Ở trong phòng họp lớn, cuộc họp vẫn tiếp tục đến tối.
Lúc này, những nhân viên phòng khác hầu như không có ai ra về.
Không phải là không muốn, mà là không dám!
Sau khi thay nhau họp, các bộ phận đều lần lượt ra yêu cầu. Mỗi ngày nhất định phải tăng ca ít nhất hai tiếng trở lên!
Không chỉ như thế, trước khi hạng mục được khởi động, tất cả các phòng cuối tuần đều chỉ có thể nghỉ một ngày!
Có thể nói, toàn bộ những bộ phận hay phòng liên quan đến hạng mục đều thi nhau kêu ca.
Dưới không khí như thế này, người của phòng phát triển đã tiến vào phòng họp lớn suốt nửa ngày, so với bất kỳ phòng nào đều muốn dài hơn.
Bọn hắn, cũng trở thành tiêu điểm.
- Tôi nghe nói Thượng tổng, Vương tổng cũng tham gia hội nghị. Là tham gia hội nghị bằng video trực tiếp đấy .
- Thật sao! Phòng phát triển lại có thể diện lớn như vậy?
- Thể diện? Tôi thấy còn là không may. Chuyện này nói cho cậu, cậu cũng chả rõ ràng. Tóm lại, lần này phòng phát triển dù biểu hiện tốt cũng không được biểu dương, nếu mà kém một chút thì chuyện xấu to rồi! So với chúng ta, còn phải xui xẻo hơn nhiều!
- Thật sao? Quá tốt rồi, có người xui xẻo hơn chúng ta là được!
Từ hành chính đến hậu cần, tất cả mọi người sôi nổi nghị luận, nhiều người đều cười trên nỗi đau của người khác.
Không phải phòng phát triển là không có quan hệ không tốt với các phòng khác. Mà là đối với những người xui xẻo, người khác càng không may, bọn hắn mới có thể cảm giác được an ủi.
Cuối cùng, hội nghị cũng kết thúc.
Nhân viên các phòng đều chờ mong, nhìn phòng phát triển làm trò cười cho các phòng khác.
Nhưng mà lần này, họ ngạc nhiên phát hiện các vị lãnh đạo đi ra, trên mặt không phải là vẻ nghiêm trọng, phiền muộn, cẩn thận mà là hoặc nhiều hoặc ít mang theo một tia hưng phấn? !
Phòng phát triển bị “ăn hành” đến như vậy sao?
Đám người càng ngày càng chờ mong.
Đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt u ám của Lý Minh Đồng và Ngô Thu Yến.
Lý Minh Đồng suốt đường đi mặt tối lại. Lúc về phòng làm việc của mình, ai chào hỏi đều không trả lời.
Ngược lại với hắn, Trần Đại Nha mặt mày hớn hở. Suốt đường đi đều chủ động mỉm cười chào hỏi, một đôi răng cửa đều không có khép lại.
Cái này tương phản, để cho người ta khó hiểu.
Giờ phút này Trần Đại Nha tâm trạng thật sự rất tốt.
Lúc hội nghị kết thúc, Thượng Văn Thư rất khen ngợi công việc của hắn, vô cùng ủng hộ tiến trình công việc, mà vương dắt cũng bình bình đạm đạm động viên hắn vài câu.
Đối với kết quả này, Trần Đại Nha quả thực hài lòng không thể hài lòng hơn, đối với Bạch Tiểu Thăng càng thêm bội phục!
Tiểu tử này là tài giỏi thật!
Trần Đại Nha khó nói rõ được tâm tình của mình, cầm lấy một trang giấy, viết liền một lúc mấy chương điều khoản.
Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng bị một đám người vây quanh. Trở về bộ phận thì bên trong có mấy trưởng phòng!
Nhiều người như vậy giống như tiếp đón lãnh đạo vậy.
Trưởng phòng bộ phận hành chính chính là một trong số họ, hắn đi trước vào phòng phát triển một lúc, sau đó mới về phòng mình.
- Nhân tài, thật sự là nhân tài, tại sao bộ phận của mình lại không có người như vậy!
Trưởng phòng hành chính quay về bộ phận của mình vẫn như cũ khen không dứt miệng, ngó ngó cái này ngó ngó cái kia, càng nhìn nhân viên của mình càng không hài lòng.
- Vương tổng, là người của phòng phát triển?
Tiền Đài tò mò thử thăm hỏi, liền nhìn thấy một cảnh kia.
Trưởng phòng hành chính tùy tiện gật đầu, đối Tiền Đài nói.
- Cô lập tức đi thông báo, viết là phòng phát triển hoàn thành xuất sắc, sau khi tan việc không cần tăng ca, cuối tuần vẫn có hai ngày nghỉ như cũ!
Không cần tăng ca, còn nhỉ hai ngày? !
Mấy tên nhân viên của Phòng hành chính khó có thể tin nhìn trưởng phòng của mình.
- Dựa vào cái gì mà được như thế!
Tiểu Tiền Đài nhịn không được nói.
- Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào công việc của người ta để hai vị tổng giám đốc vô cùng hài lòng, dựa vào nhân viên mới của người ta làm báo cáo để tổng giám đốc bội phục.
Trưởng phòng hành chính trừng mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
- Cậu nói, lúc nào các cậu cho tôi thêm chút mặt mũi, tôi liền cám ơn các cậu...
- Vương tổng.
Trưởng phòng hành chính còn chưa dứt lời, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một cái đầu thò vào đến, còn đưa qua một trang giấy.
- Trần tổng thông báo, để ngài từ tài vụ chi hai ngàn tệ cho phòng phát triển. Ngày mai bọn hắn không cần đi làm, nghỉ ngơi một ngày.
Người truyền lời cũng tỏ rõ vẻ ước ao.
- Cái gì!
Phòng hành chính xôn xao một trận.
Không tăng ca, nghỉ hai ngày thì cũng thôi đi, giờ lại còn đem cho một ngày nghỉ và thưởng thêm tiền cho bọn họ tiêu!
- Trời ơi, tôi muốn đi phòng phát triển!
Tiểu Tiền đài vô cùng ghen tị.
Lúc này, trong phòng phát triển, Ngô Thu Yến vẫn chưa về. Lão Vương, Tiểu Tống, Diệp Tử đưa tiễn những trưởng phòng của phòng khác rồi vây quanh Bạch Tiểu Thăng.
- Anh Bạch, anh quá lợi hại!
Diệp Tử khâm phục hai mắt tỏa ánh sáng.
- Đúng vậy đó, những thứ này đều là một mình anh làm sao! tôi phục!
Mặt của Tiểu Tống đầy vẻ khâm phục.
- Cám ơn cậu đem công lao phân cho chúng tôi. Còn nữa, cám ơn cậu trước đây thay chúng tôi giải vây ở trước mặt trưởng phòng Ngô!
Lão Vương liếc mắt nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng. Người thanh niên này chính thức để hắn coi trọng.
Ngay trước mặt hai vị tổng giám, Bạch Tiểu Thăng có thể đem công lao của mình xem như mọi người, giành công không kiêu ngạo, đúng là người tài giỏi! Có thể ở lúc Ngô Thu Yến nổi giận mà khéo léo nói sang chuyện khác là có trí tuệ!
Lão Vương bây giờ nhìn Bạch Tiểu Thăng, thực sự muốn kết giao bạn bè.
- Mọi người nói như vậy, tôi sẽ kiêu ngạo.
Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.
- Chúng ta là một đội, một cái chỉnh thể, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục.
- Hay cho một câu "Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục" .
Diệp Tử, Tiểu Tống liên tiếp gật đầu, lão Vương càng là vỗ tay khen ngợi.
Cửa Phòng phát triển bị đẩy ra.
Ngô Thu Yến đi vào nhưng không nói một lời, chỉ đến chỗ ngồi của chính mình.
Ở sau lưng nàng, còn có một người là Tiểu Tiền Đài của phòng hành chính.
- Phòng phát triển, đây là thông báo của Trần tổng!
Tiểu Tiền Đài không nhịn được sự hâm mộ, kích động nói.
- Về sau, mọi người không cần làm thêm giờ, cuối tuần có thể nghỉ hai ngày!
Bạch Tiểu đứng thẳng người, im lặng cười.
Những chuyện này bọn hắn có biết, là Trần Đại Nha đã tuyên bố qua.
- Còn nữa, còn nữa! Ngày mai mọi người được nghỉ một ngày, đây là tài vụ phát cho hai ngàn tệ, để mọi người thoải mái tiêu!
Tiểu Tiền Đài ghen tị muốn chết.
- Cái gì!
Bạch Tiểu Thăng đều bất ngờ, Ngô Thu Yến ngẩng đầu ngạc nhiên.
Tiểu Tiền Đài hâm mộ nói ra thông báo và tiền thưởng, lưu luyến rời đi.
- Đêm nay, mọi người chúng ta liền đi chúc mừng có được hay không!
Diệp Tử kêu lên vui vẻ.
Lão Vương nhìn nàng rồi ra hiệu một cái.
Diệp Tử nhanh chóng kiềm chế kích động, cầm thông báo và tiền đưa cho Ngô Thu Yến.
- Ngô trưởng phòng, ngài xem...
- Mọi người đi thôi, chơi vui vẻ chút. Tôi còn có nhiều thứ phải làm.
Ngô Thu Yến nở nụ cười.
Hiện tại Ngô Thu Yến không vui chút nào, nhưng cô ta cũng tuyệt không thể biểu hiện ra ngoài, còn phải lộ ra vẻ mặt rất vui vẻ, bởi vì cái này dù sao cũng là vinh dự của toàn bộ phòng phát triển.
Đám người lại mời thêm một lần, Ngô Thu Yến từ chối một cách lịch sự. Lần này, đám người cũng không tiếp tục kiên trì, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chào hỏi Ngô Thu Yến và ra về.
Dưới sự dẫn dường của Diệp Tử, bọn hắn đi thẳng tới một quán cơm vô cùng đặc biệt.
Tại đại sảnh tìm một cái bàn, ở thời điểm đám người chờ đồ ăn chờ rượu, Diệp Tử nói nhanh lịch trình, cơm nước xong xuôi đi hát Karaoke cả đêm.
Không say không về!
Mấy người trò chuyện vui vẻ.
Bỗng nhiên, Bạch Tiểu Thăng bị người vỗ bả vai một cái.
Hắn quay đầu, liền thấy một tên béo da đen.
Tên béo này, lại nhìn vô cùng quen mắt...
- Bạch Tiểu Thăng!
- Trịnh Đông Tỉnh!
Hai mắt của Bạch Tiểu Thăng sáng lên, hóa ra là hắn!