Một đoàn người đi lại ở bên ngoài quảng trường Outlets.
Ông già đi đầu trên người mặc áo khoác màu trắng, quần dài màu đen và đi một đôi giày bằng vải làm một cách thủ công.
Đó chính là đại sư Tống Giai.
Ở bên cạnh ông ấy là một người đàn ông trung tuổi có khuôn mặt đoan chính lại có vài phần uy nghiêm, đó chính là Ngô Khải Binh, cũng từng là học sinh của đại sư Tống Giai.
Ở bên còn lại, hơi ở phía sau chính là Thượng Văn Thư và Vương Duệ.
Lúc này, mặc kệ là Thượng Văn Thư với dáng vẻ thư sinh hay là Vương Duệ thường ngày lộ ra vẻ bá đạo, mặt đều mỉm cười.
Tháng trước, đại sư Tống Giai và khu trưởng đến thăm nhau, tiện thể tới xem nơi này. Lúc ấy, đại sư đối hạng mục này ấn tượng có chút không tốt.
Thượng Văn Thư liên tục vắt hết óc suy nghĩ làm sao để thay đổi ấn tượng của đại sư.
Không nghĩ tới hôm nay, đại sư vậy mà chủ động yêu cầu tới xem một chút.
Nói đến đại sư Tống Giai, ở Thiên Nam thậm chí là cả nước đều danh tiếng vang dội.
Hai giới thương chính, học sinh đông đảo là người vô cùng có quyền nói chuyện!
Lúc khai trương mà có thể mời được ông ấy đến, vậy tuyệt đối có thể làm cho sức thu hút của hạng mục tăng lên gấp mấy lần.
Tuy nhiên ông ấy có một cái quy củ, xưa nay không tham dự khai trương cắt băng, dù cho là chính ông ấy tự mình thiết kế hạng mục!
Là người phụ trách của xí nghiệp đó, Thượng Văn Thư, Vương Duệ đối vị đại sư này vô cùng coi trọng, thậm chí không tiếc trong lúc cấp bách từ chối hội nghị xã giao, buông xuống lẫn nhau tranh đấu, cũng muốn cùng một chỗ bồi tiếp, sợ xảy ra sai sót!
Đại sư quan trọng như nào đều có thể thấy được chút ít.
Giờ phút này, Tống Giai đại sư chắp tay sau lưng, nhìn xung quanh.
Một cái hạng mục quảng trường thương mại không riêng muốn nhìn kiến trúc, nhìn trong phòng, còn phải xem thiết kế không gian bên ngoài quảng trường, tổ chức giao thông. Từ các cửa hàng đến cảnh vật xung quanh chi tiết ra sao, hoa cỏ cây cối, suối phun nước thể, còn có khu nghỉ ngơi, các loại công trình chức năng đều sẽ ảnh hưởng đến độ cao cuối cùng của hạng mục.
Đây chính là tác phẩm của đại sư, tâm huyết của đại sư.
Tuy nhiên hiện tại, đại sư vừa nhìn vừa lầm bầm, tìm xung quanh điểm sáng, giống như cái hạng mục này không phải là hắn thiết kế.
- Như thế xem xét, cái tên nhóc con kia thiết kế thật sự có chút xảo diệu, ban đầu mình lại không tin, hóa ra mình cổ hủ rồi.
Lão đầu tử so sánh cảnh thực tại, không ngừng nói thầm.
Mặt của Thượng Văn Thư mỉm cười.
Từ lần trước sau khi đại sư đi, trên hạng mục tỉ mỉ bắt lỗi, rất nhiều nơi đều một lần nữa làm lại.
Lần này, nhất định có thể làm cho đại sư hài lòng mà về!
Nếu như đại sư cao hứng, có lẽ có thể nói một chút về việc làm khách quý lúc khánh thành, nhỡ đâu hắn đáp ứng, độ thu hút của quảng trường Outlets tất nhiên sẽ đúng thứ nhất thành phố Thiên Nam!
Trên mặt Vương Duệ nở nụ cười, ở trước mặt đại sư Tống Giai cũng muốn để lại ấn tượng tốt.
- Tôi cố ý dặn dò qua Lý Minh Đồng, muốn xem lại hạng mục một lần, đừng để đại sư nhìn thấy đồ vật không ra gì, cổng ngăn đều đổi qua, rõ ràng hiệu suất vẫn còn rất cao.
Vương Duệ cũng cảm thấy hài lòng.
Lần này, chủ và khách đều thật vui vẻ.
Tống Giai xem chỗ này rồi lại nhìn chỗ kia, bốn phía khung cảnh, miệng bên trong lẩm bẩm lải nhải.
- Chỗ này để màu trắng được, xử lý như vậy thật là hay lắm.
- Thầy giáo.
Khu trưởng Ngô Khải Binh nhịn không được cười một tiếng.
- Chính ngài nói thầm cái gì mà vui vẻ như vậy, cũng nói cho chúng em một chút.
- Các cậu?
Tống Giai lấy lại tinh thần, đối học sinh của mình bĩu môi một cái.
- Trong mắt các ngươi toàn là GDP, nhận được đầu tư, kiếm nguồn vốn, đâu hiểu việc thiết kế chứ!
Khu trưởng Ngô cười ha ha một tiếng.
Thầy của mình vẫn tính như vậy, một chút cũng không thay đổi.
Một đoàn người vẫn tiếp tục quan sát.
Khi đi đến một chỗ cảnh quan thi công chính, bên ngoài được vây xung quanh, đại sư Tống Giai tràn đầy phấn khởi, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Nơi đó, đột nhiên xuất hiện khoảng tường che vô cùng bắt mắt.
Nền màu đỏ mới tinh, chữ thì vô cùng bắt mắt, trên đó không biết là hình ảnh của ai, nụ cười dào dạt, kiêu ngạo, hai ngón tay cái dựng thẳng lên.
Trên tấm hình chữ viết thì càng rõ ràng.
- Kiếm kiếm kiếm, tiền tiền tiền! Một tay mở ra, ta có Thiên Nam!
- Của cải! Tiệm vàng! Thương nghiệp đỉnh phong, tiền tài vô hạn giàu có ba đời!
Vô cùng thô tục, vô cùng trực tiếp, không có một tường che đậy nào như vậy lại cứ đột nhiên xuất hiện ở đây.
Để bất kỳ một ai dù là người không có thiên phú thiết kế gì đều cảm thấy thô tục không chịu được!
Ở cái nghệ thuật này, không khí nhân văn trên quảng trường đơn giản tựa như là cho một thiếu nữ trong sáng, đắp lên thật nhiều phấn, lại tô môi màu đỏ tươi, xấu đến cực điểm.
Mấu chốt, nó mới được đổi!
Thượng Văn Thư, Vương Duệ hai người, sắc mặt đồng loạt biến đổi.
Lần trước, Tống đại sư liền là bởi vì là chi tiết thiếu thốn, tuyên truyền vô cùng tầm thường, cuối cùng từ một tường che nho nhỏ liền nổi lửa giận, nổi trận lôi đình.
Lần này, vì sao lại xuất hiện cái tường che như thế, so với cái lần trước còn không thể chịu nổi!
Đơn giản là đạp hỏng phong cảnh!
Thượng Văn Thư nhịn không được liếc qua Vương Duệ, phản ứng đầu tiên, liền là nghĩ Vương Duệ âm thầm làm việc đó.
Nhưng là, Vương Duệ so với hắn còn giật mình.
- Tốt cho một doanh nghiệp có cái tường che chắn khá là ấn tượng nhỉ.
Tống Giai nhàn nhạt nói một câu, quay người chạy trong quảng trường đi đến.
- Chuyện gì xảy ra, không là nói đã cải thiện sao! Các người không biết à? Thầy giáo chán ghét cái này!
Ngô Khải Binh nhìn tường che một chút, cũng nhíu chặt mày lên.
Thương nghiệp hạng mục không phải là không thể thể hiện yếu tố của thương nghiệp, nhưng cái này có thể làm quá mức thấp kém, quá thô tục!
Ngô khu trưởng đơn giản không biết nói sao hình dung, cảm giác ở huyện ngoại ô, cũng khó gặp được loại vật này!
Ngô khu trưởng thở dài một tiếng, vội vàng đuổi theo thầy giáo của mình.
Trần Đại Nha, Lý Minh Đồng, hai người kia, làm cái gì! Đó là cái thứ đồ gì!
Thượng Văn Thư cũng không nhịn được thấp giọng mắng.
Vẻ mặt của Vương Duệ âm trầm.
Hắn tối hôm qua, rõ ràng gọi điện thoại cho Lý Minh Đồng, nhìn cái chỗ che chắn này lại còn là mới đổi xong, đây quả thực là làm hắn mất mặt!
Hai đại lãnh đạo tức giận chạy đến trung tâm marketing.
Giờ phút này, Trần Đại Nha, Lý Minh Đồng không có đi theo lãnh đạo, không phải là không muốn, mà là Tống đại sư sớm bắt chuyện qua, không cần người đi theo. Bọn hắn đang bận rộn chuẩn bị, bố trí hội trường, cùng các trưởng phòng nói chuyện.
Nghe nói lần này, Tống Giai đại sư muốn cùng cấp dưới "Tùy ý tâm sự một chút" .
Hai cái quản lý chỉ sợ đắc tội lão gia tử, cho các trưởng phòng căn dặn một phen.
Đang bận, một cái tuổi trẻ nhân viên chạy tới, thần sắc bối rối, thở hồng hộc.
- Xảy ra chuyện gì!
Trần Đại Nha xem xét, theo sau là các lãnh đạo nhân viên!
Hắn tranh thủ thời gian thúc hỏi.
- Không, không tốt.
Tên nhân viên vừa thở hổn hển vừa nói.
- Tống đại sư, Ngô khu trưởng bọn hắn đến "Đảo bốn mùa hoa", nhìn thấy phần tường che bên ngoài!
- Tường che thế nào?
Trần Đại Nha kinh ngạc hỏi.
Hắn nhớ phải đổi cái phong cảnh cũng rất hợp với tình hình.
- Lãnh đạo nói chỗ che chắn vô cùng thô tục, đại sư không thích.
Nhân viên trẻ tuổi không nhịn được nuốt ngụm nước miếng.
Đại sư biểu tình gì, hắn không biết được. Nhưng Thượng, Vương hai vị tổng giám đốc vẻ mặt tức giận, hắn thấy rõ ràng!
- Mới đổi, như thế nào? !
Trần Đại Nha lập tức cảm giác bất an, không nhịn được nhìn Lý Minh Đồng một chút.
Lý Minh Đồng cũng là nhíu chặt mày lên.
- Hai ngày trước, tôi tổ chức mở một cuộc họp nhỏ với Quảng cáo và Phát triển, Phòng quảng cáo muốn làm tuyên truyền cái gì đó, có lẽ là bọn hắn đổi, tôi còn để Bạch Tiểu Thăng của bộ phận Phát Triển hỗ trợ chính! Làm sao? Xảy ra vấn đề!