Thời điểm Bạch Tiểu Thăng trở lại Bộ phận phát triển thì lão Vương, Tiểu Tống và Diệp Tử còn chưa về, vẫn đang làm việc.
Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy bọn hắn một khắc này, giật nảy mình.
Ngắn ngủi hơn nửa ngày không gặp, ba người này đều có chút xơ xác tiêu điều!
Từng người có sắc mặt trắng bệch, tròng mắt đều hiện đầy tơ máu.
Lão Vương cũng không biết đã hút bao nhiêu thuốc, khẽ đến gần đã ngửi được mùi khói đậm đặc sặc người. Mắt Tiểu Tống không ngừng chớp chớp, ngay cả tóc của Diệp Tử đều rối bời.
Bạch Tiểu Thăng nhìn vào bọn hắn, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Mình liều để kiếm điểm số, là hướng về phía vị trí tổng giám đốc tương lai.
Bọn hắn thì sao, cùng nhau làm cái nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành, lại vì cái gì!
Còn không phải bởi vì là bọn hắn coi chính mình là bạn bè, thực tình đối đãi!
Đây đều là những người có tính tình chân thật!
Bạch Tiểu Thăng vừa xuất hiện, lão Vương bọn họ đều mừng rỡ, vây quanh.
- Họp cả một ngày, mệt không!
- Lý Minh Đồng có làm khó cậu hay không!
- Ở đây chúng tôi làm việc rất thuận lợi!
Vẻ mặt ba người lo lắng.
Trong lòng Bạch Tiểu Thăng nhất thời cảm động, cười nói với bọn hắn.
- Tôi là người mồm miệng lanh lợi như thế, lại có Thượng tổng làm núi dựa lớn, ai có thể làm khó dễ tôi!
Lúc này ba người kia mới thở dài một hơi.
Lão Vương nhịn không được có chút đắc ý, lộ ra vẻ trẻ con.
- Mặc dù cậu không ở, nhưng mà chúng tôi cũng làm được không ít, mặc dù không thể nói là đạt tới mong muốn, nhưng cũng không kém bao nhiêu!
Tiểu Tống, Diệp Tử cũng lộ ra vẻ tự hào và mỉm cười.
Người mà, không bị bức bách thì thật sự không biết mình có tiềm lực lớn như vậy!
Cái việc nhìn không thể xảy ra được, vậy mà cũng có thể biến thành có thể!
- Mọi thứ giao cho tôi, mọi người trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai không cần đi làm sớm như vậy, tôi quyết định thế!
Bạch Tiểu Thăng bá đạo nói.
Thật sự có phong phạm lãnh đạo!
Lão Vương bọn hắn cười một tiếng, lần này bọn hắn không có kiên trì, thu dọn đồ đạc ra về.
Bây giờ bọn hắn quá mệt mỏi, lại thêm tăng ca nữa, hiệu suất nhất định sẽ kém đi rất nhiều, còn sẽ ảnh hưởng công việc của ngày mai.
Bạch Tiểu Thăng đã copy thành quả làm việc đám người, nắm USB trong tay, cảm giác trong lòng tràn ngập lực lượng.
Bắt nguồn từ đoàn đội, bắt nguồn từ lực lượng của bạn bè.
Thời điểm Bạch Tiểu Thăng rời đi, đi qua văn phòng của Lý Minh Đồng, nhìn thật sâu vào cửa, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
Trên đường về nhà, Bạch Tiểu Thăng ăn qua loa một chút liền về nhà ngồi vào trước máy vi tính.
Mở bản thảo ra, Bạch Tiểu Thăng đại khái xem qua một lần.
Thật là khó có thể tưởng tượng, dưới tình huống thiếu một người, lão Vương bọn hắn phải liều mạng lắm mới có thể đạt tới mức độ này!
Bạch Tiểu Thăng hiểu được, thiếu hắn "Thiết kế", chính là lão Vương tự mình ra trận.
Lão Vương thật sự không hổ là nhân viên giỏi toàn diện, làm đặt kế hoạch, viết văn án, lại còn biết làm thiết kế.
Tuy nhiên tuổi của lão Vương đã không nhỏ, nhất định mệt muốn chết rồi.
- Tiếp đó, liền xem mình!
Nhìn xem những thành quả mà họ liều mạng làm ra, bàn tay Bạch Tiểu Thăng nắm chặt.
Ở dưới sự giúp đỡ của Hồng Liên, Bạch Tiểu Thăng hết sức chăm chú, nhanh chóng tiến hành sửa chữa đối với tất cả bản thảo, chỗ phải điều chỉnh rất ít.
Lão Vương bọn hắn đã rất quen nắm giữ phong cách đường đi, rất nhiều chi tiết thậm chí còn tốt hơn so với hôm qua , vị trí Bạch Tiểu Thăng sửa chữa cũng không nhiều.
Sau khi Bạch Tiểu Thăng có cảm giác hài lòng, hắn tắt bản thảo đi, bắt đầu viết bộ phương án thứ hai.
Nhờ vào đại sư Tống Giai dạy bảo, nhờ vào cuộc họp “rác rưởi” mất nửa ngày không ngừng suy nghĩ. Mạch suy nghĩ bây giờ của Bạch Tiểu Thăng rất thanh tịnh, ngón tay đánh như bay với tốc độ kinh người, càng có một loại thoải mái "như bay".
Cũng phải nói đến, mình còn phải cảm tạ Lý Minh Đồng! Trong lòng Bạch Tiểu Thăng không nhịn được phải cảm khái một trận.
Hồi lâu, hắn thỏa mãn tắt file đi.
- Hoàn thành công việc sửa đổi, hoàn thành nguyên gốc công việc, đang tính toán điểm số. Giai đoạn thăng cấp tiến trình vượt qua 70%, tiến hành cắt giảm điểm số!
Giọng nói của Hồng Liên vang lên.
Cô thật là một bà địa chủ! Bạch Tiểu Thăng tức giận, không nói tăng điểm ban thưởng, mà lại còn giảm xuống.
- Điểm số tăng lên năm điểm, trước mắt điểm số của ngài là bảy mươi tám điểm, khoảng cách cấp quản lý còn có hai mươi hai điểm!
Hồng Liên trả lời.
Bạch Tiểu Thăng cũng không còn lòng dạ nào già mồm với Hồng Liên.
Hắn muốn gửi thư cho Tống Giai đại sư, gửi đi một bộ phận vừa làm xong.
Lần này, Tống đại sư không có lập tức trả lời, dù sao cũng đã rất muộn, ông ấy cũng phải nghỉ ngơi.
Làm xong những thứ này, Bạch Tiểu Thăng tắt máy tính đi, đứng dậy vặn vẹo thân thể. Thấm thoắt lại mất mấy tiếng, hiện tại cũng sắp mười một giờ.
Bạch Tiểu Thăng cảm thấy có chút đói khát nên uống một túi sữa, chạy ra ban công hít thở không khí trong lành, miệng thì vẫn uống sữa tươi.
Gió đêm hơi lạnh, ngược lại rất dễ chịu.
Bạch Tiểu Thăng hơi lắc đầu, liền thấy ở ban công bên cạnh có một bóng hình xinh đẹp đứng đấy, trong tay còn cầm một cuốn sách thật dày.
Ngụy Tuyết Liên!
Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy nàng mặc một bộ đồ bằng tơ tằm, váy ngủ màu trắng, tóc xõa xuống, sợi tóc theo gió đêm nhẹ tung bay, cả người an tĩnh như một đóa hoa Tuyết Liên.
Có lẽ là quá tập trung, Ngụy Tuyết Liên không có chú ý tới hắn, mà vẫn hết sức chăm chú đọc sách.
Xem sách gì vậy?
Bạch Tiểu Thăng thò đầu qua nhìn, ánh mắt liếc qua.
- Vẫn không có tìm tới.
Ngụy Tuyết Liên lầm bầm một tiếng, buồn bực rũ tay để sách xuống.
Hơi xoa mặt, nàng liền thấy một đôi mắt "Hèn mọn" đang nhìn vào ngực của mình.
Sắc mặt của Ngụy Tuyết Liên và Bạch Tiểu Thăng đồng loạt biến đổi.
- Anh nhìn cái gì!
Ngụy Tuyết Liên ôm chặt cuốn sách vào trong ngực.
- Tôi nói, tôi muốn thấy tên cuốn sách của cô, cô có. . . tin tôi không?
Bạch Tiểu Thăng có chút khó khăn nói.
Cách nói này, chính hắn đều cảm thấy quá giả, dù cho nó có là sự thật!
Ngụy Tuyết Liên giơ cao cuốn sách dày kia giống như nữ thần Tự Do, nhưng mà không phải muốn hô to tự do mà chính là muốn đập Bạch Tiểu Thăng.
- Đừng xúc động, tuyệt đối đừng xúc động!
Bạch Tiểu Thăng bị dọa kêu to.
- Tôi thật sự là người tốt. À, vừa rồi cô nói cái gì không tìm được, tôi có thể tìm giúp cô!
- Anh?
Ngụy Tuyết Liên hừ một tiếng, thu hồi sách, nàng chỉ muốn hù dọa Bạch Tiểu Thăng một chút mà thôi.
- Được thôi, cơ cấu đào tạo chúng tôi là mở trường luyện thi nghiên cứu sinh, tôi đang soạn bài. Tư liệu trong tay của tôi có một cái vấn đề, đáp án viết là "Lược", anh giúp tôi giải được thì chuyện này coi như xí xóa.
Ngụy Tuyết Liên nở nụ cười xinh đẹp.
- Giải không ra, tôi đi gọi Sơ Ảnh!
- Cô gọi cô ấy làm gì?
Bạch Tiểu Thăng buồn bực.
- Cô ấy rất am hiểu đánh người!
Bạch Tiểu Thăng cười khổ.
- Vấn đề của cô là gì, chính trị, lịch sử, địa lý. . .
Bạch Tiểu Thăng uống một ngụm sữa.
- Là loại quản lý, xác suất và toán học thống kê.
Ngụy Tuyết Liên nói.
Phụt, Bạch Tiểu Thăng phun ra một ngụm sữa.
Cái gì mà xác suất với toán học thống kê? Hắn là học sinh khối văn!
Ngụy Tuyết Liên híp mắt, biểu hiện này của Bạch Tiểu Thăng để nàng hoài nghi!
- Anh hiểu thật không?
- Không có vấn đề, không thì chúng ta có thể đánh cược.
Bạch Tiểu Thăng uống ngụm sữa, trong lòng nhanh chóng gọi Hồng Liên.
- Được, anh giúp tôi giải xong, tôi làm cho anh bữa sáng một tuần!
Ngụy Tuyết Liên nói.
- Ang không giải được thì chờ chết đi!
- Không có vấn đề!
Bạch Tiểu Thăng đáp ứng.
Có Hồng Liên, hắn sợ cái gì!