Chương 7: Là Cậu!

Trong một căn phòng nhỏ rộng không đến mười mét vuông, xung quanh thì chỉ có một cái giường và một cái tủ quần áo cũ.

Sáng sớm ánh mặt trời soi xuyên qua kính cửa sổ, cả phòng được sáng lên.

Bạch Tiểu Thăng vẫn ngủ say trên chiếc giường của mình, nước dãi tràn hết ra khóe miệng.

Ở trong mơ, Ngụy Tuyết Liên đang khoác chiếc áo choàng tắm từ phía phòng tắm bước ra. Bên dưới chiếc áo choàng, một đôi chân dài, trắng như tuyết khi thì bị che khi thì hiện ra.

Nàng nở một nụ cười với hắn, tư thế thật sự rất quyến rũ.

Áo choàng tắm dần dần rơi xuống. . .

Bỗng nhiên một tiếng kêu chói tai vang lên, trong nháy mắt Ngụy Tuyết Liên liền biến mất.

- Đừng!

Bạch Tiểu Thăng không kiềm chế được trong lòng, kêu lên buồn bã.

Ai lại gọi điện thoại vào lúc này cơ chứ!

Bạch Tiểu Thăng vẫn còn buồn ngủ nhưng lòng đầy tức giận, cầm lấy điện thoại, hiện tại hắn rất muốn đánh người.

Người gọi đến là Chu Thiên Tỉnh.

Thằng khốn khϊếp này, ngay cả giấc đẹp của mình cũng bị nó phá! Bạch Tiểu Thăng tức giận, CMND và thẻ vàng ngân hàng được để ở nơi dễ nhìn thấy nhất, Bạch Tiểu Thăng hắn giờ này là tổng giám đốc có tài sản nghìn tỉ, thân phận lúc này đã vượt xa lúc trước.

Làm cái quái gì chứ, hắn không thèm quan tâm!

Có ý nghĩ như thế, Bạch Tiểu Thăng định trực tiếp tắt điện thoại.

Tuy nhiên, cái dự án kia lại mất nhiều công sức của hắn như vậy, cứ thế mà từ bỏ hắn không chịu được!

Bạch Tiểu Thăng do dự một lát.

Hắn là người đàn ông có nguyên tắc rất lớn, lương tâm và trách nhiệm của hắn không cho phép hắn bỏ dở công việc giữa chừng.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng vẫn quyết định nghe điện thoại.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu làm sao còn chưa tới công ty.

Giọng nói của Chu Thiên Tỉnh có vẻ rất tức giận.

- Bộ phận của chúng ta phải đi làm sớm hơn 40 phút! Đây là quy định, cậu quên rồi sao!

Bạch Tiểu Thăng cau mày.

Chu Thiên Tỉnh hình như đã quên, ở vấn đề tiền công quỹ hắn đã hại Bạch Tiểu Thăng.

Thật sự cho rằng là không sao rồi à!

Mặc dù hiện tại chút tiền này đối với Bạch Tiểu Thăng đã không còn quan trọng nữa, nhưng Chu Thiên Tỉnh cũng thật là nhanh quên.

Có lẽ trước khi mình rời khỏi công ty, phải trả thù hắn cho thật tốt!

Bạch Tiểu Thăng không nói mà cười một cách lạnh lùng.

Chu Thiên Tỉnh tiếp tục nói.

- Cậu nhanh chóng tới đây, hôm nay đi với tôi bàn về dự án, cấp trên cũng sẽ đi cùng. Còn nữa, phía bên kia là tổng giám đốc của xí nghiệp lớn, cậu đừng có mà chậm chạp! Mười phút sau cậu phải đến công ty cho tôi!

Mười phút, tuyệt đối là không thể được.

- Ngoài ra, tôi có thể nói cho cậu hay, lần này người thừa kế tương lai bên họ cũng tham dự. Tôi đặc biệt nhắc nhở cậu! Phải coi trọng cho tôi, có nghe thấy không! Nhìn thấy người ta, cậu phải khiêm tốn, đừng cho là bằng tuổi với cậu liền có thể chậm trễ, người ta là người có thân phận đấy!

Chu Thiên Tỉnh nói vậy làm cho ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng trở lên lạnh lùng.

Tôi có thân phận gì? Ông sớm muộn cũng sẽ biết đến!

Chu Thiên Tỉnh cảm thấy Bạch Tiểu Thăng có chút im lặng, cũng sợ bức quá sinh chuyện nên giọng nói có hơi chậm lại.

- Lần này cậu chỉ cần biểu hiện thật tốt, tôi sẽ xin cấp trên tăng lương cho cậu, tăng thêm năm trăm tệ! Vật liệu công quỹ, tôi cũng sẽ cho người có liên quan làm giúp cậu.

Chu Thiên Tỉnh nhắc lại chuyện xưa, trong câu nói mang vẻ uy hϊếp.

- Tôi lập tức đi ngay.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh trả lời.

Phía bên kia đã cúp máy.

Bạch Tiểu Thăng lại có chút suy tính.

- Dự án này mình muốn thành công, nhưng mình không thể để Chu Thiên Tỉnh nhận được tiếng tốt, có vẻ như hơi khó làm đây.

Nửa giờ sau, Bạch Tiểu Thăng đón xe đến công ty, trực tiếp đi đến văn phòng của Chu Thiên Tỉnh.

- Cậu phải chú ý tính kỷ luật chứ!

Chu Thiên Tỉnh đập bàn, lại bắt đầu nói đi nói lại.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn một cách bình tĩnh.

Lúc không có tiền, nghĩ thật muốn đánh hắn. Bây giờ có tiền, tự nhiên lại cảm giác thằng này như một tên hề, không đáng để mình “đánh cho một trận”.

- Dự án lớn như thế có ý nghĩ như thế nào đối công ty, chắc cậu cũng rõ ràng.

Chu Thiên Tỉnh nói xong, ngạc nhiên phát hiện Bạch Tiểu Thăng hôm nay rất không giống Bạch Tiểu Thăng trước đây, hắn vô cùng bình tĩnh, không nói một tiếng, tuy nhiên ánh mắt khó hiểu kia làm cho hắn cảm thấy một chút hờ hững.

Hờ hững.

Hờ hững, đúng là nó. Chu Thiên Tỉnh không tìm ra được từ tốt hơn để hình dung cái cảm giác này, chỉ biết lúc trước mình có cảm giác này là lúc đối mặt với ông chủ của một công ty lớn.

Nghe mình báo cáo, lại không đem mình để vào mắt.

Đây là sự kiêu căng của người có địa vị lớn.

Làm sao có thể? Bạch Tiểu Thăng làm sao có thể cho mình loại cảm giác này?

Chu Thiên Tỉnh không nhịn được nói to hơn, để tìm cho mình thêm chút khí thế.

- Cậu có biết đối phương là ai không, đối phương là công ty sẽ được công ty con của Tập Đoàn Chấn Bắc rót tiền vào mua cổ phần, về sau nó sẽ là công ty phụ thuộc Tập Đoàn Chấn Bắc!

Ánh mắt của Chu Thiên Tỉnh rực cháy lên.

Những thông tin này cấp trên đều không biết, tất cả là hắn tự tìm hiểu được.

Nhưng ngay sau đó, Chu Thiên Tỉnh phát hiện biểu lộ của Bạch Tiểu Thăng vô cùng kỳ lạ.

- Ông nói là Tập Đoàn Chấn Bắc, chính là tập đoàn trong top 500 của thế giới sao!

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt mang theo sự kinh ngạc, dần dần hiểu rõ.

Chu Thiên Tỉnh rất hài lòng nhìn phản ứng của Bạch Tiểu Thăng, lại bắt đầu có chút khinh thường hắn.

Thằng này cố làm ra vẻ “trâu bò”, làm mình sợ! Giờ thì thế nào, cảm thấy hứng thú đối với Tập Đoàn Chấn Bắc, nằm mơ đi, mày là loại người nào chứ! Làm sao mày có thể vào nơi đó làm được, may ra tao thì có chỗ.

Chu Thiên Tỉnh hắng giọng.

- Được rồi, cậu đi chuẩn bị tài liệu đi. Một lát nữa, chúng ta sẽ bắt đầu đi đến khách sạn Công Viên Thế Kỷ.

Khách sạn Công Viên Thế Kỷ là nơi mà phía bên kia có nắm cổ phần, nên đến đó để thảo luận về dự án cũng là chuyện tất nhiên.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, lúc đi ra ngoài khóe miệng hiện ra một nụ cười khó hiểu.

Thật không ngờ, vốn chỉ muốn đem chuyện bên này làm tốt rồi sẽ đến Tập Đoàn Chấn Bắc, nhưng nghĩ tới là có thể gặp nhau nhanh như vậy.

Có lẽ, lần này có thể một mũi tên trúng hai mục đích, vừa làm thành công dự án nhân tiện cho Chu Thiên Tỉnh một bài học!

Một lát sau, Bạch Tiểu Thăng chuẩn bị xong xuôi.

Chu Thiên Tỉnh gọi hắn đến, hai người xuất phát chạy đến khách sạn.

Ở Thiên Nam, Khách sạn công viên Thế kỷ là khách sạn năm sao vô cùng nổi tiếng, tầng một là quán cà phê được thiết kế theo phong cách như một công viên, cây cọ cùng hoa cỏ ở khắp mọi nơi, khu vực công cộng thậm chí còn có cây cầu nhỏ nước chảy róc rách, ngoại trừ một khu lớn, ở những nơi hẻo lánh còn có các phòng được thiết kế theo kiểu “ Nhà đá”.

Bạch Tiểu Thăng và Chu Thiên Tỉnh đến phòng được đặt từ trước, sắp xếp lại các tài liệu, chờ đợi đối tác đến.

Nửa giờ sau, người của công ty đối tác đến, người đến là một phụ nữ trung niên đang giữ chức phó tổng, bà ấy còn mang theo một nữ nhân viên trông khá trẻ tuổi.

- Phan tổng.

- Chu tổng.

Hai bên chào hỏi nhau. Mặc dù Chu Thiên Tỉnh trên danh nghĩa cũng là phó tổng, nhưng so với bên họ thì lại không cùng một đẳng cấp, nên mở miệng lấy lòng trước.

Phía bên kia vẫn thái độ thờ ơ, vẻ mặt cao ngạo, Bạch Tiểu Thăng đều cảm thấy xấu hổ thay cho Chu Thiên Tỉnh.

Tuy nhiên, Chu Thiên Tỉnh không thèm để ý, một mặt biểu hiện sự hài hước của mình , một mặt nhìn vào dự án trình bày qua một lần.

Nhìn xem hắn cũng làm được chút việc ra hồn rồi.

Đối phương đối với tài liệu tổng quan của dự án lần này tương đối hài lòng, liên tiếp gật đầu, nêu ra một số ý kiến sửa chữa không liên quan mấy, chỉ là nhiều thêm một chút yêu cầu.

Đối với điều này, Chu Thiên Tỉnh liên tục nhận lời.

Có thể hắn suy nghĩ là các công việc này sẽ do Bạch Tiểu Thăng làm, đối với mình không có quan hệ nên không thèm quan tâm.

Đã như vậy, ta cũng không khách sáo nữa, để xem ai bẫy ai!

Bạch Tiểu Thăng khóe miệng xuất hiện vẻ cười châm biếm, những công việc này nếu hắn còn ở lại chắc chắn sẽ phải làm.

Tuy nhiên, hiện tại hắn đã quyết định đi, vậy liền mặc kệ.

- Phan tổng, tôi còn có chút đề xuất.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên xen vào, sau đó bắt đầu trình bày.

Làm sao hoàn thiện dự án, làm sao cho tốt hắn đều không sợ rắc rối, tất cả đều chiều lòng đối phương.

Lúc đầu Phan tổng rất ngạc nhiên, sau đó nghe Bạch Tiểu Thăng nói tất cả đều làm được liền liên tiếp gật đầu. Trong lòng bị kí©h thí©ɧ liền sôi nổi bàn luận, đến nỗi đem Chu Thiên Tỉnh gạt qua một bên.

Mắt của Chu Thiên Tỉnh trợn to, có chút không thể tin nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Tất nhiên, chỉ cần đối phương hài lòng, hắn cũng không thể nói cái gì.

Có đi có lại, chủ và khách đều vui vẻ.

Dự án này đã được quyết định xong, về phần tiếp theo sau đó thì còn bao nhiêu là việc cần giải quyết.

Bạch Tiểu Thăng và Chu Thiên Tỉnh nở nụ cười nhìn nhau, suy nghĩ trong lòng giống nhau vô cùng.

Dù sao cũng không phải là mình làm!

Bỗng nhiên, hàng loạt tiếng bước chân và tiếng nói cười từ bên ngoài truyền đến, có mấy người lần lượt tiến vào phòng.

Có cấp trên của bọn hắn và cấp trên của đối phương, phía sau còn có một người trẻ tuổi đi theo.

Bạch Tiểu Thăng cùng với đám người đứng dậy đón chào, cùng người trẻ tuổi đối mặt.

Hai người đều sững sờ.

- Là anh!

Trong mắt của Ngải Văn vẻ dữ tợn.

---------

Team: MBMH Translate