Lão Vương, Tiểu Tống và Diệp Tử đều nhìn Bạch Tiểu Thăng giống như nhìn người ngoài hành tinh, mặt mũi tràn đầy vẻ chấn kinh.
Mọi người đều là cường nhân trong một lĩnh vực, nếu không thì cũng không có khả năng được vào làm trong hạng mục trọng yếu này. Vì thế tầm mắt của bọn họ rất cao, yêu cầu đưa ra rất lớn.
Nhưng lúc này đây, Bạch Tiểu Thăng lại làm cho bọn họ kinh ngạc.
Nếu như nói, cái mà hôm qua nhóm bọn họ làm là tinh phẩm vậy thì cái để cho Bạch Tiểu Thăng sửa đổi sẽ thành tinh phẩm rồi!
Những chi tiết trên đồ vật, có đôi khi chỉ cải biến một chút xíu nhưng hiệu quả mang lại sẽ chênh lệch cực lớn.
Ba người tỉ mỉ xem lại một lần nữa, càng xem càng kinh hãi.
Văn tự ưu mỹ, thiết kế hoàn hảo, hao tổn rất nhiều tâm tư trên từng chi tiết.
Không nói khoa trương chứ bản thảo thiết kế hiện tại có thể cầm đi dự thi được rồi. Hạ xưởng in ấn, càng không hề có một chút vấn đề!
- Thành thật nói đi, tối hôm qua cậu suốt đêm không ngủ đúng không!
Lão Vương nhịn không được hỏi, trong lòng của hắn có chút cảm động.
Người trẻ tuổi trước mắt này không cho người nào tăng ca, chính mình lại trở về thức trắng đêm hoàn thành công việc!
Đây tuyệt đối là người lãnh đạo xứng với chức danh nhất!
Có lãnh đạo như vậy, bọn họ thật hạnh phúc!
Mặc dù không nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng có dấu hiệu buồn ngủ, nhưng mí mắt sưng vù, làm cho lão Vương tin tưởng rằng hắn đã hy sinh thời gian cá nhân của mình để hoàn thành công việc.
Nếu không sao có thể làm ra được những đồ vật hoàn thiện như thế!
Sau khi Tiểu Tống và Diệp Tử chấn kinh, cũng đồng dạng cảm động.
- Chuyện tiếp theo cứ để chúng tôi làm, anh Bạch đi ngủ một lúc đi.
Diệp Tử thậm chí còn ôm một cái gối dựa có hình nhân vật hoạt hình tới, kín đáo đưa cho Bạch Tiểu Thăng.
- Tôi hôm qua ngủ rất sớm nha, hiện tại không buồn ngủ.
Bạch Tiểu Thăng thấy sự nhiệt tình của mọi người, làm cho hắn có chút khóc cười không được.
Lúc làm xong phương án thứ hai cũng chỉ mới mười một giờ, sau đó hắn liền đi ngủ, làm gì có chuyện thiếu ngủ.
Còn việc mí mắt bị sưng vù là do trước khi đi ngủ hắn uống quá nhiều nước mà ra.
- Tóm lại, chuyện còn lại cứ để chúng tôi làm, buổi sáng hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.
Rất ít khi thấy Tiểu Tống nói chuyện cường ngạnh như vậy.
Ba người này thật sự không chịu nghe mình giải thích mà!
Bạch Tiểu Thăng hết lần này tới lần khác không có cách nào giải thích được. Bởi vì sự tồn tại của Bạch Liên cũng không thể giải thích rõ ràng.
Làm việc một mạch đến trưa, ba người lão Vương bọn họ giống như bị điên, tràn đầy nhiệt tình, hiệu suất làm việc tăng lên ít nhất 50%.
Bạch Tiểu Thăng muốn giúp bọn họ một chút đều không được.
Lần này mình bị mọi người cho ra rìa rồi.
Bạch Tiểu Thăng có phần bất đắc dĩ, đành lôi phương án thứ hai với "Phong cách ôn hòa" ra xem.
Một trung tâm thương mại, mà lại làm theo phong cách ôn hòa, tại Thiên Nam này có thể xem là có chút vượt mức quy định.
Hiện tại phong cách thương nghiệp chiếm đa số.
Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng đã xem qua tài liệu, nhà thiết kế hạng mục này là giáo sư khách mời của đại học Thiên Nam. Đại sư Tống Giai là nhà thiết kế kiến trúc cao cấp viện sĩ Trung Quốc, là người kết hợp giữa văn học và thương nghiệp.
Đây là phương án Bạch Tiểu mới thiết kế, chắc là rất hợp ý của đại sư Tống Giai.
Bạch Tiểu Thăng biết rõ, tháng trước đại sư Tống Giai có đến xem qua hạng mục.
Thậm chí ở phòng Phát Triển còn có hòm thư của Tống Giai.
Vị đại sư này rất để tâm đối với tác phẩm của mình, đã đạt đến một loại cảnh giới nhất định.
Bạch Tiểu Thăng càng nhìn phương án thiết kế của mình càng cảm thấy hài lòng, cái phương án đầu tiên này chỉ dùng để lưu trữ, không thể cho người khác xem, thật sự đáng tiếc.
- Có lẽ, mình nên gửi cho vị Tống đại sư xem qua!
Trong lòng Bạch Tiểu Thăng hơi động.
Tống Giai là nhà thiết kế, lại tôn trọng thương nghiệp và nhân văn, ông ấy có thể cho mình một ít nhận xét.
Lúc này Bạch Tiểu Thăng đem tài liệu sắp xếp lại, ghi chú rõ ràng là phương án thiết kế quảng trường Outlets, sau đó gửi đến hòm thư của Tống đại sư.
Nhưng mà, Bạch Tiểu Thăng cũng không có chờ mong Tống Giai đại sư trả lời lại ngay lập tức.
Dù sao đạt đến thân phận kia thì đều là người rất bận rộn, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng không nhìn thấy.
Bạch Tiểu Thăng cũng không vội.
Lúc này, tại một biệt thự tao nhã mang phong cách lịch sử ở Thiên Nam, trong một thư phòng "Kỳ lạ".
Bốn vách tường treo không treo tranh chữ sơn thủy, mà toàn là những bức tranh phác thảo sơ đồ thiết kế kiến trúc, còn có những bản phác thảo cảnh quan.
Một người mặc áo khoác trắng, quần đen, đang vuốt vuốt màn hình, xem từng hình ảnh trên đó.
- Thật cứng nhắc, toàn là thương nghiệp!
Lão đầu tử không thú vị lắc đầu, cực kỳ thất vọng nói một mình.
- Những người này đều để tiền trong mắt, kiến trúc cuối cùng là để phục vụ con người! Nhân tính hóa, thoải mái dễ chịu mới là lâu dài, tất cả trào lưu đều không nhìn thấy sao! Cổ hủ, không bằng một lão đầu tử như ta!
Ông lão này, là đại sư Tống Giai.
Ông ta nhìn tiếp một cái quảng cáo khác, cái này đến từ một thành phố khác, đây là một tác phẩm thiết kế kiến trúc quảng cáo.
Xem hết những thứ này, Tống Giai đại sư rất chán nản.
Những thương nhân kia rõ ràng là muốn dùng thanh danh của mình để quảng cáo chứ không hề quan tâm đến chất lượng của hạng mục, không có chút ý nghĩ nào về tôn trọng thương nghiệp và nhân văn.
- Tất cả đều không được, tôi không hài lòng. Bọn họ nếu dám kiện thì cứ để bọn họ kiện, tôi trong thương giới cũng có chút danh tiếng, cũng có chút quyền nói chuyện!
Tống Giai trực tiếp gửi lại tất cả các hang mục.
Vừa gửi xong, hắn liền nhận được một lá thư.
- Nhanh như vậy liền hồi đáp?
Tống Giai đại sư, cũng ngạc nhiên không thôi.
Khoa học kỹ thuật hiện đại quả thật không tầm thường mà, quá nhanh!
Hắn mở lá thư ra đọc, lúc này mới phát hiện đây là một hạng mục khác ở tại thành phố này.
- Quảng trường Outlets?
- Ồ, bọn họ cũng đang chuẩn bị khánh thành. . . Cái này là phương án quảng cáo cho tòa nhà?
Tống Giai bĩu môi nói, giải nén tài liệu.
- Hi vọng đừng làm cho mình hưng phấn quá, trái tim của mình cũng không tốt lắm đâu.
Quảng trường Outlets này Tống Giai đã đi qua, ấn tượng không hề tốt đẹp gì, nơi đó đã lấy đi rất nhiều thiết kế tâm huyết của hắn, kiến trúc đại thể cũng đã đạt được yêu cầu của ông ta. Nhưng mà, còn có một số chi tiết không đạt tiêu chuẩn, lúc ấy hắn đang rất hưng phần không ngờ lại gặp một tên thi công ngu xuẩn làm cái gì mà "Nhất trải ba đời", cái gì mà "Đào kim tiêu chí", cái gì mà "Tài phú lãnh tụ".
Theo Tống Giai, những cái này tục không chịu được, toàn là dùng tiền bức người!
Cho nên lúc ấy hắn đã nổi trận xung thiên!
Thượng Văn Thư tự mình cam đoan với hắn là sẽ cải biến lại. Ai ngờ chỉ là nói cho qua chuyện.
Tống Giai uể oải mở lên tài liệu đã giải nén xong.
- Ồ?
Hắn chỉ liếc một cái, thân thể lập tức ngồi thẳng lại, cả người tràn đầy tinh thần.
- Phong cách này, có chút ý tứ!
Tống Giai hưng phấn lật qua từng hình ảnh.
Mới đầu, hắn lật rất nhanh, nhưng sau đó liền chậm lại, đọc từng chữ, nhìn từng chi tiết, có lúc còn lật trở về xem lại.
Càng nhìn mắt hắn càng sáng tỏ.
- Có ý tứ, không sai, ta thích!
Tống Giai đại sư liên tục tán thưởng, lật đi lật lại xem mấy lần.
- Sao chỉ có nhiêu đây, đây không phải là toàn bộ phương án à!
Tống Giai buồn bực, chỉ có một chút như vậy làm hắn vẫn chưa thỏa mãn!
Cái bản phương án thiết kế này là của ai? Tống giai đại sư ngẫm nghĩ, sau đó trực tiếp gửi đi một bức thư, còn tùy tiện gửi cho người đó nick Wechat của mình.
Bộ Phận Phát Triển của quảng trường Outlets.
Bạch Tiểu Thăng đang buồn chán thì nhận được một bức thư.
Người gửi vậy mà lại là, Tống Giai đại sư?
Vừa mới gửi qua không bao lâu, còn chưa đến một giờ, Tống đại sư liền hồi đáp? Bạch Tiểu Thăng giật nảy mình.
Hắn ấn mở bức thư ra.
Trong thư chỉ có môt câu rất đơn giản "Thêm Wechat, Tống Giai!"