Bạch Tiểu Thăng tỉ mỉ so sánh hòm thư nhiều lần mới xác định cái này là do Tống Giai đại sư gửi tới, mà không phải là lừa đảo.
Ôi! Ông lão này năm nay cũng sáu mươi tuổi rồi, đến cái tuổi này rồi mà còn có thể chơi Wechat, thật sự là hiếm thấy!
Sau khi Bạch Tiểu Thăng cảm khái xong thì thêm địa chỉ Wechat này vào, tên Wechat là "Tiểu Giai nhỏ tuổi".
Trán Bạch Tiểu Thăng đen lại.
Đại sư quả nhiên là đại sư, phong tao. . . Thật không giống người bình thường!
Bạch Tiểu Thăng nghiệm chứng tên của mình, chức vụ, không đến một phút đồng hồ, liền tăng thêm Tống Giai đại sư.
Tống Giai đại sư có tính tình nóng nảy nên vừa mới kết bạn xong đã nhắn tin ngay.
- Cái này là do ai làm vậy!
Thêm ba cái icon than thở.
-Tống đại sư, cái này là do tôi tự làm để chuẩn bị cho dự án sắp tới.
Bạch Tiểu Thăng suy nghĩa lý do cẩn thận.
- Phong cách thương nghiệp, đó là cái gì! Bộ này tốt, tôi thích bộ này!
Tống Giai lão gia tử đáp lại, rất trực tiếp.
Được đại sư công nhận!
Bạch Tiểu Thăng thở phào một hơi, có chút mừng rỡ.
- Tống đại sư, kỳ thật tôi còn có một số ý nhưng tôi không biết thêm vào đó có thích hợp không?
Bạch Tiểu Thăng thăm dò.
- Cậu nhanh gửi tới đây, chúng ta thảo luận một chút!
Nhìn ý tứ câu nói của Tống đại sư, có thể thấy được ông ấy đang rất hưng phấn.
Trong lòng Bạch Tiểu Thăng cũng nóng lên.
Dù sao thì hắn làm cái này cũng hao tốn không ít tâm huyết, có thể được người cấp đại sư đồng ý thì bản thân hắn sẽ có động lực rất mạnh mẽ.
Lúc này Bạch Tiểu Thăng mới gửi các ý của mình qua cho Tống đại sư.
- Ồ! Những ý nghĩ này rất tốt.
- Cái này cũng không tệ!
- Ừ còn cái này. . . có chút nghệ thuật quá, mặc dù chúng ta muốn chú trọng về nhân văn, nhưng cũng không thể hoàn toàn không để ý thương nghiệp.
Tống Giai phân tích, ông ta là người có kinh nghiệm gần 30 năm trong thương nghiệp địa ốc, kinh nghiệm phong phú biết bao, đối với thị trường cũng rất nhạy cảm. Mỗi cái ý kiến của ông ấy đều cực kỳ quý giá.
Bạch Tiểu Thăng được lợi ích không nhỏ, phần này không phải dựa vào Hồng Liên là có thể tìm được, đều là kết tinh trí tuệ không tìm thấy được trên giấy báo.
Ông lão này đúng là một đại sư thực thụ!
Sau khi Bạch Tiểu Thăng nghe xong thì rất bội phục, suy nghĩ ý kiến của ông ấy ở trong lòng rồi không ngừng sửa chữa lại.
- Tiểu tử này, rất tốt đó! Tư duy rất nhanh, nói một hiểu ba, thật sự là khó có được.
Ở phía bên này, Tống Giai đang trò chuyện rất vui vẻ, đối với người đối vật đều rất tôn sùng.
Cứ như vậy, hai người cách một cái màn hình, trò chuyện về các ý tưởng cho hạng mục, sau đó thì chuyện gì cũng nói đến.
Chớp mắt một cái đã trò chuyện được hai giờ!
Trong lúc đó, mấy người lão Vương, Tiểu Tống và Diệp Tử cũng đang rất bận bịu, nên không lưu ý Bạch Tiểu Thăng nơi đó đang gõ bàn phím như bay.
- Tống đại sư.
Ở bên kia, cửa thư phòng của Tống Giai bị gõ vang lên, sau đó bị người ngoài nhẹ nhàng đẩy ra.
Trợ lý nhìn vào trong một chút bỗng giật mình.
Tống Giai đại sư đang ngồi xếp bằng trên cái bàn lớn, hai tay ôm máy tính, vẻ mặt say mê nhìn chăm chú vào đó.
Lão tổ tông của tôi, ngài sắp điên rồi sao!
Nếu ngã xuống thì biết làm sao đây!
Trợ lý bị dọa cho xanh mặt, tranh thủ chạy vào gọi đại sư, một tiếng, hai tiếng nhưng đại sư không nghe nên cuối cùng phải hét lên.
Tống Giai đại sư lúc này mới lấy lại tinh thần từ trong trầm mê, nhìn người trợ lý một chút, lông mày nhíu lại.
- Ngươi đến sao không gõ cửa cũng không gọi một tiếng.
Trợ lý không còn gì để nói.
- Chuyện gì?
Con mắt Tống Giai đại sư vẫn dán vào màn hình như cũ, thuận miệng hỏi.
- Giữa trưa ngài có hẹn ăn một bữa cơm, bây giờ có thể đi được rồi ạ.
Trợ lý tranh thủ thời gian nhắc nhở.
- Không đi, không đi, từ chối cho tôi.
Tống Giai trực tiếp nói.
Hai mắt lão đầu tử vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính,
Khóe miệng mỉm cưới, một ngón tay đâm đâm, toàn tâm toàn ý đánh chữ.
Từ chối?! Vẻ mặt trợ lý xoắn xuýt.
- Hôm nay là hẹn với Phó thị trưởng, từ chối không tốt đâu ạ.
Phó thị trưởng sao?
Tống Giai cực kỳ không tình nguyện gãi gãi mái tóc thưa thớt của mình, đúng là từ chôi thì không thích hợp cho lắm.
- Tiểu hỏa tử, bên ta có chút việc, hôm nào, hôm nào ta lại tìm cậu, hai người chúng ta hảo hảo hàn huyên một chút!
Tống Giai đại sư gửi cho Bạch Tiểu Thăng một câu.
Bên kia, Bạch Tiểu Thăng cũng thở phào một hơi.
Thật sự mệt mỏi mà!
Tống đại sư, tinh lực thật là tốt. Cuối cùng cũng kết thúc, Bạch Tiểu Thăng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thông qua lần giao lưu cùng đại sư này, bản thiết kế tiếp theo của Bạch Tiểu Thăng đã phần nào rõ ràng trong lòng, tin tưởng khi đi vào thiết kế thì chất lượng sẽ tốt hơn.
Đối với cái này, hắn cũng rất hài lòng.
Nhưng sau đó, Bạch Tiểu Thăng lại có cảm giác không được hài lòng.
Nguyên nhân rất đơn giản, mình tốn nhiều không sức như vậy mà Hồng Liên lại không cho được bao nhiêu điểm?
- Hệ thống nhắc nhở, tiến trình giai đoạn thăng cấp vượt qua 70%, chưa có thành công thực tế nên chưa cho thêm điểm!
Hồng Liên gọn gàng dập tắt ảo tưởng của Bạch Tiểu.
Xem như cô lợi hại! Bạch Tiểu Thăng không biết nói gì thêm.
Nhanh đến giữa trưa, Bạch Tiểu Thăng buộc lão Vương bọn họ nghỉ một lát, ba người này làm sống chết mất ăn mất ngủ, ốm như ma, ngay cả đi nhà vệ sinh cũng không có thời gian, đã vậy lại còn uống ít nước.
Như vậy sao được!
Bạch Tiểu Thăng muốn dừng đám người điên cuồng này lại.
Kết quả, ba người này liền bắt đầu quan tâm tới hắn.
- Tiểu Bạch, giữa trưa đã ăn gì chưa? Cậu đừng đi, để tôi chở cậu về.
- Cậu muốn uống cà phê không, tôi pha cho cậu một ly nhé.
- Uống gì cà phê sao được! Buổi sáng cậu vẫn không có nghỉ ngơi, hay là buổi trưa ngủ một giấc nhé.
Ba người quay vòng bên hắn hỏi tới hỏi lui.
Bạch Tiểu Thăng nhìn người này, nhìn người kia, bỗng nhiên hối hận khi đem bọn họ từ trong trạng thái điên cuồng kéo trở về thực tại.
Bộ phận Phát Triển có trạng thái điên cuồng làm việc như thế này, nếu rơi vào trong mắt những bộ phần khác, họ sẽ rất ngạc nhiên cho mà xem. Dù có là một công ty lớn tầm cỡ quốc tế thì cũng sẽ không có cái trạng thái điên cuồng làm việc như thế này.
Những bộ phận khác giật mình, nghị luận ầm ĩ.
Trưởng phòng Bạch này thực hiện nguyên tắc quan mới đến đốt ba đống lửa, đốt như thế nào? Chính là biến phòng Phát Triển thành một tổ làm việc điên cuồng? !
Nhân viên hiếu kỳ, nhóm trưởng phòng càng hiếu kỳ!
Bạch Tiểu Thăng thật sự có thủ đoạn. Xem ra có cơ hội nhất định phải đi thỉnh giáo một chút, có thể làm cho tất cả mọi người quy thuận, vậy thì tăng lương thăng chức đã nằm trong tầm tay.
Có người kinh ngạc, có người chấn kinh, có người hâm mộ, cũng có người không dễ chịu.
Tỉ như, Lý Minh Đồng.
- Cậu nói là phòng Phát Triển đều đang diên cuồng làm việc, với lại tinh thần bọn họ rất cao sao?
Lý Minh Đồng cau mày nhìn người mới đến báo tin.
Xem ra công tác của bọn hắn tiến triển nhất định rất thuận lợi, nếu không có khả năng hoàn thành thì tinh thần đã không dâng cao như thế. . . Không lẽ, bọn họ thật sự có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc đầu, Lý Minh Đồng rất có lòng tin, nhưng giờ bỗng nhiên cũng có chút cảm giác không tự tin.
Dính đến Bạch Tiểu Thăng, rất nhiều điều không có khả năng đều có thể biến thành có khả năng.
- Không được, không thể để cho bọn hắn lại nhẹ nhàng xong việc như vậy được!
Lý Minh Đồng gõ ngón tay xuống cái bàn, lông mày nhíu thành một đường.
Một lát sau, khóe miệng của hắn nổi lên một tia cười lạnh.
Thân là cấp trên, có quyền lực có ưu thế sao không tận dụng nó nhỉ.
- Cậu đi báo với Bạch Tiểu Thăng.
Lý Minh Đồng cười lạnh
- Buổi chiều, họp!