- Cậu dám nói chuyện như vậy với tôi, đừng quên, tôi là cấp trên của cậu!
Lý Minh Đồng nhìn Bạch Tiểu Thăng, tức đến phát run.
Bạch Tiểu Thăng trước mặt mọi người bảo hắn ra ngoài! Mặc dù trong lời nói không có chữ “Cút”, nhưng Lý Minh Đồng cảm giác cũng kém không nhiều!
- Đừng để tôi nói lần thứ hai!
Bạch Tiểu Thăng rất chân thành nhìn Lý Minh Đồng, ánh mắt lạnh lùng, ý uy hϊếp lộ rõ trên mặt!
Lý Minh Đồng sắc mặt một trận phát xanh, nhìn về phía đám người lão Vương.
Những người kia sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt đều mang theo địch ý.
- Cậu chờ đó cho tôi, các người chờ đó cho tôi!
Lý Minh Đồng chỉ vào bọn họ, hốt hoảng chạy trốn.
Lúc ra cửa, dưới chân xém trượt, kém một chút là ngã nhào xuống đất.
Trong thời gian này, ngoài hành lang người tới lui không ít, rất nhiều người đều nhìn thấy một màn này của Lý Minh Đồng.
Những nhân viên kia đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Bọn hắn đều biết, Lý Minh Đồng và quản lý mới của phòng phát triển không hợp.
Trong phòng Bạch Tiểu Thăng đã làm gì, vậy mà để Lý phó quản lý chật vật như vậy!
Bốn phía ánh mắt tò mò để Lý Minh Đồng nổi nóng, ánh mắt hắn hung ác đảo quanh, như muốn ăn thịt người.
Người chung quanh tranh thủ thời gian tránh đi.
Lý Minh Đồng càng nghĩ càng nghẹn, lửa giận từ từ dâng lên.
Hắn đường đường Phó quản lý hạng mục, vậy mà trước mặt mọi người bị cấp dưới đuổi ra ngoài, đây đúng là vô cùng nhục nhã!
Lý Minh Đồng sắc mặt bầm đen, giận đùng đùng đi thẳng đến văn phòng Trần Đại Nha.
Bạch Tiểu Thăng không phải nói hắn không có quyền lợi đuổi người à, vậy thì tốt, hắn đi tìm người có quyền lợi.
Bên trong phòng phát triển, Bạch Tiểu Thăng bá đạo để Diệp Tử và Tiểu Tống cũng nhịn không được vỗ tay.
Quá sung sướиɠ, nhất là khi Lý Minh Đồng kém chút ngã, thật sự là cực kỳ ngoạn mục!
- Lãnh đạo bá khí, Bạch ca uy vũ!
Diệp Tử reo hò một tiếng, hận không thể ôm Bạch Tiểu Thăng.
Hiếm thấy, lần này ngay cả lão Vương đều thông thuận thở dài một hơi.
Đã lớn tuổi, hắn phải lo lắng nhiều, cũng đã lâu không có vui sướиɠ như vậy.
- Nhưng mà, tiểu Bạch, cậu phải lưu ý đề phòng Lý Minh Đồng làm điều gì đó mờ ám!
Lão Vương nhắc nhở.
- Yên tâm đi, Lý Minh Đồng không đấu lại Bạch trưởng phòng của chúng ta!
Diệp Tử đối với Lý Minh Đồng có phần khinh thường, đối với Bạch Tiểu Thăng thì lại rất ngưỡng mộ.
Bạch Tiểu Thăng lạnh nhạt cười một tiếng.
Cho tới bây giờ, hắn cơ bản không yên tâm về Lý Minh Đồng
Chỉ là một cái phó quản lý mà thôi, Bạch Tiểu Thăng hắn còn là tổng giám đốc tương lai của Tập Đoàn Chấn Bắc đó!
Nếu không phải là do điểm số, hắn sẽ để cho Lý Minh Đồng một lần nối tiếp một lần dùng thủ đoạn sao?
- Tóm lại, không cần để ý hắn, chúng ta làm chuyện của chúng ta. Đến ngày mai, tôi tự mình đi gặp Lý phó quản lý lấy thưởng, một phân tiền hắn cũng đừng hòng thiếu!
Bạch Tiểu Thăng vung tay lên.
Đám người cười một tiếng, riêng phần mình làm việc.
Lúc này, văn phòng quản lý hạng mục quảng trường Outlets.
Lý Minh Đồng ngồi đối diện Trần Đại Nha, tròng mắt đều đỏ, quát to.
- Tôi chỉ là đi xem xét làm việc, phòng phát triển bọn họ muốn làm phản rồi, lại dám ra tay với tôi! Tôi đường đường Phó quản lý hạng mục, vậy mà để một đám nhân viên uy hϊếp, chuyện này nhất định phải cho tôi một lời giải thích!
Lý Minh Đồng rõ ràng không khống chế được, vỗ bàn bốp bốp.
Trên mặt bàn, nắp mấy chén trà đều rung rung
Trần Đại Nha nhìn xem cảm giác tay mình đều đau, nhưng mà trong lòng lại đang mừng thầm.
Lý Minh Đồng anh cũng có hôm nay, đáng đời!
Trần Đại Nha làm bộ trấn an một phen, ba phải thôi, hắn làm sao có thể thật sự động vào Bạch Tiểu Thăng chứ.
Lý Minh Đồng cũng không ngốc, phát tiết một trận, khôi phục một chút lý trí, lập tức nhìn ra Trần Đại Nha đang qua loa.
- Trần tổng, chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm túc, nhất định phải cho bọn hắn trừng phạt lớn! Cấp dưới uy hϊếp lãnh đạo, có chuyện này mở đầu, tổ hạng mục liền loạn. Hôm nay là tôi, ngày mai nói không chừng liền là Trần tổng, cái này là nhất định có! Anh suy nghĩ thật kỹ đi!
Trong lời nói của Lý Minh Đồng có hàm ý uy hϊếp!
Trần Đại Nha cau mày, liếc hắn một cái.
Ánh mắt Lý Minh Đồng âm trầm, không tránh cũng không sợ.
Trong tay hắn vẫn còn có một hai trưởng phòng trung thành, nếu thật muốn trả thù, náo lên cũng đủ cho Trần Đại Nha mệt một phen.
- Anh nói rất đúng, chuyện này phải xử lý.
Trần Đại Nha nghiêm túc tỏ thái độ,
- Tôi lập tức cho người điều tra, nếu là thật, tôi sẽ hung hăng xử phạt bọn họ! Để phòng ngừa chuyện này phát sinh lần nữa!
Trần Đại Nha nói như thế, sắc mặt Lý Minh Đồng mới tốt một chút.
- Tốt, vậy tôi sẽ chờ, tôi hi vọng hôm nay sẽ có kết quả!
Lý Minh Đồng đứng dậy, rời đi.
Tiễn Lý Minh Đồng, Trần Đại Nha giữ cửa cắm đầu xuống, cười đến nước mắt chảy ra.
Mẹ nó, thật sảng khoái!
Bạch Tiểu Thăng là một nhân tài, mới mấy ngày liền để Ngô Thu Yến đi, mới mấy ngày liền để Lý Minh Đồng giống như chó điên, mất lý trí.
- Sớm biết hắn là người tài như thế, mình sớm nên cầu Thượng tổng cho hắn đến đây!
Trần Đại Nha còn nhịn không được nói một mình.
Nhưng mà, chuyện này mặt trên thật đúng là phải có cái bàn giao mới tốt!
Trần Đại Nha nghĩ nghĩ, gọi điện thoại đến bộ phận phát triển, xác minh tình huống với Bạch Tiểu Thăng.
- Lý Minh Đồng Phó quản lý tìm ngài cáo trạng sao?
Bạch Tiểu Thăng nghe điện thoại của Trần Đại Nha, có chút kinh ngạc.
Chuyện này quá không bình thường, Lý Minh Đồng ép không được bọn hắn, không phải nên đi tìm Vương Duệ phó tổng sao?
Tìm Trần Đại Nha. . . làm cái gì?
Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một phen, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, có thể là Lý Minh Đồng không thể nói cho Vương Duệ, hoặc là Vương Duệ không cho phép hắn gây chuyện?
Vậy rất có thể Vương Duệ đã hoài nghi thân phận mình!
Lại là một cái lão hồ ly ngàn năm!
Nghĩ như vậy, nếu như không phải mình thiếu chút đem vợ Lý Minh Đồng cho vào tù ở, còn ra tay với hắn một lần, rất có thể vị Lý phó quản lý này liền thật muốn đánh lén.
Bạch Tiểu Thăng một mặt suy tư, một mặt đem chuyện vừa xảy ra, đơn giản nói cho Trần Đại Nha.
Để điện thoại xuống, Trần Đại Nha nghĩ nghĩ, cười xấu xa.
- Lý Minh Đồng à, anh muốn xử lý, tôi liền xử lý, chỉ là sau khi xử lý, anh cũng đừng hối hận!
Trước khi hết giờ, bộ phận hành chính nhân sự Tiểu Tiền cầm một chồng thông cáo, lần lượt đưa tới các phòng.
Người cầm thông báo đều bị nội dung bên trong làm sợ rơi cằm, sau đó biểu lộ khó tin, có ít người thậm chí buồn cười, trốn đến nơi hẻo lánh cười to.
Phía trên là xử lý đối với bộ phận phát triển.
Trần Đại Nha lấy giọng điệu quản lý hạng mục, nghiêm khắc phê bình bộ phận phát triển trong mắt không lãnh đạo, lúc Lý phó quản lý đến, bởi vì tranh chấp vấn đề công việc, nhất thời chống đối lãnh đạo, tạo thành ảnh hưởng xấu. Cho nên hạng mục quyết định, bộ phận phát triển năm nay hủy tăng lương!
Đồng thời biểu thị, lần này vi phạm lần đầu, về sau bộ phận nào dám tái phạm, trực tiếp khai trừ quản lý!
Cái này tính là trừng phạt gì! Hạng mục bọn họ năm sau mới tăng lương, năm nay đều tăng rồi.
- Phòng phát triển năm nay hủy tăng lương, cái này có gì khác biệt với không xử phạt?
Thông báo này có tác dụng duy nhất, chính là đem tai nạn xấu hổ của Lý Minh Đồng truyền cho bộ phận khác biết. . . Với lại đối với lần tái phạm sau, đơn giản chính là uy hϊếp phe Lý Minh Đồng!
- Trần Đại Nha, cái tên vương bát đản nhà ngươi!
Lý Minh Đồng nhìn thông báo, tròng mắt đều đỏ, một hơi đem thông báo xé nát.
- Bạch Tiểu Thăng. . .
Vẻ mặt Lý Minh Đồng dữ tợn.
- Xem ra trước kia tôi quá nể mặt đối với cậu, từ hôm nay trở đi, chúng ta không chết không thôi!