Bạch Tiểu Thăng mặt âm trầm như nước, đi tới.
Đến trước lão Vương, Tiểu Tống, Bạch Tiểu Thăng đối với bọn họ cười một tiếng, vẻ mặt chân thành tha thiết. Hắn đến trong chốc lát, cũng nghe được một phần cuộc trò chuyện của hai bên. Lão Vương, Tiểu Tống đối với hắn bảo vệ, để nội tâm Bạch Tiểu Thăng cảm thấy một trận ấm áp.
Mà hiện tại, là lúc hắn ra mặt, bảo vệ cho bọn họ!
Lão Vương, Tiểu Tống đối Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, chia ra hai bên trái phải, nhường đường.
Bạch Tiểu Thăng đứng trước người lão Vương bọn họ, nhìn Lý Minh Đồng, sắc mặt âm trầm.
- Cậu tại sao lại trở về, cậu không phải, đã đi sao!
Lý Minh Đồng thấy Bạch Tiểu Thăng, sắc mặt lập tức khó coi.
Hiện tại, hắn đối với Bạch Tiểu Thăng thật là vừa hận vừa sợ, cố ý chọn lúc Bạch Tiểu Thăng không có ở đây để đến phá, không nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng trở về.
Bạch Tiểu Thăng đúng là đi, nhưng trên đường thu được Tiểu Tống gửi tới một cái tin tức, lúc này lại quay trở lại. Hắn đứng ở nơi đó, cả người lộ ra một cơn tức giận, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Lý Minh Đồng hết giận, lại bị sự im ắng kiềm chế xuống.
- Lý tổng, ông và tôi xung đột ở giữa, tốt nhất có chút giới hạn, nếu vượt qua giới hạn của Bạch Tiểu Thăng tôi. . . Vương Duệ, cũng không bảo vệ được ông!
Bạch Tiểu Thăng giọng nói rất nhẹ, nhưng lại so hô quát càng có khí thế.
Nhắc đến tên của phó tổng Vương Duệ, càng là không có chút nào kiêng dè.
Bạch Tiểu Thăng chưa bao giờ có ý nghĩ hướng Vương Duệ biểu lộ rõ ràng thân phận, hắn muốn làm việc, thêm điểm, đối với Vương Duệ, Thượng Văn Thư tranh đấu không có hứng thú, nhưng mà nếu là ai trêu chọc đến hắn, hắn cũng không để ý đánh vỡ cân bằng giữa bọn họ!
Lý Minh Đồng trong lòng, không hiểu tại sao lại có cảm giác rùng cả mình. Hắn há to miệng, muốn nói cái gì, lại nói không nên lời.
- Chúng ta đi.
Bạch Tiểu Thăng cũng không nhìn hắn chút nào, quay trở lại, cất bước dời đi.
Lão Vương, Tiểu Tống nhìn nhau cười một tiếng, bước nhanh theo sau lưng Bạch Tiểu Thăng.
Lý Minh Đồng mắt thấy Bạch Tiểu Thăng bọn hắn rời đi, sắc mặt tím lại, chỉ cảm thấy phải ngực như là bị chặn bởi mấy cân bông, đơn giản để hắn thở không nổi!
Nện một quyền!
Lý Minh Đồng nện tại l*иg ngực của mình, như đánh trống, lúc này mới thở ra được một hơi dài.
- Bạch, Tiểu, Thăng!
Lý Minh Đồng đọc lấy cái tên này, tròng mắt bên trong hiện đầy tơ máu.
- Tao sẽ không bỏ qua mày, tao muốn chỉnh chết mày, không tiếc tất cả, cũng muốn chơi chết mày!
Lần này, Lý Minh Đồng cũng không có khàn cả giọng gào thét, mà là cắn chặt hàm răng, không ngừng tại trong miệng nói nhỏ.
Cơ hội! Mình cần một cái cơ hội, một cái có thể chơi chết Bạch Tiểu Thăng cơ hội.
Thế nhưng, cơ hội này đang ở đâu!
Lý Minh Đồng bờ môi cắn đến phát tím, đều nhanh thấm ra tia máu, hắn nhịn không được nắm lấy tóc của mình, một sợi lại một sợi bị kéo xuống.
Đang lúc Lý Minh Đồng vắt hết óc không thu hoạch được gì, thời khắc thống khổ, một tiếng điện thoại vang lên.
Tiếng chuông dai dẳng, để Lý Minh Đồng từ chấp niệm bên trong bừng tỉnh, hắn cầm điện thoại, ánh mắt lóe lên.
Là phó tổng Vương Duệ.
Lý Minh Đồng khôi phục một chút lý trí, an ổn nỗi lòng, nghe điện thoại.
- Làm sao nửa ngày mới nghe như thế!
Trong điện thoại, Vương Duệ giọng nói hết sức bất mãn.
- Dạ, tôi vừa rồi đi ra ngoài một chút, không mang điện thoại, ngài có chuyện gì.
Lý Minh Đồng cung kính cùng vương phó tổng giải thích.
- Tôi tìm cậu là có chuyện gấp, cậu hãy nghe cho kỹ. . .
Vương Duệ ở trong điện thoại, dặn dò một phen.
Lý Minh Đồng ánh mắt tro tàn, dần dần sáng tỏ, thậm chí dâng lên một vòng hưng phấn.
- Hiểu rõ, hiểu rõ, tôi nhất định làm tốt!
Lý Minh Đồng liên thanh nói, khóe miệng lại nhiều một vòng dữ tợn cùng ác độc.
Cơ hội, không phải đã tới sao!
Để điện thoại xuống, Lý Minh Đồng hưng phấn mà xoa xoa tay, dùng ngón tay không ngừng đập mặt bàn, đây là thói quen của hắn khi đang suy nghĩ.
- Cứ làm như thế!
Lý Minh Đồng cuối cùng quyết định ý nghĩ, đứng người lên, dùng máy riêng gọi đi một cuộc điện thoại.
- Alo, tôi là Lý Minh Đồng, cậu bây giờ lập tức tới đây một chuyến!
Lý Minh Đồng nói liên hồi, gọi xong liền cúp máy.
Chỉ chờ giây lát, một người trung niên béo lùn,
Chạy chậm đến tiến vào Lý Minh Đồng văn phòng.
- Lý tổng, ngài gọi tôi chuyện gì!
Trưởng phòng Chiêu thương cười nói.
Ở Lý Minh Đồng một phái Bọn họ là không dám tan ca trước, bởi vì Lý Minh Đồng nói qua, bọn họ phải chờ hắn về, mới có thể đi.
Trước mắt, vị này Lý phó quản lý, sắc mặt còn có chút trắng xanh, tròng mắt còn mang theo tia máu đỏ, tóc không như thường ngày cẩn thận tỉ mỉ, có chút tán loạn, quần áo cũng không phải như bình thường có bài bản hẳn hoi, chỉnh tề, còn dán từng sợi tóc.
Trưởng phòng Chiêu thương không biết được Lý tổng đã trải qua cái gì, bị người nào bắt nạt qua.
Ở tổ hạng mục này, còn có ai có thể làm cho hắn chật vật như vậy, ngay cả Trần Đại Nha cũng không thể a!
Kỳ thật, trưởng phòng chiêu thương thật đúng là biết rõ một chút, hắn từ xa trông thấy Bạch Tiểu Thăng, lão Vương, Tiểu Tống, mấy người Phòng Phát Triển đi qua, lúc đó, bên này còn mơ hồ truyền đến tiếng tức giận rít gào của Lý Minh Đồng Phó quản lý.
Đối với cái này, trưởng phòng chiêu thương cùng tất cả những người còn ở tại trong hạng mục, trực tiếp đóng cửa, không quan tâm, không nghe.
Phiền phức, còn là ít dính vào!
Mặt khác, trong lòng mọi người càng thêm tán đồng một điểm: Bạch Tiểu Thăng này, trêu chọc không được!
Giờ phút này, Lý Minh Đồng trong lòng đã có kế sách, cả người tinh thần đã không còn sa sút, hoàn toàn không có chú ý tới trưởng phòng chiêu thương vẻ mặt biến hóa. Lại thêm thái độ cung kính xu nịnh của trưởng phòng chiêu thương, để tâm tình của hắn tự nhiên cũng tốt lên rất nhiều.
- Cậu qua đây, tôi nói với cậu một việc, cậu hiện tại phải... !
Lý Minh Đồng ngoắc.
Chiêu thương chủ quản không dám chần chờ, tiến tới.
Lý Minh Đồng liền tại lỗ tai hắn nói thầm một phen, chiêu thương chủ quản sắc mặt theo một trận nói nhỏ này, không ngừng biến hóa, trước là kinh nghi, sau đó chậm rãi có chút kinh hãi.
- Điều này, điều này không được đi, Lý tổng!
Gần đây nghe lời nhất trưởng phòng chiêu thương, lần đầu tiên muốn từ chối.
Vấn đề này nếu là làm lớn chuyện, bát ăn cơm của hắn sợ là khó đảm bảo.
Xem ra Bạch Tiểu Thăng cùng Lý phó quản lý mâu thuẫn, đã nháo đến tình trạng không thể vãn hồi, chỉ cần Lý Minh Đồng bước ra một bước này, liền là bản thân Lý Minh Đồng, cũng không có đường lui!
- Cậu có làm hay không!
Lý Minh Đồng trừng mắt.
Hắn bình thường xây dựng ảnh hưởng đã lâu, thoáng một cái, trưởng phòng chiêu thương ánh mắt co rúm lại, nhưng vẫn có chút không muốn, không dám.
- Chuyện này. . . Thực đúng là. . . Nếu không. . .
Chiêu thương chủ quản vẻ mặt đau khổ, thấp giọng qua loa từ chối.
Lý Minh Đồng sắc mặt lúc này liền trầm xuống.
Nhìn xem người của Bạch Tiểu Thăng, vì cậu ta. Có thể vứt chén cơm!
Lại nhìn dưới tay mình đám người này, mình nể trọng nhất, tin cậy nhất trưởng phòng này, còn dám cùng mình ở chỗ này kéo co!
Lý Minh Đồng đối với Bạch Tiểu Thăng ghen ghét đến đỉnh điểm, đối với người bên cạnh mình cũng là hận đến hàm răng phát ngứa.
- Chuyện này, không làm cũng phải làm!
Lý Minh Đồng trừng mắt.
Trưởng phòng chiêu thương còn muốn nói điều gì.
- Không tính hạng mục này, cậu cầm bao nhiêu tiền hoa hồng, không cần tôi nhắc nhở a. Cậu đem hộ khách của chúng ta, sau lưng cho không, còn muốn tôi nói sao!
Lý Minh Đồng uy hϊếp nói,
- Đương nhiên, cậu có thể cắn ngược lại tôi, tôi cam đoan chứng cứ của cậu toàn là giả!
Trưởng phòng chiêu thương hồi hộp nhìn xem Lý Minh Đồng.
Người lãnh đạo này, độc giống một con rắn!
- Tôi, tôi. Làm!
Cuối cùng, trưởng phòng chiêu thương cắn răng một cái, nặng nề gật đầu.