Bọn họ quen biết? Ngụy Tuyết Liên tò mò nhìn Hàn Sơ Ảnh.
Xinh đẹp, gợi cảm, một người quen như thế này đến ở sát vách của mình , một người đàn ông như Bạch Tiểu Thăng có thể không biết sao? Cô ấy không nói cho anh ta, hay vẫn là muốn cho anh ta kinh hỉ?
Còn nữa, giọng điệu và vẻ mặt người phụ nữ này khi nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng có vài phần mập mờ!
Lại nhìn đến Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt hình như có mấy phần kháng cự.
Sẽ không phải. . . Bọn họ đã từng là người yêu chứ, hoặc là nữ theo đuổi nam? Ngụy Tuyết Liên nói thầm trong lòng.
Ngụy Tuyết Liên nở nụ cười thân thiện đối với Hàn Sơ Ảnh, nhưng lại nhận được một ánh mắt lạnh lùng, điều này khiến cho nàng kinh ngạc.
Mình không có trêu chọc bà chị này mà. . . Ngoại trừ đứng chung một chỗ với Bạch Tiểu Thăng.
Không lẽ, cô ấy hiểu lầm? Trong lòng Ngụy Tuyết Liên giật mình.
Bị hiểu lầm, là Ngụy Tuyết Liên mình!
Hàn Sơ Ảnh này, trong trò chơi là đại sư chiến thuật, trong sinh hoạt khó tránh khỏi có chút bệnh nghề nghiệp, nói trắng ra là, nhìn thấy thứ có khả năng "Uy hϊếp" mình liền sẽ trước tiên sẽ khẩn trương lên, nàng cho Ngụy Tuyết Liên một ánh mắt không thiện ý, hoàn toàn là một cái phản ứng vô ý thức.
Nàng coi Ngụy Tuyết Liên trở thành thuyết khách của những chiến đội khác.
- Đây là bạn của anh?
Hàn Sơ Ảnh cười hỏi Bạch Tiểu Thăng.
- Không, hôm nay chúng tôi mới quen.
Ngụy Tuyết Liên sợ mình gây nên hiểu lầm không cần thiết, trả lời trước.
Hôm nay mới quen biết! Một câu này để Hàn Sơ Ảnh thật sự hiểu lầm!
Tối hôm qua, tài năng của "Ta là tiểu bạch" danh chấn nghề nghiệp trong vòng, hôm nay liền có một người phụ nữ dịu dàng như thế chạy đến kết bạn với hắn?
Không bình thường, trong này tuyệt đối có vấn đề!
Đôi mi thanh tú của Hàn Sơ Ảnh hơi nhăn lại.
Là nhà chiến đội nào có tin tức linh thông như vậy! Còn sử dụng mỹ nhân kế, thật vô sỉ!
Hàn Sơ Ảnh chỉ lo lắng chuyện này, ánh mắt nhìn Ngụy Tuyết Liên càng thêm bất thiện.
Đồ con gái thối, dám đoạt người đàn ông mà bà đây nhìn trúng!
Hàn Sơ Ảnh quyết định ra tay trước.
Nàng nhíu mày lại, cười lạnh cảnh cáo Ngụy Tuyết Liên,
- Mới quen biết? Em gái nhỏ, chị khuyên em một câu, tránh xa anh ta một chút, anh ta sẽ không đi cùng em. Em tìm tấm gương mà soi lại thật kỹ, nhìn bản thân mình. Em không có thực lực đó, cũng không có tư cách đó!
Hàn Sơ Ảnh nói câu này rất đúng, thực lực của chiến đội rắn cạp nong không gì sánh được, bản thân nàng lại là chiến thuật đại sư, trên mạng nổi tiếng, Bạch Tiểu Thăng nếu bước vào nghề nghiệp trong vòng thì bên này của nàng mới là chỗ tốt nhất!
Ngụy Tuyết Liên sững sờ.
Nàng đã vô cùng vô cùng cẩn thận, thậm chí trước tiên thanh minh cho mình, nhưng vì cái gì còn bị mắng, còn bị mắng khó nghe như vậy.
Như thế nào lại phải tìm tấm gương soi lại thật kỹ
Bên trong phụ nữ tính cách gì đều có, muốn chọc giận các nàng thì chỉ một hai lời là được.
Một nói nàng béo, hai nói nàng xấu.
Nhất là cùng loại phụ nữ xinh đẹp, bẩm sinh mang theo thừa số đối địch, hiệu quả tăng thêm.
Ngụy Tuyết Liên lập tức nổi giận.
- Vừa gặp mặt liền nói những lời này, không tốt đâu! Tôi có thực lực này hay không, cô nói không tính, vạn nhất, anh ấy chọn tôi thì sao!
Nụ cười của Ngụy Tuyết Liên thu lại, lạnh lùng trả lời,
- Cô cũng không cần tiếp tục dây dưa, dưa hái xanh không ngọt.
- Cô thật muốn tranh với tôi?!
Hàn Sơ Ảnh trừng mắt, chiến đội nhỏ đều càn rỡ như thế sao!
- Không phải tôi muốn tranh, mà là cô nhất định phải coi tôi làm đối thủ!
- Nực cười, tôi sẽ coi cô làm đối thủ, cô đánh giá mình quá cao!
- Cô cũng thế, không cần cho là mình xuất sắc như vậy!
Hai người phụ nữ, người đến ta đi, đánh võ mồm.
Bạch Tiểu Thăng lờ mờ cảm giác được, trong bầu không khí tràn ngập nguy hiểm, đao quang kiếm ảnh bay tới bay lui.
Hắn sững sờ nhìn xem các nàng nhao nhao, càng nghe càng cảm giác được không thích hợp.
Chỉ nghe Hàn Sơ Ảnh nói, hắn có thể hiểu được. Nghe Ngụy Tuyết Liên, hắn cũng có thể hiểu.
Nhưng nếu nghe cùng một chỗ, hai người này là đang hiểu lầm cái gì?
Bạch Tiểu Thăng hiểu.
- Này, hai người các cô trước đừng nháo nữa, tôi. . .
Bạch Tiểu Thăng muốn nói ra.
- Anh im miệng!
Ngụy Tuyết Liên và Hàn Sơ Ảnh đồng thời quát hắn một tiếng, trăm miệng một lời.
Bạch Tiểu Thăng đành ngậm miệng.
không nói đạo lý, mấy khách trọ phòng khác đều mở cửa, thò đầu ra nhìn.
Tiếng nghị luận, mơ hồ truyền đến.
Nào là chân đạp hai thuyền, nào là vợ lớn gặp tiểu tam. . . Sắc mặt Bạch tiểu thăng biến đổi.
Miệng người đáng sợ, không thể để tiếp tục như vậy được nữa.
- Chớ có ồn ào, nghe tôi nói hai câu!
Bạch Tiểu Thăng gầm lên giận dữ.
Cả tầng lập tức an tĩnh.
Ngụy Tuyết Liên và Hàn Sơ Ảnh kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng.
- Hai vị, để cho tôi nói hai câu đi.
Giọng nói Bạch Tiểu Thăng hạ xuống, cười làm lành.
- Nói liền nói đi, anh lớn tiếng như vậy làm gì!
Hàn Sơ Ảnh lườm hắn một cái.
- Tại sao phải quát tôi, anh liền không thể nói chuyện nhỏ nhẹ sao?
Ngụy Tuyết Liên cũng nhíu mày.
". . ." Bạch Tiểu Thăng không còn gì để nói.
Tôi nghĩ nói tốt, các cô có cho tôi cơ hội đâu chứ!
Bạch Tiểu Thăng ho nhẹ một cái, sắp xếp lại mạch suy nghĩ, thành khẩn nhìn xem hai cô gái.
- Hai bà chị, tôi cảm thấy được lần cãi lộn này, ở trong có một loại hiểu lầm nào đó đấy! Vị này tên là Ngụy Tuyết Liên, tôi mới quen biết với cô ấy vài ngày trước, nữ trung hào kiệt, trượng nghĩa giúp đỡ một người công nhân bảo vệ môi trường, đáng kinh trọng đáng ca ngợi. Có thể gặp được ở chỗ này, tôi cảm thấy phi thường ngoài ý muốn và kinh hỉ. Còn vị này, tên là Hàn Sơ Ảnh, hôm qua tôi cùng với cô ấy chơi một trận đấu, đại thần trong vòng nghề nghiệp, chiến thuật trò chơi xuất thần nhập hóa. Cô ấy nói nhất định phải mời tôi vào nghề nghiệp trong vòng, vào chiến đội, nhưng mà tôi không muốn sống bằng công việc này. Các cô cố gắng nghĩ lại, có phải là mỗi người đem ý tứ của đối phương hiểu sai hay không. Tôi cảm thấy được các cô đang có hiểu lầm. Hiện tại, có thể nói các cô đều là bạn bè của Bạch Tiểu Thăng tôi, mọi người ngồi xuống chậm rãi trò chuyện được chứ.
Bạch Tiểu Thăng không dám dừng lại, nói liền một hơi. Nỗ lực để cho mình nói rõ ràng, thái độ thành khẩn, để bọn họ nghe rõ.
Một câu dài nói xong, Bạch Tiểu Thăng đều cảm giác được có chút miệng đắng lưỡi khô.
Hai cô gái không nói một câu, nhìn xem hắn.
Hẳn đã rõ ràng chứ, Bạch Tiểu Thăng thở dài một hơi.
- Anh kêu ai là bà chị đó!
Ánh mắt Hàn Sơ Ảnh đầy sát khí.
- Quá phận, tôi nhìn lớn hơn anh à, tôi có già như vậy sao!
Ngụy Tuyết Liên cũng tức giận nói.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng mộng bức.
Các cô không lẽ nghe không hiểu, tôi nói lời này không phải trọng điểm sao? Tôi nói là vấn đề xưng hô sao!
Đầu óc phụ nữ, đều do cái gì cấu tạo nên thế?
Bạch Tiểu Thăng có loại cảm giác muốn thổ huyết.
Ngụy Tuyết Liên, Hàn Sơ Ảnh đương nhiên nghe rõ, Bạch Tiểu Thăng nói rất rõ ràng, các nàng cũng nhận ra là hiểu lầm.
Đây kỳ thật là thủ đoạn bọn họ dùng để làm dịu lúng túng, Bạch Tiểu Thăng trong lúc vô hình làm dê thế tội.
- Thật không tốt, là tôi hiểu lầm.
- Không, không, là tôi hiểu lầm trước.
Quay mặt một cái hai người phụ nữ đã diễn vở kịch tốt rồi, khách khí vài câu, khen đối phương ăn mặc, trang điểm, hai người vậy mà hận gặp nhau muộn.
Bạch Tiểu Thăng kinh hãi.
Phụ nữ giỏi thay đổi, lại lần nữa đổi mới nhận biết của hắn.
Mười phút đồng hồ trước còn cãi nhau túi bụi, sau mười phút có thể lại giống như bạn bè.
Các nàng là làm sao làm được!
Cuối cùng, Ngụy Tuyết Liên khăng khăng đi giúp Hàn Sơ Ảnh thu thập phòng, Hàn Sơ Ảnh vui vẻ đồng ý.
Trước khi đi, Hàn Sơ Ảnh đoạt lấy bữa sáng trong tay Bạch Tiểu Thăng,
- Đều là do anh đưa tới phiền phức, đây coi như bồi thường!
Nói xong, hai người phụ nữ lại thân mật cùng đi về phía phòng 107.
Bạch Tiểu Thăng cứ thế đứng nguyên tại chỗ.
- Tôi có chọc giận các ngươi à, còn nữa. . . Đó là bữa sáng của tôi!