Lý Minh Đồng sắc mặt tái xanh, cau mày lại, hai mắt dày đặc tơ máu nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng. Hai cánh tay hắn siết chặt thành quả đấm, dùng sức rất lớn, để khớp xương phát ra tiếng răng rắc.
Nôn nóng, lo sợ.
Tiền đặt cược mà lần này Lý Minh Đồng hạ xuống, thực tế là quá lớn, ngay cả đường lui đều không có!
Có thể nói là đập nồi dìm thuyền, không thành công, vậy cũng chỉ có thể mất tất cả.
Một khi thua, liền sẽ thua hết!
Trước mắt.
Mỗi một tiếng ca ngợi đối với Bạch Tiểu Thăng cũng giống như một cây kim, đâm vào trái tim Lý Minh Đồng.
Mỗi một ánh mắt tán thưởng đối với Bạch Tiểu Thăng, cũng giống như một cây đao nhỏ sắc bén, cắt vào trong lòng Lý Minh Đồng.
Lý Minh Đồng giống như đã thua đỏ cả mắt, nhưng lại chờ mong phút cuối cùng có thể lật bàn cược. Tâm trạng đang mong đợi, nhưng cũng e ngại.
Cả phòng không tiếc ca ngợi, lãnh đạo hai mắt tỏa sáng, Ngô Khải Binh khu trưởng thậm chí ngay trước mặt muốn lôi kéo người.
Tất cả, đều để Lý Minh Đồng có chút mê muội.
May mắn!
Đại sư vẫn như cũ vững như Thái Sơn, bất vi sở động, giống như những nghị luận cũng quanh mình căn bản là không có cách ảnh hưởng đến hắn.
Đối với Bạch Tiểu Thăng, hắn giống như một chút hứng thú đều không có.
Chỉ cần đại sư không thích, mình liền không thua, sẽ không thua!
Lý Minh Đồng âm thầm cắn răng.
Tống Giai đại sư, đó là một cọng cỏ cứu mạng sau cùng của hắn, trụ cột tinh thần của hắn!
Trụ cột không đổ, hắn không có bại!
Bạch Tiểu Thăng đã bắt đầu giảng giải.
- Một bản phương án quảng cáo này, chủ đề cũng không phải phong cách thương nghiệp lưu hành tại Thiên Nam hiện nay, mà là quan tâm đến ôn nhu và nhân văn.
Bản phương án thứ hai của Bạch Tiểu Thăng, bắt đầu.
Bất luận là nhân viên tại cửa, trưởng phòng, hay là Ngô Khải Binh khu trưởng, Thượng Văn Thư, Vương Duệ các lãnh đạo, đều im lặng không phát ra một tiếng động, tập trung tinh thần quan sát.
Loại không khí này, để Lý Minh Đồng khó chịu.
Không được, mình không thể để cho hắn thuận lợi nói tiếp, mình muốn nói gì đó, ngắt lời hắn.
- Cậu. . .
Lý Minh Đồng mới mở miệng, ba vị lãnh đạo liền nhìn về phía hắn, trong ánh mắt chỉ toàn lạnh lùng cùng bất mãn.
Lý Minh Đồng lập tức ỉu xìu, trong cổ họng như bị chèn một cục bông, cuối cùng không phát ra được âm thanh nào.
Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn không bị một chút quấy nhiễu nào, hắn cũng không có nhìn Lý Minh Đồng, giọng nói vẫn như cũ không nhanh không chậm, tiếp tục nói.
- Bản thân thương nghiệp kỳ thật cũng là một loại văn hóa, tại thời đại thương nghiệp mới, lấy nhân tính quan tâm dung nhập vào trong đó để giao hòa, có thể dựng lên hình tượng của hạng mục tốt hơn. Ngay bây giờ, tại thành phố cấp một, "Lấy người làm gốc" trở thành trung tâm của thời đại thương nghiệp mới, chúng ta có thể sáng tạo ra trải nghiệm cao hơn, vui vẻ hơn, đưa nhân tính hóa dung nhập vào từng chi tiết bên trong, lấy phẩm chất cùng phục vụ lay động lòng người, để cho toàn bộ thương nghiệp hạng mục của chúng ta lấy được độ trung thành tối cao và thanh danh tốt đẹp. . .
- Đây chính là điểm xuất phát và vị trí của bản phương án quảng cáo này, mọi người mời xem. . .
Bạch Tiểu Thăng đĩnh đạc nói.
Một bản phương án này dung hợp không riêng gì lý niệm của bản thân hắn, còn có lý niệm của Tống Giai đại sư. Đồng thời ở dưới sự tổ chức hết sức lực của Lý Minh Đồng, còn tốn rất nhiều thời gian để Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ chi tiết.
Như thế nào để mỗi một từ ngữ, mỗi một cái hình tượng đều mượt mà hơn, càng thay đổi một cách vô tri vô giác, như gió xuân mưa phùn vạn vật im ắng, để người xem quên đây là một bản phương án quảng cáo, dung nhập vào bên trong một loại tình cảm, cuối cùng đóng phương án, nhắm mắt lại, có thể nhớ đến, chỉ có tên của một phòng, đây mới là thành công nhất.
Bản phương án này có thể làm cho người đầu tư cảm giác được sự "Dụng tâm", để bọn họ cảm giác tốt thì hạng mục này có thể trở thành một loại sự nghiệp, mà không phải đơn thuần để kiếm tiền.
Nếu như hạng mục và khách hàng đem lý niệm này quán triệt đến cùng, truyền lại cho những người đi tham quan trong đó, sẽ đạt được tình cảm tán đồng, cuối cùng cả hai sẽ cùng có lợi!
Sau một giờ, Bạch Tiểu Thăng đều đang giảng xong, toàn bộ phòng họp lớn đều lặng ngắt như tờ, nghe.
Từ khu trưởng, cho đến nhân viên, mỗi người đều tinh tế ngẫm nghĩ lấy, đều cảm giác đây là một bản phương án kỳ lạ.
Rất dễ chịu, đây chính cảm giác mọi người cảm nhận được. Không giống bản thứ nhất nóng bỏng cùng nhiệt tình, nhưng lại càng có thể lay động lòng người hơn.
- Bộ phương án này? Tôi còn muốn xem một lần!
- In ra, tôi phải lưu lại một bản!
- Có chút giống nhạc nhẹ, hình tượng cũng rất đẹp, không biết được có thể hay không làm thành một bản điện tử, có vài trang có thể lấy ra làm screensaver.
Những nhân viên, cùng trưởng phòng, bắt đầu sốt ruột nhỏ giọng giao lưu.
Lý Minh Đồng nhìn sang, thậm chí ngay cả mấy người thuộc hạ của mình, đều đang tán thưởng. Hắn hung hăng trừng sang, mấy người kia nhìn thấy, tranh thủ thời gian im lặng, nhưng mà bên trong con mắt, vẫn như cũ tán thưởng.
Lý Minh Đồng liếc mắt ra ý một cái, có hai người đáng tin cấp dưới, lập tức hiểu ý.
- Nhưng mà, hạng mục của chúng ta cuối cùng là một cái hạng mục thương nghiệp, bản quảng cáo này quá ôn nhu đi.
- Đúng a, mọi người nhìn xem đây quả thực giống như một bản súp gà cho tâm hồn, có thể giúp chúng ta kiếm khách hàng sao!
- Hay hoàn thành screensaver. . . Không, ý tôi là giữ lại xem vẫn được. . . Làm quảng cáo thì. . .
Hai người kia, bắt đầu phát ra âm thanh phản đối.
Nhưng mà, lời ca tụng tại bốn phía, rất nhanh che mất âm thanh của bọn hắn.
Lão Vương, Tiểu Tống, Diệp Tử, mặt mũi tràn đầy bội phục, nhìn xem trưởng phòng Bạch Tiểu Thăng của mình.
Bản phương án thứ hai này, để bọn hắn thật không có lời gì để nói, ôn nhu làm chủ, thương nghiệp nhìn như yếu tới cực điểm, lại có thể đi vào lòng người.
Bọn họ bội phục.
Ngô Khải Binh, Thượng Văn Thư hai người thấp giọng trao đổi, cũng là mặt mày hớn hở, xem ra đối với bản phương án này rất tôn sùng.
Coi như là Vương Duệ, trong mắt cũng đầy khen ngợi.
Hắn cũng công nhận!
Càng ngày càng nhiều tán thành, để Lý Minh Đồng bối rối, như một con cá trên bờ, cảm giác ngạt thở, cảm giác khó chịu.
Bạch Tiểu Thăng đang nói vẫn như cũ, nhưng rõ ràng sắp kết thúc công việc.
Bản phương án thứ hai này, cùng Tống Giai đại sư lý niệm có độ phù hợp quá cao.
- Bạch Tiểu Thăng tên này không biết xấu hổ, vậy mà tận lực nghênh hợp đại sư! Không biết xấu hổ! Lý Minh Đồng cả người có chút run rẩy.
Bạch Tiểu Thăng biểu hiện càng xuất sắc, hắn càng là cảm giác sợ hãi.
- Các người những tên này, đều đang vỗ mông ngựa của đại sư à, đều đứng tại bên phía Bạch Tiểu Thăng sao? Thứ này, có cái gì tốt, có cái gì tốt!
Lý Minh Đồng con mắt đều đỏ lên, nhìn xem người xung quanh, trong đáy lòng gào thét.
Lý Minh Đồng có chút sợ hãi, nhìn về phía Tống Giai đại sư.
Sẽ không phải ngay cả đại sư, đều bị mê hoặc đi!
Lý Minh Đồng nhìn thấy, thủy chung một mặt bình tĩnh Tống Giai đại sư, lông mày chậm rãi nhăn lại cùng một chỗ, nhất là khi nhìn thấy mấy phần sau cùng, trên mặt của ông ấy rõ ràng mang theo một loại cảm xúc nào đó.
Đại sư. . . Đang tức giận!
Lý Minh Đồng vui mừng quá đỗi, nhịp tim tăng lên!
Đại sư, ngài nói ra đi, phản đối Bạch Tiểu Thăng!
Rốt cục, tại lúc Lý Minh Đồng gần như cầu nguyện cùng nhìn soi mói, Tống Giai đại sư nhấc tay lên.
Ba một tiếng, đập tại trên bàn.
Mọi người trong phòng họp giật nảy mình, ngay cả Ngô Khải Binh khu trưởng đều quay đầu, kinh ngạc mà nhìn thầy của mình.
Tống Giai đại sư, vẻ mặt giận dữ, trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.
- Cậu
Tống Giai đại sư ánh mắt sắc bén, lấy tay chỉ Bạch Tiểu Thăng.
Lý Minh Đồng cả người, hưng phấn đến nỗi cả người kéo căng như một cây dây cung, chuẩn bị tại lúc đại sư nổi giận sau đó, toàn lực bỏ đá xuống giếng.
- Cậu vậy mà không có gửi bộ phận đằng sau cho tôi!
Tống Giai đại sư gào thét.
Lý Minh Đồng há to miệng, nhưng một chữ cũng không nói được, ánh mắt hưng phấn của hắn cứng đờ, cả người như bị sét đánh!
Đại sư. . . Nói cái gì. . .