Lý Minh Đồng giống như linh cẩu nổi điên, mắt đỏ hồng, không ngừng đi tới đi lui ở trong phòng làm việc của mình.
Hắn hiện tại muốn đi chỉnh Bạch Tiểu Thăng.
Hết lần này tới lần khác, người này đã trêu chọc tới cực hạn của hắn!
Lý Minh Đồng trầm ổn lão thành, nhưng gần đây khi nhắc đến cái tên này, cũng bắt đầu đau đầu. Hắn bây giờ không ngủ được, đã xuất hiện dấu hiệu suy nhược tinh thần.
Không thể tiếp tục như thế!
Vừa nghĩ tới ngày mai, Bạch Tiểu Thăng liền có thể cầm bản thảo phương án bất động sản ra oai trước mặt hắn, Lý Minh Đồng lại nhức đầu.
Nhưng mà chỉnh hắn, cũng phải cần lý do.
Nếu không ở Vương Duệ phó tổng nơi đó, không tiện bàn giao!
- Lần này, bất luận như thế nào mình cũng không thể để Bạch Tiểu Thăng hoàn thành nhiệm vụ!
Lý Minh Đồng hít sâu một hơi, bắt đầu suy nghĩ.
Muốn việc kết thúc vẫn chưa hoàn thành, hắn mới có lý do tiến một bước thu thập Bạch Tiểu Thăng.
Nếu Bạch Tiểu Thăng chuyện gì đều làm được, vừa nhanh lại tốt, thế thì còn chỉnh cái rắm!
Vấn đề bản thiết kế kia, vừa chuyên nghiệp lại tinh mỹ. Bạch Tiểu Thăng cũng không phải người ngu, hắn nhất định sẽ tìm bọn người Trần Đại Nha làm chứng. Lý Minh Đồng muốn nói là rác rưởi, cơ bản là không làm được.
Không bằng, từ mặt khác ra tay. . .
Mắt Lý Minh Đồng sáng lên, miệng nhếch lên một tia cười âm hiểm.
Ví dụ như, làm tan rã bên trong bộ phận phát triển!
Để người phía dưới không đoàn kết, đâm dao sau lưng. Chuyện này Lý Minh Đồng làm không ít, hắn biết làm thế nào.
Lần này, nếu để cho người bên cạnh Bạch Tiểu Thăng đâm cho hắn "một dao" . . .
Lý Minh Đồng ngẫm lại, thoải mái đến phát run.
Trước mắt, người của phòng phát triển vì sao lại đối với Bạch Tiểu Thăng nói gì nghe nấy? Còn không phải vì Bạch Tiểu Thăng hứa cho chỗ tốt!
Một cái trưởng phòng có thể cho chỗ tốt gì!
- Cậu có thể cho được, Lý Minh Đồng tôi ra gấp đôi!
Lý Minh Đồng một trận cười lạnh, nói một mình,
- Tôi ngược lại muốn xem xem, lòng người bao nhiêu tiền một cân!
- Chỉ cần một người chịu không nổi dụ hoặc cho cậu chút khó khăn, cậu cũng đừng nghĩ thắng!
Phòng phát triển.
Đám người mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình, tiến hành công tác cuối cùng.
Còn thừa một phần sáu, cho tới trưa liền làm được bảy tám phần.
Lúc chiều, chỉ ba phần còn lại thì không thể gây khó khăn.
Làm việc dễ dàng, Bạch Tiểu Thăng rảnh tay, bắt đầu làm phương án thứ hai, cũng tương tự đã kết thúc công việc.
Tóm lại, hôm nay là một ngày làm việc rất nhẹ nhàng.
Chạng vạng tối, Bạch Tiểu Thăng hối thúc mọi người ra về, không để cho bọn họ ở lâu thêm một phút nào.
Nhưng mà, lão Vương và Tiểu Tống vẫn là người đi cuối cùng, nhà bọn họ ở gần, nên cũng không sốt ruột.
Đối với cái này, Bạch Tiểu Thăng cũng không có ý kiến.
Chỉ cần không tăng ca, về trễ thì về trễ.
Lão Vương, Tiểu Tống giống thường ngày thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tắt đèn rời đi.
Cửa mở, Lý Minh Đồng đi đến.
- Hai người các anh chớ vội đi, tôi có lời muốn nói với mọi người.
Trên mặt Lý Minh Đồng đầy ý cười, vô cùng thân thiện.
- Ngài tìm chúng tôi?
Lão Vương, Tiểu Tống liếc nhau một cái, có chút ngạc nhiên.
- Đúng vậy, có chút chuyện muốn tâm sự với các anh một chút.
Lý Minh Đồng nhìn lão Vương một chút, cười một tiếng,
- Vậy thì lão Vương tới trước đi, tới phòng làm việc của tôi. Tiểu Tống cậu ở chỗ này đợi một lát.
Dứt lời, Lý Minh Đồng phối hợp quay người rời đi.
Lão Vương và Tiểu Tống liếc nhau, hai người đều có cảm giác không thích hợp!
- Vậy tôi trước đi xem một chút.
Lão Vương nói nhỏ với Tiểu Tống, đi theo sau.
Tiểu Tống cau mày, kéo cái ghế ngồi xuống.
- Lý phó quản lý này sẽ không phải là muốn chơi chúng ta chứ!
Tiểu Tống nhát gan, càng nghĩ càng thấy lo lắng.
Hắn lấy điện thoại di động ra, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhắn một tin.
Văn phòng Phó quản lý Hạng mục.
Lý Minh Đồng nhìn lão Vương đi tới, ra hiệu hắn ngồi tại đối diện, vậy mà tự mình đứng dậy rót một chén trà cho lão Vương.
Chuyện này khó có thể tin!
Lão Vương có chút thụ sủng nhược kinh đưa hai tay tiếp nhận chén trà.
Vẻ mặt này để Lý Minh Đồng cảm thấy rất hài lòng.
- Lão Vương à, hôm nay tôi gọi ông tới chính là muốn biết tình huống gần đây của ông một chút. Tôi thấy ông làm ở công ty chúng ta lâu như vậy, ở hạng mục này cũng lập xuống công lao to lớn, nhưng vẫn chỉ làm một nhân viên nhỏ, có ý kiến gì hay không.
Lý Minh Đồng mỉm cười hỏi.
- Vẫn rất tốt, chỉ có đôi khi lãnh đạo mới bố trí công việc có chút mệt mỏi.
Lão Vương nói.
Nhìn là thấy có ý kiến đối với Bạch Tiểu Thăng rồi.
Trong lòng Lý Minh Đồng vui mừng, mặt ngoài thay lão Vương kêu bất bình,
- Lúc trước Ngô Thu Yến nghỉ việc, tôi đã từng đề cập với Trần tổng, tôi nói là lão Vương có năng lực, lại là người cơ trí thông minh, vị trí trưởng phòng này phải là ông ấy! Thế nhưng, cuối cùng ông cũng biết Trần tổng không đồng ý, Thượng tổng cứ thế an bài Bạch Tiểu Thăng tới!
- Vậy sao!
Lão Vương nhíu mày.
- Ông xem một chút, ông là công thần lao khổ công cao như thế , để một người thanh niên quản lý, nghe hắn la lối om sòm, ông thật phục sao?
Lý Minh Đồng nói tiếp,
- Tôi nói với ông, Bạch Tiểu Thăng này miệng lưỡi trơn tru, nói hay hơn hát, kỳ thật một bụng nam đạo nữ xướng, âm mưu quỷ kế! Tiếp tục như thế, ông sẽ bị hắn cho vào tròng!
Lý Minh Đồng tràn đầy lo lắng thay lão Vương.
- Nếu thế thì tôi có thể làm sao?
Vẻ mặt Lão Vương đầy đau khổ.
Có hy vọng!
Lý Minh Đồng mừng thầm, hướng phía trước đυ.ng đυ.ng, hạ giọng nói cùng lão Vương,
- Lão Vương à, ông xem, người bên trong hạng mục chúng ta một lòng với tôi, tôi có bạc đãi qua ai! Nếu ông có thể về một phe với tôi, tôi cam đoan không bao lâu, ông sẽ là trưởng phòng của phòng phát triển!
- Vậy tôi làm sao đứng một chỗ với ngài chứ?
Lão Vương nhìn giống như có chút động tâm.
Lý Minh Đồng âm hiểm cười một tiếng,
- Ông biết rõ, tôi và Bạch Tiểu Thăng có ván cược, là cái phương án bất động sản kia. . . Ông đã muốn đứng một chỗ với tôi thì ông cũng không hy vọng tôi thua bởi hắn chứ.
Lão Vương như hiểu ra, gật gật đầu. Bỗng nhiên hắn cười, nụ cười lộ ra giảo hoạt và một tia trào phúng.
Nụ cười này có điểm gì là lạ!
Lý Minh Đồng chau mày, hắn không phải người ngu, lão Vương biến đổi vẻ mặt, hắn liền có loại cảm giác không ổn.
- Thế nào, chuyện này ông làm hay không!
Lý Minh Đồng nhíu mày hỏi.
Lão Vương đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, giống như ngồi ở đây bẩn quần của mình.
- Lý tổng, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, không có tiền đồ, không có chí hướng, đã nhiều năm như vậy, một chút cũng không muốn làm lãnh đạo!
Lão Vương cười ha hả,
- Tôi nghĩ ngài cũng không cần một cái tiểu nhân viên hỗ trợ, hết giờ rồi, tôi đi trước.
Những chuyện ma quỷ kia, gạt được ai! Khóe miệng Lão Vương giống như lộ ra một nụ cười khinh miệt,
- Ông!
Lý Minh Đồng trơ mắt nhìn lão Vương Ly mở cửa đi ra, lên cơn giận dữ.
Lão già này, từ lúc bắt đầu vẫn trêu đùa hắn!
Lý Minh Đồng giận tới phát run, khi bình tĩnh một chút, hắn cầm điện thoại gọi tới bộ phận phát triển.
Người nghe, là Tiểu Tống.
- Cậu qua đây một chuyến, tôi có lời nói với cậu!
Lý Minh Đồng khách khí ít, nộ khí nhiều.
Thứ nhất là hắn tức giận, thứ hai, Tiểu Tống này và Lão Vương khác nhau, tính tình nhu nhược.
Cùng dạng người này nói chuyện, còn không bằng trực tiếp từ khí thế bên trên phá vỡ hắn!
- Một cái lão già, kẻ già đời tôi không đối phó được!
Lý Minh Đồng cúp điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói,
- Một cái đồ bỏ đi, tôi cũng không tin, bắt không được!