Tại trước khi mở cửa, trong lòng Lý Minh Đồng cũng có chút xoắn xuýt cùng tâm thần không yên.
Sự tình không thuận lợi như hắn đã dự đoán, chung quy cũng chỉ vì hắn đánh giá quá cao bản thân mình, đánh giá thấp trí thông minh của phó tổng Vương Duệ.
Vừa nãy, phó tổng Vương Duệ tỏ thái độ như vậy, kỳ thực là cố ý cảnh báo hắn.
Nếu nói không sợ, là giả.
Nhưng Lý Minh Đồng vẫn không muốn từ bỏ cơ hội này, hắn đã bước ra bước đầu tiên, nhưng lại nhịn không được muốn bước thêm bước thứ hai. Bây giờ, tất cả đã an bài xong rồi, hắn lại càng muốn thử xem ván bài này hắn thắng hay thua.
Nếu như có thể mượn cơ hội này để Bạch Tiểu Thăng chọc giận Tống Giai đại sư. Bạch Tiểu Thăng nhất định sẽ gặp phải phiền phức lớn!
Đặc biệt là lần này, có cả khu trưởng Ngô Khải Binh đến đây, cho dù hắn muốn giận chó đánh mèo đi nữa thì Bạch Tiểu Thăng cũng sẽ ăn đủ.
Đến lúc đó, lão hồ ly Thượng Văn Thư kia kiểu gì cũng phải thí tốt giữ xe, phó tổng Vương Duệ cũng rất có thể sẽ bỏ đá xuống giếng.
Lý Minh Đồng cảm thấy, lợi ích hắn nhận được từ vụ đánh cược này so với phiền phức thì lớn hơn nhiều.
Hai ngày nay, hắn bị Bạch Tiểu Thăng làm cho có chút điên dại, táo bạo dễ giận, đầu óc cũng dễ xúc động.
Cho nên, hắn cuối cùng cũng phải hành động!
- Cậu là người phụ trách hạng mục này… Lý Minh Đồng, cậu có gì để nói không?
Khu trưởng Ngô Khải Bình tò mò nhìn về phía Lý Minh Đồng, người này hắn biết.
Giờ phút này, Lý Minh Đồng lại dám đứng ra, làm cho ánh mắt Vương Duệ có chút lạnh lẽo.
Lý Minh Đồng lại dám không nghe khuyến cáo của hắn?
Thượng Văn Thư giữ im lặng, thờ ơ lạnh nhạt.
- Ngô khu trưởng, mấy vấn đề anh vừa nói, lần trước, sau khi Tống đại sư tới, Thượng tổng, Vương tổng cũng đã nói rất nhiều, thậm chí hai người họ còn nhiều lần đốc thúc chỉnh đốn cải cách. Có thể nói tại hạng mục của chúng tôi, từ nhân viên, đến trưởng phòng, Phó quản lý, đều rất coi trọng, mỗi một chi tiết nhỏ đều hết sức xem xét để không xảy ra bất kỳ sơ suất nào, cực lực ngăn chặn hành vi ác liệt về thương nghiệp!
Lý Minh Đồng dùng giọng nói rất khẳng định.
- A!?
Nghe xong, khu trưởng Ngô Khải Bình cười xùy một tiếng.
- Lý phó quản lý, cậu nghĩ đại sư, tôi, Thượng tổng, Vương tổng mấy người chúng tôi đều mắt mù tai điếc à? Sự việc rõ ràng như vậy, cậu nghĩ chúng tôi không thấy sao? Được rồi! Bằng chứng vẫn còn đó, cậu đến mà xem đi!
Ngô khu trưởng cũng có chút tức giận.
Chuyện này kỳ thật cũng không phải chuyện lớn, hắn cũng không muốn nói lại, đại sư cũng không tức giận, hắn nói lại thêm một câu cũng là để tránh cho đại sư nhắc lại mà thôi.
Đây là đang cho hạng mục một đường lui, bọn hắn làm sao có thể không biết.
Nếu thật sự coi trọng, lại có thể phụ trách như vậy sao? Vậy cái thứ bị vây khốn kia từ đâu nhảy ra vậy?
Trên trời rơi xuống à?
- Ngài nói đến cái bị vậy khốn đó, tôi cũng có lời muốn nói.
Lý Minh Đồng không chút hoảng hốt, trầm giọng nói với khu trưởng.
- Hôm qua tôi tổ chức một cuộc họp nhỏ, phòng chiêu thương muốn thông qua hạng mục này để tuyên truyền một chút, tôi đã nhờ Phòng Phát Triển giúp đỡ, cái này rất có thể là do bọn họ làm. Có lẽ là do sáng hôm nay bên trên thay đổi quá sớm, tôi với Trần quản lý vội vàng chuẩn bị, không có thời gian đi xem, đây là sai lầm của chúng tôi.
Lý Minh Đồng thừa nhận sự thất trách này, lại ném kẻ cầm đầu là Phòng Phát Triển ra làm bia đỡ đạn.
- Ý của cậu là cái vây khốn này do hai trưởng phòng đó làm ra? Có ý gì, vừa rồi cậu còn nói từ nhân viên đến quản lý, giờ lại còn đổ hết cho ác tục thương nghiệp, kết quả đây hả? Hiệu quả thật đấy!
Ngô khu trưởng có chút trào phúng nói.
Tống Giai đại sư nâng chung trà lên, ung dung chậm rãi thổi lá trà, rất nho nhã, gióng như chuyện này không có chút gì liên quan đến hắn.
Ngô khu trưởng nhìn đại sư một chút, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Vị lão sư này của mình có mấy ngày không gặp thôi, thế mà đã hết nóng tính rồi à! Nếu là trước kia, chỉ sợ lão đầu tử đã sớm nhảy dựng lên, chỉ vào cãi mũi của Lý Minh Đồng mà mắng “Con mẹ mày!” rồi.
- Tôi còn muốn nói rõ với ngài điều này.
Lý Minh Đồng tiếp tục nói.
Phía sau hắn, Vương Duệ, Thượng Văn Thư sắc mặt đều có chút khó coi.
Lý Minh Đồng rốt cục đã lộ ra răng nanh!
Người này…
Không để ý đến đại cục, lấy công báo tư, lại đủ độc, đúng là loài rắn độc mà!
- Ngài có thể không biết, trong hạng mục của chúng tôi, kể từ nhân viên trở lên, mọi người ai cũng được nhắc nhở rất nhiều lần , nên đều rất có ý thức. Nhưng mà, trưởng phòng của Phòng Phát Triển của chúng tôi chỉ mới nhận chức, chỉ sợ là trong thời gian ngắn khó tránh khỏi có sơ sảy.
Lý Minh Đồng trả lời rất khéo léo.
Hắn nói đều là sự thật, nhưng những sự thật này, lại nói ở thời điểm mấu chốt như thế, sẽ để người khác hiểu sai ý.
Ngô Khải Binh khu trưởng chau mày.
Vương Duệ ánh mắt nháy lên. Lý Minh Đồng ngỗ nghịch ý tứ của hắn, đáng hận, bây giờ lại dám làm một phen đoạn tay ngoan độc, làm hắn có chút thưởng thức.
Thượng Văn Thư cũng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh xuống.
Lý Minh Đồng cái "Hố" này, đào rất tốt!
Dùng "Sự thật" để đặt vững trách nhiệm cho Bạch Tiểu Thăng, dù là về sau đại sư, khu trưởng biết được là hiểu lầm, thì cũng là bọn họ tự mình hiểu lầm, không thể truy trách nhiệm cho Lý Minh Đồng!
Ngô Khải Binh khu trưởng mở miệng nói.
- Phụ trách hạng mục là người mới? vậy mà chỉ có trình độ làm ra cái thứ kia sao, ngay cả một cái phòng làm việc nhỏ, cũng có thể làm tốt hơn a. Lại còn là trưởng phòng phát triển, trong hạng mục của các cậu, dùng người thế nào vậy!
Ngô khu trưởng vặn hỏi, sự tức giận trong lời nói dần dần lớn hơn, để Lý Minh Đồng mừng thầm trong lòng.
- Khu trưởng có chỗ không biết.
Lý Minh Đồng nhìn Thượng Văn Thư một chút, trên mặt giống như có chút do dự,
- Vị trưởng phòng mới này của chúng tôi, là một người không tầm thường, do Thượng tổng mang tới. Kỳ thật, bản thân cậu ấy cũng rất có năng lực, gần đây nhất, cậu ấy dẫn đầu người của phòng mình dùng ba bốn ngày đã làm ra một bộ phương án rất tốt. Tôi nghĩ, có thể là bởi vì gần nhất làm việc quá bận, dẫn đến ở một chút phương diện, có chút sơ sót.
Lý Minh Đồng giống như đang giải vây cho Bạch Tiểu Thăng, nhưng kì thực là đang chặn miệng của Thượng Văn Thư, ép buộc ông ta vì tránh hiềm nghi, đồng thời cũng lôi ra sự tình phương án này.
Quả nhiên, động tác bưng chén trà của Tống Giai đại sư bỗng nhiên dừng lại, lông mày thậm chí hơi nhíu lên.
- Cậu nói phương án quảng cáo cho dự án này sao? !
Tống đại sư mở miệng.
- Vâng.
Lý Minh Đồng vội vàng nói.
- Vừa rồi suy nghĩ chút chuyện, vậy mà không có chú ý đến, Phòng Phát Triểt , phòng Phát Triển . . .
Tống Giai đại sư lẩm bẩm, đột nhiên hỏi,
- Trưởng phòng mới của Phòng phát Triển, tên là gì? !
- Bạch Tiểu Thăng!
Lý Minh Đồng tranh thủ thời gian trả lời.
- Cậu nói cậu ta, làm xong trọn bộ phương án này sao?
Tống Giai đại sư đặt chén trà xuống, hào hứng hỏi.
- Lão sư, ngài thật muốn xem sao.
Ngô khu trưởng cười, nói xen vào.
Hắn sợ lão sư đối cái trưởng phòng mới kia ấn tượng không tốt, lại nhìn thấy một bản phương án nồng nặc mùi vị thương nghiệp, vạn nhất nổi giận, đối thân thể không tốt, cũng làm cho hạng mục lâm vào khó xử.
Nhìn khu trưởng giống như cố ý ngăn cản, Lý Minh Đồng trong lòng lo lắng, khẩn trương nhìn về phía đại sư.
Lý Minh Đồng, thậm chí yên lặng cầu nguyện.
Tống Giai đại sư, ông nhất định phải gọi Bạch Tiểu Thăng lên báo cáo a, nếu không, cả buổi sáng của tôi, há không phải là làm không công sao!
- Để cậu ta tới, nói cho tôi nghe một chút!
Tống Giai đại sư, rốt cục nói ra câu nói này.
Lý Minh Đồng mừng rỡ như điên.
Bạch Tiểu Thăng, lần này, cậu còn không chết sao!