩ bọn họ cũng không có ý kiến!
Đương nhiên không có ý kiến! Có thể bị Tống Giai đại sư đại nhân vật thanh danh hiển hách như thế khẳng định, còn mời ăn cơm, chuyện này có thể thổi cả một đời!
Ngay cả lão Vương đều hưng phấn xoa xoa tay.
Ngô Khải Binh khu trưởng cười nói đối với Tống Giai đại sư,
- Vậy ba người chúng em tiếp khách, cũng xin thầy một bữa cơm, thế này chu toàn đi!
Đường đường là khu trưởng, cũng bắt đầu ăn chực.
Đám người ồn ào cười to.
- Bạch Tiểu Thăng!
Bỗng nhiên một tiếng quát to vang lên bên tai!
Như là thú bị nhốt sắp chết!
Ngay lúc bầu không khí trong phòng họp lớn đang hài hòa, thì bị một tiếng bất thình lình này, giật nảy cả mình.
Đám người nhìn sang.
Chỉ thấy, Lý Minh Đồng mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, con mắt sung huyết, sắc mặt dữ tợn, ngũ quan giống như sắp lệch khỏi vị trí.
Tống Giai đại sư nhíu mày.
Hạng mục Phó quản lý này, cũng không biết được cùng Bạch Tiểu Thăng có ân oán gì, từ lúc vừa mới bắt đầu liền dùng hết sức lực muốn hại người, đại sư rất không thích!
Bây giờ, hắn lại muốn làm gì!
Thượng Văn Thư, Vương Duệ sắc mặt thay đổi, rất khó mới để đại sư bởi vì Bạch Tiểu Thăng, đối với hạng mục ấn tượng không tệ, giờ lại thấy được bên trong hạng mục, đang lục đυ.c với nhau, phá hoại lẫn nhau, vậy thì làm sao mới tốt!
Ngay cả Vương Duệ đều đảm đương không nổi trách nhiệm này!
- Lý Minh Đồng, cậu bị cái gì vậy! Đi ra ngoài cho tôi!
Vương Duệ khẽ quát một tiếng.
Lý Minh Đồng chăm chú nhìn Vương Duệ một chút.
Sau đó, hai mắt hắn đảo một cái, cả người vậy mà thẳng tắp ngã về phía sau, nặng nề đập vào trên mặt đất.
Đã hôn mê.
Hiện trường rối loạn tưng bừng.
Ngô Khải Binh khu trưởng cũng nhíu mày.
- Đưa đến bệnh viện.
Thượng Văn Thư vẫy tay một cái, lập tức chạy tới hai người nhân viên, luống cuống tay chân đem Lý Minh Đồng khiêng ra ngoài.
- Đại sư, khu trưởng, vị hạng mục Phó quản lý này của chúng tôi, thân thể một mực không tốt, đường trong máu thấp, có đôi khi lại đột nhiên bị ngất, không làm sao, mọi người không cần khẩn trương.
Thượng Văn Thư trên mặt mang tiếu dung, giải thích.
- Không sai, tôi đây cũng biết được!
Vương Duệ vỗ ngực cam đoan.
Lý do giả để lấp liếʍ như vậy, tất cả mọi người làm như có thật.
Tống Giai tiếu dung vẫn như cũ.
- Vậy chúng ta cũng nhanh đi ăn cơm, đường trong máu của tôi cũng thấp.
Toàn bộ phòng họp, đều giống như nhẹ nhàng thở ra.
Bạch Tiểu Thăng nhìn một chút phương hướng Lý Minh Đồng bị khiêng đi, có chút tiếc nuối. Hắn đã chuẩn bị kỹ càng, muốn phản kích, Lý Minh Đồng đối thủ này lại trước đó "Độn".
- Được, vậy trước tiên ăn cơm.
Bạch Tiểu Thăng hướng về phía lão Vương bọn họ vẫy tay một cái.
Ba người kia hưng phấn mà chạy tới.
Một đoàn người vây lấy đại sư, chuẩn bị xuất phát, đi ăn cơm trưa.
Bạch Tiểu Thăng trong đầu, bỗng nhiên vang lên giọng nói của Hồng Liên.
- Tham gia vào trọng điểm hạng mục trong công ty con của tập đoàn, giúp cho hạng mục liên quan đến nhân vật trọng yếu với hạng mục trong tương lai —— Tống Giai, tiến hành báo cáo phương án quảng cáo cho tòa nhà, báo cáo thành công, hiện đang tiến hành đánh giá cho điểm!
- Bản phương án thứ nhất, đạt được tán thành, thêm năm điểm, hiện tại tổng điểm giá trị tám mười ba điểm, khoảng cách thăng cấp quản lý còn có mười bảy điểm!
- Bản phương án thứ hai, đạt được sự tán thành rất cao, thêm bảy điểm, hiện tại tổng điểm giá trị chín mươi điểm, khoảng cách thăng cấp quản lý còn có mười điểm!
- Cấp nhân viên thăng cấp tiến trình đạt 90%, giờ tuyên bố nhiệm vụ, mời Tống Giai tham gia hạng mục khánh thành tại nghi thức cắt băng, thành công đạt được mười điểm, tăng cấp quản lý, mở ra hệ thống công năng phụ trợ thứ hai!
Liên tục nhắc nhở, để Bạch Tiểu Thăng có chút không theo kịp.
Nhiệm vụ cuối cùng, lại làm cho hắn hai mắt tỏa sáng.
Cấp quản lý, rốt cuộc đã đến sao!