Trần Đại Nha có chút giật mình nhìn Lý Minh Đồng.
Từ xưa tới nay, hai người bọn hắn gần như ăn ý đấu mà không phá, mặc dù có đôi khi làm việc sẽ có tranh chấp, nhưng tự mình đều chú ý có chừng có mực.
Hiện tại, Lý Minh Đồng chẳng những một tiếng cự tuyệt yêu cầu của hắn, còn rất không nể mặt.
Trần Đại Nha tin tưởng, tiếp tục nói nhất định sẽ đàm phán không thành.
Xem ra, Lý Minh Đồng là muốn vồ chết bộ phận phát triển!
- Anh suy nghĩ lại một chút, chuyện này bây giờ cũng không vội.
Trần Đại Nha nói câu tiếp theo, đứng dậy rời đi.
Lý Minh Đồng sắc mặt hòa hoãn một chút, tiễn Trần Đại Nha đưa tới cửa.
Trở lại phòng làm việc của mình, Trần Đại Nha đóng cửa một cái, lập tức gọi điện cho Thượng Văn Thư.
Hắn luôn cảm giác, Lý Minh Đồng muốn ra tay với Bạch Tiểu Thăng.
- Trần Đại Nha, lại có chuyện gì?
Thượng Văn Thư hỏi.
Trước đây không lâu, hai người đã nói chuyện điện thoại.
- Thượng tổng, là chuyện như vậy.
Trần Đại Nha hạ giọng,
- Vừa rồi tôi đi tìm Lý Minh Đồng. . .
Trần Đại Nha ngắn gọn đem chuyện báo cáo nhanh cho Thượng Văn Thư nghe. Thượng Văn Thư bên kia rất yên tĩnh, yên lặng nghe.
- Thượng tổng, tôi nhận thấy, muốn để Lý Minh Đồng tiếp tục phụ trách phòng phát triển, Bạch Tiểu Thăng bên kia rất có thể. . . Nguy hiểm.
Trần Đại Nha nhắc nhở.
- Chuyện này, tôi đã biết.
Thượng Văn Thư giọng nói truyền tới, bình tĩnh giống như Bạch Tiểu Thăng cùng hắn hoàn toàn không có quan hệ.
Không lẽ, mình miêu tả còn chưa đủ rõ ràng? Thượng tổng làm sao một chút không lo lắng?
Trần Đại Nha nghĩ nghĩ, chuẩn bị tổ chức lại lời nói.
- Chuyện cậu lo lắng, tôi đã biết.
Thượng Văn Thư đánh gãy Trần Đại Nha còn muốn tái diễn suy nghĩ,
- Chuyện này không cần cậu quan tâm, phòng phát triển cứ để Lý Minh Đồng hắn đi quản, về phần Bạch Tiểu Thăng. . .
Thượng Văn Thư giọng nói ngừng lại, rất khẳng định nói,
- Trừ phi cậu ta hướng cậu xin giúp đỡ, bằng không thì bên kia liền là náo đến lật trời, cậu cũng không nghe thấy, không hỏi!
Thượng Văn Thư thái độ, để Trần Đại Nha mờ mịt.
Cái này là bỏ mặc Lý Minh Đồng và Bạch Tiểu Thăng đấu?
Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng chỉ là một nhân viên nhỏ, làm sao có thể đấu thắng lãnh đạo trực tiếp của mình!
- Nhớ lời tôi, trừ phi Bạch Tiểu Thăng hướng cậu xin giúp đỡ, cái khác, dù cho bộ phận phát triển nổ, cậu đều không cần để ý!
Thượng Văn Thư lại nhấn mạnh một lần nữa.
- Tôi hiểu được!
Trần Đại Nha chỉ đành đáp ứng.
Giờ phút này, tại văn phòng của Lý Minh Đồng.
Lý Minh Đồng duỗi ra hai cái ngón tay, gõ gõ bàn làm việc của mình, ánh mắt xoay tròn.
- Phó tổng Vương Duệ không cho mình đối phó Bạch Tiểu Thăng, vậy mình liền không thể trực tiếp tới đối phó, vẫn là nên vận dụng chút thủ đoạn mới được, cũng không thể lập tức chơi chết. Dạng này, coi như Vương tổng biết rõ, cũng không tìm ra chứng cứ!
Vợ vào ngục giam, kỳ thật Lý Minh Đồng không những không đau khổ, ngược lại còn có chút cao hứng, cái bà cô béo kia mỗi ngày tại trên đầu mình làm mưa làm gió, nên nàng phải chịu tội!
Ngô Thu Yến đi, Lý Minh Đồng càng bực tức, mình đã mất đi một trợ thủ đắc lực!
Thù hận của Lý Minh Đồng đối với Bạch Tiểu Thăng, càng nhiều là bởi vì hắn bị một cái nhân viên nhỏ làm tổn hại lợi ích, tổn hại mặt mũi!
Huống hồ, Bạch Tiểu Thăng lại còn dám cùng hắn tranh đấu!
Cái này hắn không thể nhịn được!
Suy nghĩ trong chốc lát, Lý Minh Đồng khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười âm hiểm, hắn đã nghĩ được biện pháp chỉnh người!
Đứng dậy đi ra cửa phòng làm việc, Lý Minh Đồng kéo lấy một nhân viên đi qua
- Cậu đi gọi Bạch Tiểu Thăng ở bộ phận phát triển đến đây, nói cho cậu ta biết đến chỗ tôi báo cáo công việc!
- Vâng.
Người nhân viên vội vàng rời đi.
Phòng phát triển, tin Lý Minh Đồng gọi truyền tới.
Bạch Tiểu Thăng một mặt không sao cả, lão Vương, Tiểu Tống, Diệp Tử, vừa lo lắng vừa khẩn trương,
- Cậu trước đừng đi vội, chúng ta hãy bàn bạc cẩn thận!
Lão Vương một mặt nghiêm túc nói.
Tiểu Tống, Diệp Tử nhao nhao gật đầu.
- Không cần lo lắng, Lý Minh Đồng không phải là thú ăn thị người,
Có thể đem tôi ăn mất sao?
Bạch Tiểu Thăng cười ha hả, nhẹ nhõm đi ra ngoài.
Lão Vương bọn hắn một trận ảo não, Bạch Tiểu Thăng quá không nghe lời, nhưng cũng không có cách, cũng không thể đem trưởng phòng nhà mình kéo trở lại.
Bạch Tiểu Thăng trên đường đi đến văn phòng Lý Minh Đồng, tâm tư xoay nhanh.
- Cái gọi là báo cáo công tác, chỉ sợ là muốn lừa trẻ con, khó mà nói trong lúc làm việc sẽ gây khó dễ cho mình.
Trong lòng Bạch Tiểu Thăng nhịn không được có chút hưng phấn.
Cái này hắn chờ mong đã lâu, hi vọng Lý Minh Đồng đừng để hắn thất vọng!
Làm khó dễ càng lớn, điểm số càng nhiều!
Cấp quản lý, ở trong tầm tay!
Đến văn phòng Lý Minh Đồng, Bạch Tiểu Thăng rất lễ phép gõ cửa.
Trước đây, song phương từng có xung đột, nhưng tất cả mọi người là người trưởng thành.
Này nhất thời, kia nhất thời.
Đâm dao phía sau, phía trước lại là khuôn mặt tươi cười!
Thế giới người trưởng thành, không phải chém chém giết giết, khoái ý ân cừu võ hiệp giang hồ, trừ phi có thể đẩy đối phương vào chỗ chết, không phải ai cũng sẽ ngốc đến không ngừng dùng cứng đối cứng.
Lại nói, Bạch Tiểu Thăng trông cậy vào Lý Minh Đồng để thêm điểm đó!
- Nha, Bạch trưởng phòng tới rồi, cũng đến ngồi đi.
Lý Minh Đồng giống như cười mà không phải cười, chào hỏi.
Chuyện trước đây, tựa hồ căn bản chưa từng xảy ra.
Bạch Tiểu Thăng cũng rất từ dung.
Hai người ngồi xuống.
- Lý tổng, có dặn dò gì.
Bạch Tiểu Thăng cười nói.
Nét mặt sốt ruột.
Cái này khiến Lý Minh Đồng cảm giác rất quỷ dị.
- Bạch trưởng phòng, phòng phát triển là công việc chính của tôi, phòng phát triển cũng là tôi trực tiếp quản lý, tôi đây, là có quyền an bài tiến độ của bộ phận.
Lý Minh Đồng trước hướng Bạch Tiểu Thăng xiển rõ ràng điểm này.
Gây tức giận cho lũ sói con, Lý Minh Đồng cũng không muốn động một chút lại chọc giận hắn.
Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, bày tỏ mình rõ ràng.
- Tôi cảm thấy được, tại thời kỳ Ngô Thu Yến quản lý, công tác mở rộng tiến độ thực sự là quá chậm, tới tay Bạch quản lý, liền có thành tích, bởi vì cái gọi là quan mới đến đốt ba đống lửa đi!
Lý Minh Đồng cười mỉm,
- Tuần này bộ phận phát triển các cậu đem hạng mục hấp dẫn đầu tư, làm thành báo cáo a. Thứ năm, tôi liền muốn bản thảo hoàn thành! Cậu thấy thế nào?
Hôm nay là gần cuối tuần, Lý Minh Đồng chỉ cho ba bốn ngày thời gian, liền để ra trọn bộ lâu sách thành bản thảo!
Cái này người bên ngoài nghe tới, căn bản là không thể nào! Bởi vì bọn hắn muốn làm lâu sách, số trang rất nhiều, lượng công việc cực lớn, tính toán đâu ra đấy, hai tuần lễ đều chê ít!
Hiện tại, Lý Minh Đồng chỉ cấp không đến một nửa thời gian!
Cái này rõ ràng là làm khó dễ.
- Nếu như các cậu hoàn thành, tôi sẽ thưởng cho bộ phận nửa tháng tiền lương! Nhưng nếu như các cậu làm không được. . . Tôi là người lãnh đạo, cần phải trừng phạt, trừ đi trợ cấp bộ phận của các cậu, mặt khác còn muốn trừ đi ba phần tổng tiền lương!
Lý Minh Đồng nói xong, liền để ý sắc mặt Bạch Tiểu Thăng.
Nếu như Bạch Tiểu Thăng không đồng ý, vậy tiêu chuẩn của hắn cũng có thể giảm xuống. Nguyên tắc chỉ có một cái, gây khó khăn lớn nhất cho phòng phát triển, lại không thể để Bạch Tiểu Thăng phát cuồng!
Chỉ cần ngươi nhận nhiệm vụ này, ta lại nói là ngươi chủ động xin đi gϊếŧ giặc, bộ phận phát triển những người kia đều sẽ mắng chết ngươi!
Nội bộ lục đυ.c, đến lúc đó thậm chí không cần ta ra tay, người bên cạnh ngươi, liền là địa ngục của ngươi!
Lý Minh Đồng trong lòng âm độc khoái ý, mặt ngoài còn lo lắng hỏi,
- Có khó khăn hay không, nếu có, chúng ta có thể. . .
- Thứ năm sao?
Bạch Tiểu Thăng một mực đang suy tư, bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra nụ cười,
- Việc này, chúng tôi nhận!