Vương Duệ làm cho không khí ở đây trở nên lạnh lẽo.
Vốn các Trưởng phòng còn đang liên tục thốt lên kinh ngạc, tất cả nhanh chóng trở nên im lặng, không dám lên tiếng nữa.
- Đem tất cả tài liệu đều để vào trong một file, sao các cậu lại làm chuyện như vậy? Nhỡ đâu file bị hỏng thì chúng ta phải làm sao? Tính chuyên nghiệp, tính cẩn thận của các cậu, tôi không thấy được dù chỉ là một chút!
Vương Duệ giận dữ mắng mỏ.
- Còn nữa, tôi đã nói qua, những tài liệu này toàn là được trích ra, tôi hỏi các người, bây giờ còn có không đến ba tháng là hoàn thành, các người còn không có tiến hành bước quy hoạch kế tiếp sao? Các người làm ăn như thế nào vậy!
Vương Duệ từng tiếng chất vấn, từng cơn giận dữ.
Các Trưởng phòng bộ phận câm như hến.
Phòng Phát Triển đã làm được đến mức như thế này mà vẫn bị mắng cho “sấp mặt”? !
Trong lòng bọn hắn hồi hộp, đồng thời cảm thấy rất may mắn. May mắn là khi bọn hắn họp, hai vị Tổng giám đốc không có tham gia.
- Vương tổng, lời này của ông có hơi nghiêm trọng!
Từ đầu đến cuối, Thượng Văn Thư không nói lời nào, giờ cuối cùng cũng mở miệng, hắn không thể tiếp tục im lặng nữa.
- Tôi thấy Phòng Phát Triển có thể làm được đến mức này, đã là khá được rồi! Ông cũng đừng chỉ trích gắt gao như vậy!
Vương Duệ nhíu mày lại, nhìn lại Thượng Văn Thư.
Thượng Văn Thư khá bình tĩnh, lần này chỉ vì một công việc nho nhỏ của Phòng Phát Triển vậy mà lại đối lập với hắn?
Các Trưởng phòng bộ phận lập tức sợ hết hồn hết vía.
Cuối cùng, phải khai chiến trước mặt sao?
Trần Đại Nha và Lý Minh Đồng giữ im lặng, nhưng mà đều đã ở trong trạng thái gươm súng sẵn sàng.
- Vương tổng, báo cáo của tôi còn chưa kết thúc.
Dưới bầu không khí vô cùng áp lực, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nói.
Lập tức, ánh mắt của mọi người lại lần nữa tập trung vào người hắn.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng không đổi.
- Chúng tôi tất nhiên sẽ không đem tất cả tài liệu bỏ toàn bộ vào bên trong một file, cái này tôi chỉ dùng để báo cáo.
Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh đóng file lại, mở ra một file khác. Bên trong có nhiều file con có những cái tên riêng biệt.
Tất cả có năm loại lớn, mười ba loại nhỏ!
Tài liệu được phân loại, sắp xếp ngay ngắn!
- Bên trong mạng nội bộ của công ty, folder có tên của tôi. Bên trong có chuẩn bị tài liệu chung, mọi người có thể tùy ý download. Tất nhiên là phần dữ liệu quan trọng do tôi nắm giữ.
Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.
- Ngoại trừ tài liệu, tôi còn làm trước giai đoạn mở rộng của dự án.
Vậy mà, ngay cả phần mở rộng của dự án đều có!
Trưởng phòng các bộ phận mắt mở to, ngay cả Ngô Thu Yến đều bị dọa cho sợ.
Chuẩn bị như thế, đầy đủ đến cỡ nào!
Nhất định là hắn có mười mấy người giúp đỡ!
Ngoài khả năng đó ra, Ngô Thu Yến thực sự nghĩ không ra khả năng thứ hai.
Bạch Tiểu Thăng ấn mở một phần Power Point.
Diệp Tử ngồi ở phía dưới, ánh mắt sáng lên. Phần này nàng đã nhìn qua, không nghĩ tới đó lại là dự án phát triển!
Mắt Vương Duệ hơi nheo lại, trong ánh mắt xuất hiện một tia âm u.
Hắn chất vấn hai vấn đề liền là hai mũi tên, cuối cùng sẽ rơi xuống người Trần Đại Nha. Nhưng bây giờ còn không bắn trúng mục tiêu, vậy mà lại để một tên nhân viên “quèn” dễ dàng giải quyết!
Vương Duệ bắt đầu nhìn thẳng vào Bạch Tiểu Thăng.
Khóe miệng Thượng Văn Thư lộ ra nụ cười.
- Tôi sẽ giới thiệu đơn giản cho mọi người một chút. Lần này, tôi hi vọng mọi người có vấn đề gì có thể cùng nhau bàn bạc, để tôi có thể hoàn thiện thêm.
Bạch Tiểu Thăng nhìn xung quanh một lần.
Ánh mắt các Trưởng phòng lập tức ngưng lại.
Lại phải đặt câu hỏi?
Một lượt trước, bọn hắn không hỏi ra vấn đề, không đề cập đến việc có bao nhiêu xấu hổ, nhiều khẩn trương, thân là người quản lý dự án, bảo không có vấn đề, cái này thật không thể nào nói nổi!
Không biết vị Trưởng phòng nào sẽ mở đầu đây? Trong khoảnh khắc, tất cả chủ quản bộ môn lấy bút và vở ghi ra, nhìn qua giống như đang sẵn sàng đón quân địch, giống như là một đám học sinh thích học tập, thích nghe giảng, thái độ tuyệt đối rất nghiêm chỉnh.
Lão Vương, Tiểu Tống, Diệp Tử nhìn thấy vậy thì đều có chút buồn cười. Sau đó nổi lên sự khâm phục đối với Bạch Tiểu Thăng, lại sinh ra cảm giác tự hào vì bản thân là một thành viên của Phòng Phát Triển.
- Phần phát triển dự án này, trung tâm xoay xung quanh việc khánh thành và các hoạt động xây dựng. Giai đoạn trước là tiến hành tăng sức nóng trên mạng cùng truyền thống giấy báo. Liên quan đến video quảng cáo, các bài viết quảng cáo trọng điểm, quảng cáo full screen, các loại văn bản mềm, căn cứ vào đặc điểm hạng mục của chúng ta, tôi đã định ra chủ đề tuyên truyền. . .
Bạch Tiểu Thăng đứng tại trước hình chiếu, dùng bút laser giảng giải.
Trần Đại Nha, Lý Minh Đồng và các trưởng phòng đều ở tư thế sẵn sàng, cẩn thận, nghiêm túc. Cùng nhau ghi chép lên cuốn sổ một cách cẩn thận tạo lên những âm thanh loạch xoạch.
Thượng Văn Thư không ngừng gật đầu.
Phần dự án phát triển này, hắn rất tán thành, đủ để làm bản mẫu!
Nếu như Bạch Tiểu Thăng không phải là người của tổ thanh tra, thì chỉ dựa vào bản kế hoạch này Thượng Văn Thư hắn dù chi bao nhiêu tiền để giữ lại cũng vui lòng!
- Sau đó, nhất định phải để cho Trần Đại Nha đem phần dự án này copy cho mình. Về sau, những công trình khác đều muốn dựa theo cái này để làm!
Thượng Văn Thư thầm hạ quyết tâm.
Trong ánh mắt của Vương Duệ cũng biểu hiện một tia kinh diễm, đồ tốt hắn cũng tán thành.
Người trẻ tuổi này tên là Bạch Tiểu Thăng, mặc dù làm hỏng chuyện tốt của hắn, nhưng hắn làm những vật này xác thực quá đẹp!
Vương Duệ cũng muốn dựa trên cái phương án này để nói chuyện của mình, đáng tiếc, ngay cả hắn đều không nhìn ra chỗ nào xảy ra vấn đề!
Người trẻ tuổi này, nếu như đứng ở bên phe mình thì tốt bao nhiêu!
Vương Duệ không nhìn dự án nữa mà chuyển sang nhìn người. Trong ánh mắt mang theo một tia nóng bỏng.
Nhất định phải bảo Lý Minh Đồng đem hắn về phe mình!
Bao nhiêu tiền cũng không vấn đề!
- Tôi đã giới thiệu xong, các vị có câu hỏi nào cần hỏi?
Bạch Tiểu Thăng nhìn xung quanh một lần.
Các trưởng phòng đều nhìn lẫn nhau, đều đang do dự, bọn hắn không biết mình ghi lại những vấn đề kia có vẻ quá ngây thơ hay không.
Nhưng cái việc này lại ở ngay trước mặt hai vị tổng giám đốc, nếu trưởng phòng cách nhìn nhận ngay cả nhân viên cũng không bằng thì nói như thế nào cho tốt!
Tuy nhiên, đây cũng là cơ hội để biểu hiện!
Rốt cục, trưởng phòng bộ phận hành chính cắn răng một cái, sau đó vội vàng giơ tay lên.
- Mời.
Bạch Tiểu Thăng ra hiệu, trưởng phòng hành chính hít sâu một hơi, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người nói.
- Xin hỏi, trong toàn bộ quá trình tuyên truyền Phòng Hành Chính chúng tôi làm như thế nào để có thể phối hợp tốt hơn với Phòng Phát Triển các cậu?
Cái mà trưởng phòng hành chính nói đâu phải là vấn đề, đơn giản là đang xin ý kiến.
- Đúng là mặt dày!
Các trưởng phòng khinh thường.
Vậy mà hướng nhân viên xin đi ý kiến!
Nhưng mà, một lát sau cảm xúc của bọn hắn lại lần nữa lên cao.
Người ta không hổ là làm hành chính, thật là có ánh mắt có suy nghĩ để hai vị tổng giám đốc nhìn thấy tính tích cực khi làm việc, cũng được đó!
- Chúng tôi thì sao?
- Đúng, bộ phận chúng tôi thì làm thế nào?
- Còn có chúng tôi nữa!
Lập tức các trưởng phòng kêu loạn lên, không khí sôi nổi.
Trần Đại Nha và Lý Minh Đồng trợn mắt há mồm. Lúc bình thường, sao lại không thấy những tên này tích cực như vậy!
Thượng Văn Thư buồn cười.
Sắc mặt Vương Duệ thay đổi, cuối cùng im lặng thở dài. Hôm nay còn muốn công kích Trần Đại Nha, hiển nhiên là không được.
- Liên quan tới vấn đề phối hợp như thế nào? Sau đó, tôi sẽ một mình bàn bạc cùng mọi người.
Quá nhiều người hỏi, Bạch Tiểu Thăng chỉ có thể nói như thế.
Nhóm trưởng phòng vẫn còn cảm thấy đáng tiếc.
- Nhắc nhở được cộng điểm!
Giọng nói của Hồng Liên bỗng nhiên vang lên.
Cộng thêm điểm? Bạch Tiểu Thăng sững sờ.
- Kích động tính tích cực của nhân viên quản lý ở hạng mục trọng yếu trong công ty con của tập đoàn, tăng lên hiệu suất công việc của tầng quản lý.
Giọng nói của Hồng Liên nhẹ nhàng êm tai.
- Ngoài định mức ban thưởng thêm sáu điểm!
- Tổng điểm: năm mươi lăm điểm!
- Ngoài ra, ngoài định mức cộng thêm 200 ngàn tiền thưởng!
Ban thưởng liên tiếp để Bạch Tiểu Thăng ngây người.
Không nghĩ tới lại có vui mừng ngoài ý muốn!