Ở lúc trước khi tan việc, tin tức Ngô Thu Yến nghỉ việc đã truyền ra bên trong dự án.
Lý do nàng từ chức thì lão Vương, Tiểu Tống, Diệp Tử không ngừng suy đoán các loại nhưng đều không hiểu được.
Bạch Tiểu Thăng vẫn ngồi ở vị trí của mình, không có tham gia vào cái đề tài này.
Cái biểu hiện này rất không bình thường để Diệp Tử vô cùng nghi ngờ và nhận định rằng Bạch Tiểu Thăng biết rõ một chút nội dung bên trong. Đáng tiếc, dưới sự kiên trì không ngừng hỏi dò của Diệp Tử, miệng Bạch Tiểu Thăng vẫn kín như bưng.
Trước khi tan việc, Bạch Tiểu Thăng nhận được một gói hàng.
Sau khi mở ra, hắn phát hiện, đây là một cái chén uống cà phê, là món quà tròn một năm cho khách VIP của cà phê hải đảo.
Trừ cái đó ra, trong gói hàng còn có một tấm bưu thϊếp phong cảnh.
Chỉ có mấy chữ viết xinh đẹp.
- Cám ơn, tạm biệt!
Xem ra, Ngô Thu Yến hẳn đã rời khỏi thành phố này.
Bạch Tiểu Thăng lật xem tấm bưu thϊếp này, hiểu ý cười một tiếng.
- Cái chén, bưu thϊếp, năm nào rồi mà vẫn còn có người đưa những thứ này.
Diệp Tử nhìn lướt qua, bĩu môi la hét, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan ca.
Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc đem cái chén đặt ở vị trí bắt mắt.
Đứng dậy, về nhà.
Lúc này, bên trong dự án đang ấp ủ một cơn bão táp.
Ngô Thu Yến đã nghỉ, trong đám nhân viên thì cũng chỉ có thêm một chút đề tài nói chuyện. Nhưng đối với tình huống phức tạp trong tổ dự án thì đây có nghĩa là vị trí quyền lực cân bằng bị mất cân đối. Hơn nữa, hoạt động khánh thành sắp được mở ra, bộ phận Phát Triển không thể không có trưởng phòng, làm việc không thể trì trệ.
Sau khi tan việc, từ trưởng phòng đến lãnh đạo cấp cao liên quan đến dự án quảng trường Outlets đều bị gọi vào phòng họp.
Muốn chọn trưởng phòng cho bộ phận Phát Triển.
Tranh chấp cũng bắt đầu.
- Tôi thấy là Bạch Tiểu Thăng mới tới đủ để đảm nhiệm chức vụ này, biểu hiện của hắn ngày đó, mọi người thấy rõ như ban ngày.
Thần sắc Trần Đại Nha phấn khởi, đưa ra nhân tuyển trước.
Nói thật, Ngô Thu Yến đi để hắn vô cùng ngạc nhiên.
Cô gái kia có thể là tay chân đắc lực Lý Minh Đồng, quan hệ với Lý Minh Đồng không nói rõ được cũng không tả rõ được, đối với Trần Đại Nha hắn mà nói chính là cái đinh.
Cái đinh nhấc không lên, nhổ không được!
Nhưng bây giờ, vậy mà cái đinh này tự mình đi!
Trần Đại Nha không biết nói cái gì cho phải, tâm lý của hắn hiếu kỳ ngứa một chút, khóc lóc van nài truy vấn, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng một chữ cũng không nói, hắn cũng không có cách nào.
Trần Đại Nha báo cáo cho Thượng Văn Thư, Thượng Văn Thư phản ứng rất khó lường, tựa hồ cho là bình thường.
Làm Trần Đại Nha coi là Thượng tổng cũng tham dự vào trong đó.
Tuy nhiên, tóm lại đây là một cơ hội!
Trần Đại Nha đương nhiên sẽ không buông tha.
- Tôi không đồng ý!
Sắc mặt Lý Minh Đồng âm trầm, phản đối tại chỗ.
- Cậu ta mới đến mấy ngày, có tư cách gì làm trưởng phòng! Ai đang ngồi ở đây đều có kinh nghiệm và kiến thức hơn hắn, không thể bởi vì là người mà Thượng tổng mang đến liền nhất định cho hắn làm trưởng phòng!
Các trưởng phòng nhỏ giọng nghị luận.
- Lý tổng, từ khi nào dự án chúng ta tuyển trưởng phòng muốn xem tư cách và kinh nghiệm. Nếu như vậy thì lão Vương còn sớm hơn so với ông và tôi, ông ấy có thể làm trưởng dự án hoặc là phó!
Lần này, Trần Đại Nha một chút cũng không nhường, gọn gàng phản bác.
- Không là người mà lãnh đạo mang đến thì nhất định có thể làm trưởng phòng, mà là Bạch Tiểu Thăng có năng lực như thế, mọi người cũng đều thấy được!
Lý Minh Đồng cười lạnh một tiếng.
- Những thứ kia là cậu ta nghĩ và làm ra được à, tôi thấy đó là thành quả lao động của cả bộ phận Phát Triển, tôi thấy là công lao chủ yếu của trưởng phòng cũ Ngô Thu Yến và mấy người lão Vương, còn Bạch Tiểu Thăng chỉ là lệ thuộc sách vở, cái này thì có cái giá trị gì để được tán dương!
- Nếu như ông lại có thể tìm một người như vậy, giảng giải giống Bạch Tiểu Thăng ngày đó, nói lại được cả mạch suy nghĩ phát triển dù là bép xép, tôi đều đồng ý cân nhắc.
Lần này Trần Đại Nha trầm ổn như núi, còn cười bổ sung một câu.
- Cũng đừng tùy ý sai khiến một người. Tính chuyên nghiệp, cái vị trí này muốn chuyên nghiệp!
Lý Minh Đồng bị nghẹn lời, tuy nhiên hắn vẫn không đồng ý.
- Coi như thế, cũng còn có vấn đề khác!
Hội nghị mở suốt một giờ, Trần Đại Nha đều không thể tưởng tượng, Lý Minh Đồng làm sao lại có thể gây chuyện như vậy.
Tuy nhiên hắn một bước cũng không nhường.
Tình huống lập tức giằng co, thậm chí nhóm các trưởng phòng đều không chen lời vào.
Hai người Trần, Lý bao lâu rồi không có đối chọi gay gắt như thế, còn có vì sao Ngô Thu Yến lại từ chức?
Các trưởng phòng nghe được một chút tin, bắt đầu nói thầm.
Kết quả của hội nghị bọn hắn còn không rõ ràng, tuy nhiên mỗi người không hiểu đều có một cái nhận thức chung. Đó chính là… Tuyệt đối không thể trêu chọc tên Bạch Tiểu Thăng của bộ phận phát triển!
Hắn là người Thượng tổng mang tới, cái này liền không đề cập tới. Nghe nói Ngô Thu Yến ngầm gây khó khăn cho hắn, mấy ngày liền nghỉ việc, ngay cả Lý Minh Đồng và Vương Duệ đều không bảo vệ được? Mà hiện tại, hai nhân vật số một số hai bởi vì hắn, đều nhao nhao ra tay!
Cho nên, không có việc gì thì đừng phiền người này, có việc, tốt nhất cũng giao cho lãnh đạo!
Bạch Tiểu Thăng thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, mình không hiểu thế nào lại trở thành người có lực uy hϊếp thứ ba bên trong dự án, gần với Trần Đại Nha và Lý Minh Đồng!
Hội nghị ồn ào nửa ngày, Trần Đại Nha và Lý Minh Đồng lần lượt ra ngoài tiếp một cuộc điện thoại.
Lúc quay lại, thái độ hai người bỗng nhiên thay đổi.
- Lý tổng đã kiên trì Bạch Tiểu Thăng, cái ý kiến của tôi có thể giữ lại, ông có thể chọn một người từ bộ phận Phát Triển, chúng ta lại thương lượng.
Trần Đại Nha nhượng bộ.
Bộ phận Phát Triển có năng lực có tư lịch, cũng chỉ có thể là lão Vương.
Lão Vương người này ở vị trí trung lập, có thể trên.
Trần Đại Nha báo cáo qua, ý của Thượng tổng là chức vị không quan trọng, chỉ là cái hình thức. Chỉ là khi nào Bạch Tiểu Thăng có bất kỳ yêu cầu gì, Trần Đại Nha nhất định phải toàn lực phối hợp đáp ứng!
Sau lần điện thoại này, Trần Đại Nha cũng bắt đầu coi trọng đối với Bạch Tiểu Thăng.
- Kỳ thật, cũng không phải nhất định không thể lấy Bạch Tiểu Thăng, tôi cũng vì để cho dự án tốt!
Làm cho mọi người kinh ngạc là thái độ của Lý Minh Đồng thay đổi 180 độ.
Cái chuyển ngoặt này để một đám trưởng phòng trở tay không kịp, kém chút bị ngã trong mương.
- Vậy trước đó để Bạch Tiểu Thăng làm trưởng phòng danh dự?
Trần Đại Nha thử đề nghị.
Đây coi là biện pháp cân bằng.
- Trưởng phòng thì trưởng phòng, không cần thêm chữ "danh dự", giống như đối với người ta không yên lòng vậy, làm tổn thương tính tích cực của cậu ta.
Lý Minh Đồng thỏa hiệp nhanh và rất triệt để.
Ngay cả Trần Đại Nha đều sửng sốt.
- Lý phó quản lý đều nói như thế. . .
Trần Đại Nha nhìn xung quanh một lần, lại không ai phản đối.
- Ngày mai bộ phận nhân sự và hành chính làm cái thông báo, Bạch Tiểu Thăng thăng nhiệm làm trưởng phòng bộ phận Phát Triển!
Hội nghị kết thúc.
Lý Minh Đồng nhanh nhẹn thu thập đồ vật của mình, không có cùng bất luận kẻ nào chào hỏi, vội vàng trở về phòng làm việc.
Đến văn phòng, Lý Minh Đồng đem đồ vật ném một cái, đặt mông ngồi vào trên cái ghế của mình, như có điều suy nghĩ.
Đúng vậy, đúng là do phó tổng Vương Duệ gọi điện thoại cho hắn.
Vương Duệ không biết lấy tin tức từ chỗ nào, tìm hiểu tình huống về sau, bảo hắn không nên hành động vội vàng, đặc biệt là đối với Bạch Tiểu Thăng!
Cẩn thận, phải cẩn thận! Kiềm chế, phải kiềm chế!
Một vị phó tổng bá đạo như vậy, vì sao có vẻ kiêng kị đối một tên tiểu tử thò lò mũi xanh như vậy?
Lý Minh Đồng không hiểu.
Nhưng hắn, cũng có lo nghĩ của mình!
- Bạch Tiểu Thăng ơi Bạch Tiểu Thăng, ngay cả Vương tổng đều hạ lệnh không cho động tới cậu, có thể oán khí trong lòng của tôi là tiêu không được!
Lý Minh Đồng lộ ra một cái cười lạnh, nói một mình.
- Thù mới thù cũ, tôi suýt chút tức đến chập mạch rồi, nếu cậu không làm trưởng phòng bộ phận Phát Triển. . .
- Tôi làm sao làm khó cậu đây!