Ngô Thu Yến không nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng lại nhanh chóng đáp ứng như vậy, một chút sợ khó hay tâm tình bất mãn đều không có. Ngược lại, còn giống như có chút cao hứng.
- Tên này không phải có bệnh chứ!.
Vậy cậu cứ "cao hứng" đi, tôi xem cậu có thể chịu được đến khi nào! Ngô Thu Yến trong lòng cười lạnh.
- cậu nắm chắc thời gian đi, các cậu cũng thế.
Ngô Thu Yến căn dặn một tiếng, liền quay người rời đi.
Bạch Tiểu Thăng có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, căn bản vốn không cần nghĩ, nếu xong được mới là chuyện lạ. Mấu chốt là cuối cùng mà nhiệm vụ không thành, muốn làm sao trừng trị cậu ta, trừng trị thật ác, hoặc là đuổi việc, việc này Ngô Thu Yến cần tìm Lý Minh Đồng bàn bạc.
Đây có thể là cái cớ để cùng Lý Minh Đồng gặp nhau, Ngô Thu Yến rất vui. Gần đây, Lý Minh Đồng đối với nàng tận lực xa lánh rất nhiều.
Ngô Thu Yến sau khi đi, Bạch Tiểu Thăng đến mình vị trí, thần sắc như thường buông xuống tài liệu, bật máy tính lên.
Lão Vương, Tiểu Tống âm thầm dùng ánh mắt trao đổi một cái, bắt đầu thông qua phần mềm chat trò chuyện.
- Cái người mới tới có hoàn cảnh gì, làm sao “sư thái” nhất quyết lấy việc này để chỉnh cậu ta?
Sư thái, là Tiểu Tống cho Ngô Thu Yến lên tên hiệu, một phụ nữ lớn tuổi, chưa kết hôn, tính tình phiêu hốt hung dữ nên phải dùng đại danh từ “sư thái” để miêu tả.
- Không có nghe nói sao, là người của Trần Đại Nha - Trần tổng, sư thái là người bên Lý Minh Đồng Lý tổng. Cậu nói xem, vì cái gì phải chỉnh cậu ta.
Lão Vương tỏ vẻ khinh bỉ.
Tiểu Tống – một con mọt sách, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn bốn phía.
- Thì ra là thế! Tôi cảm thấy là người này chết chắc rồi, sư thái chỉnh người, hài cốt không còn.
- Ừ, cậu ta chết chắc rồi!
Hai người đều riêng phần mình làm ra vẻ cười to.
Cùng là nhân viên, bọn họ không chọn bất kỳ bên nào, cũng không có hứng thú kia, vẫn như trước thích xem náo nhiệt.
- Đoán xem cậu ta, mấy ngày thì gục ngã?
- Đoán cái rắm, tranh thủ thời gian "Bận bịu", nhìn cậu nhàn rỗi, vạn nhất cậu ta tìm cậu hỏi cái này hỏi cái kia, yêu cầu hỗ trợ, cậu liền thảm rồi, tuyệt đối đừng quản nhé!
- Vẫn là bác lợi hại, tôi đều không nghĩ tới!
Hai người đồng thời biểu lộ ra vẻ cười hèn mọn.
Diệp Tử vụиɠ ŧяộʍ nhìn xem Bạch Tiểu Thăng.
Cậu ta đã bắt đầu công việc, ánh mắt không nóng vội, lại vô cùng nghiêm túc, cả người trầm ổn như mặt hồ không gợn sóng.
Trạng thái nghiêm túc của đàn ông là có mị lực nhất!
Diệp Tử lại có chút hoa si như thế.
Nhìn một lúc, Diệp Tử thu ánh mắt lại, mắt nhìn lên nhóm chat. Tất cả là ba người, chỉ cần một người trong họ nói cái gì đều có thể nhìn thấy.
Mắt thấy lão Vương, Tiểu Tống sung sướиɠ như thế, Diệp Tử lặng lẽ đứng dậy, đi ra cửa phòng làm việc kéo ra một cái khe hở, sau đó bỗng nhiên đóng cửa.
"Ầm!" Một tiếng vang lên.
Lão Vương, Tiểu Tống bị giật mình cả người chấn động, lập tức cái eo thẳng tắp, thân thể che trước màn hình máy vi tính, nhanh chóng đóng lại nhóm chat, động tác quen thuộc như là trải qua tình huống như vậy trăm ngàn lần.
Làm xong hết thảy mọi chuyện, bọn họ mới phát hiện Ngô Thu Yến cũng không có đến, Diệp Tử gửi cho bọn họ một cái nhìn đắc ý.
Bạch Tiểu Thăng cũng bị kinh động, ngẩng đầu nhìn một chút, mỉm cười một tiếng.
Trước kia cậu ta cùng đồng nghiệp cũ cũng trêu đùa nhau như vậy.
Lão Vương, Tiểu Tống đang thảo luận trong nhóm, lên án mạnh mẽ Diệp Tử.
Diệp Tử căn bản không quan tâm.
Nàng trầm mặc một lát, đứng dậy đi đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng.
- Anh Bạch, anh cần giúp một tay không, hiện tại em có thể giúp anh làm một chút.
Bên trên bàn là hơn ba mươi trang tài liệu, một ít là thẩm tra đối chiếu, một ít là muốn bổ sung cấu trúc, nhìn lượng công việc này Diệp Tử đều sợ hãi.
- Cô gái ngốc này, đừng tự tìm phiền toái!
Lão Vương, Tiểu Tống, âm thầm lo lắng.
- Không cần, cám ơn em.
Bạch Tiểu Thăng đối cô gái đáng yêu này cười rồi trả lời.
- Thế nhưng, có nhiều như vậy.
Diệp Tử nhíu mày.
- Thật không có vấn đề.
Bạch Tiểu Thăng cười.
Ấm áp, tự tin, giống ánh mặt trời vậy khiến Diệp Tử tim đập thình thịch.
Bạch Tiểu Thăng hai mắt sáng lấp lánh tựa như ánh đèn, tựa hồ không có bóng tối nào có thể bao phủ, càng không có cái khó khăn gì có thể có thể làm chùn bước.
- Nếu cần giúp đỡ anh liền gọi chúng em.
Diệp Tử hai mắt nhìn lại và cười nói.
Quay người trở về bàn công tác.
Gọi chúng em? !
Lão Vương, Tiểu Tống mặt đầy vẻ khổ ý.
Trong này làm gì có chuyện của bọn họ chứ!
Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, đưa tay mở ra tài liệu.
- Lịch trình phát triển cùng luật pháp ở khu trung tâm thương mại (không ít hơn ba cái). . .
Chuyên gia nhân loại học nổi tiếng trong nước và quốc tế (không ít hơn năm người). . .
Trung tâm thương mại của thành phố loại một, bảng báo cáo buôn bán mỗi quý, tường thuật tóm lược hoạt động khai mạc các trung tâm thương mại lớn. . ."
Những thứ này, điều mục phong phú, nội dung hỗn tạp, không sai biệt lắm những tư liệu có thể dùng đến đều bày ra trong đó. Điểm tốt là về sau điều động sẽ rất dễ dàng, tăng thêm hạng mục tình hình cụ thể và tỉ mỉ, liền có thể bị sử dụng thành tài liệu, thành sách, thành video, hay là các loại tài liệu quảng cáo.
Không biết là ai, nghĩ ra cách làm việc này. . .
Bạch Tiểu Thăng cầm lấy tài liệu tờ thứ nhất, rồi cùng Hồng Liên giao lưu.
- Hồng Liên, kiểm tra những tài liệu này, nói cho tôi biết nội dung của chúng, còn có kết nối vào trang web của chúng.
- Tốt, chủ nhân.
Hồng Liên thanh âm rõ ràng.
Tiếp đó, Bạch Tiểu Thăng không nhìn tờ giấy kia nữa, mà là mắt nhìn màn hình, hai tay như bay, nhẹ nhàng gõ bàn phím.
Tất cả mọi thứ đều tại trong đầu của hắn.
Bạch Tiểu Thăng lòng nghĩ tay động, hầu như gõ ra mà không cần nghĩ.
Cần số liệu, cần đoạn văn dài, hắn đưa vào kết nối nguồn, trích ra nhanh chóng, tay thì gõ, không chút nào đình trệ.
m thanh bàn phím lốp bốp, như là ngọc trai rơi trên mâm ngọc, như là đầu ngón tay đang nhảy nhót trên phím đàn, ngoại trừ thao tác rất ngắn cần con chuột, ngay cả nghe cũng là nhẹ nhàng như vậy, thậm chí mang theo một tia trôi chảy đẹp đẽ.
Giờ này khắc này Bạch Tiểu Thăng, nghiễm nhiên như một máy tính đang hoạt động nhanh chóng.
Lão Vương, Tiểu Tống, Diệp Tử ánh mắt đều bị hấp dẫn tới, nhìn một hồi, vậy mà đắm chìm trong đó.
- Tốc đố gõ nhanh thật đấy!
Tiểu Tống nhịn không được liền thảo luận trong chat nhóm với vẻ mặt kinh sợ.
- Tốc độ gõ nhanh đã hù dọa được cậu rồi à? Tốc độ gõ nhanh cũng muốn xem là đang làm gì, lúc cậu đang oán trách thì cũng gõ rất nhanh đấy.
Lão Vương tỏ ra vẻ khinh bỉ.
- Mọi người nói xem, cậu ta có thể là đang cùng người kêu ca hay không, ai, ai đi qua nhìn một chút?
Lão Vương tiếp tục nói.
- Nhìn lén màn hình người ta? Vô sỉ!
Diệp Tử tỏ biểu lộ giận dữ.
- Tôi cũng vừa nói như vậy thôi.
Lão Vương tranh thủ thời gian giải thích.
- Tôi đi nhìn một chút.
Diệp Tử nói.
Lão Vương, Tiểu Tống, mặt đen lại.
Diệp Tử nhẹ nhàng vặn người, xoay cổ, liếc một cái.
Kết quả, Bạch Tiểu Thăng thân thể động, Diệp Tử giật mình, tranh thủ thời gian xoay trở về. Bạch Tiểu Thăng chỉ là nhẹ nhàng đem tài liệu tờ thứ nhất bỏ qua một bên.
Cậu ta, làm xong? !
Vừa mới qua đi bao lâu, có ba mươi phút?
Diệp Tử ngây ngốc.
Lão Vương Tiểu Tống ánh mắt đầy vẻ kinh dị!
Bạch Tiểu Thăng cũng có chút kinh ngạc, trong lòng cảm khái.
Nếu không có Hồng Liên hỗ trợ, vẻn vẹn một trang này giấy hắn liền muốn tìm thật là nhiều trang web để sưu tập tin tức, chỉnh lý tin tức, phân biệt, chọn lọc, nói thì nhẹ nhàng, nhưng là không mất gần nửa ngày căn bản không thể hoàn thành.
Mà hiện tại, hắn chỉ cần ba mươi phút!
Duy nhất là cảm giác ngón tay hơi mệt.
Cái này thật là một công việc có đầy tính khiêu chiến, Bạch Tiểu Thăng xoa bóp ngón tay, trong hai mươi phút này cậu ta gõ ít nhất năm nghìn chữ!
Loại tốc độ gõ này đối với phá kỷ lục có lẽ còn kém xa lắm, nhưng là đối với người bình thường, cái này đã tính là cực kỳ khủng bố.
- Hoàn thành công việc tại cương vị, một tờ tài liệu sưu tập được, tăng thêm một điểm, trước mắt tổng điểm giá trị sáu điểm, khoảng cách thăng cấp quản lý, còn cần chín mươi bốn điểm.
Giọng nói của Hồng Liên vang lên.
Bạch Tiểu Thăng nhếch miệng lên một vòng ý cười, hắn muốn chính là cái này!
Một trang một điểm, trước mắt còn có không sai biệt lắm ba mươi trang, liền là ba mươi điểm!
Làm xong những cái này, hắn cách cấp quản lý, cũng chỉ có hai phần ba con đường!
Xem ra, mình đến nơi này là đến đúng nơi rồi!
Khóe miệng Bạch Tiểu Thăng nhếch lên, thể xác và tinh thần đều khoan khoái dễ chịu.