Chương 128: Trần Phong thê thảm

Khê Tường biệt uyển, Thành phố Thiên Nam khu biệt thự cao cấp.

Trong một ngôi biệt thự.

Trần Cửu Thiên vừa tắm rửa xong, mặc lên chiếc áo choàng tăm rộng rãi, sắc mặt âm trầm ngồi tại ghế sô pha.

Nơi này là một chỗ sản nghiệp của hắn tại Thiên Nam, là người nào đó đã đưa cho hắn "Lễ vật" này.

Đối diện hắn là con trai bảo bối Trần Phong, co quắp nằm trên ghế sô pha, bao bọc giống như xác ướp, khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt, hai cánh tay bị băng bó chặt chẽ, cả người như là một cái bánh chưng.

Những vết chó mèo cào kia, chỉ là bị thương ngoài da một chút, sau khi sát trùng, dán băng cá nhân là được, nhưng không chịu nổi số lượng vết cào nhiều dày đặc, cuối cùng bác sĩ cũng không còn cách nào khác, phải bó thành dạng này.

Hai mắt Trần Phong toàn là cừu hận.

- Mình mới đến Thiên Nam hai ngày đã thành cái dạng này, sau khi trở về làm sao còn có mặt mũi gặp người khác!

Trong men say, Trần Phong giọng nói bi phẫn, không thể khống chế cảm xúc, hô lên với cha hắn.

Thanh âm của hắn nghe hơi lạ, rất khàn, toàn bộ đầu lưỡi đều chết lặng, canh giải rượu uống cứ cảm giác như nước lã.

Trần Cửu Thiên không nói tiếng nào, sắc mặt âm u.

Nhà họ Lục, hắn không dám chọc cũng không thể trêu vào. Chuyện này hai đứa con nhà họ Lục khoanh tay đứng nhìn hay là cũng tham dự, tham dự đến đâu, Trần Cửu Thiên phải giả vờ như không thấy.

Như Trần Phong nói, một mực dụ hắn chơi trò chơi, thậm chí còn chuốc bia hắn, là người trẻ tuổi tên là Bạch Tiểu Thăng kia.

Trần Cửu Thiên nhất định không tha cho kẻ cầm đầu này!

- Tiểu Phong, con từng đắc tội hắn sao?

Trần Cửu Thiên hỏi.

Thế giới này không có chuyện vô duyên vô cớ mà yêu, cũng không có chuyện vô duyên vô cớ hận, hắn cần phải biết rõ sự tình. Tưởng như đơn giản, quần áo thì rẻ tiền, vì sao vừa gặp mặt đã muốn chỉnh con của hắn, phía sau có chuyện gì, có ân oán gì nữa.

Dù sao có thể ở nhà họ Lục làm khách, không thể coi thường!

Hắn muốn trả thù, cũng muốn điều tra rõ ràng!

- Con trước kia chưa từng gặp hắn, ai biết được hắn là từ chỗ nào nhảy ra!

Trần Phong hét lên.

Sau đó, dường như Trần Phong nghĩ lại điều gì.

- Thằng nhãi kia nhất định là bạn thời đại học của nha đầu thối Lục Văn Thiến kia, khi đó, cô ta rất thích kết giao những quỷ nghèo này! Cái nhà họ Lục này, gia giáo phẩm vị quá kém, vậy mà lại để loại này người vào cửa!

Không có chuyện cũ sao?

Trần Cửu Thiên ánh mắt chớp lên.

Hắn đã từng tìm hiểu Lục Vân này nhưng chẳng nghiên cứu được cái gì chi tiết, thậm chí khi phân tích chuyên môn cơ cấu, cho dù là tiệc rượu Lục Vân tham gia, chẳng có đồ ăn nào hắn ăn hơn hai lần, loại rượu nào uống nhiều thì cũng chỉ hai chén, tính toán trong lòng, bởi vì những thứ này đều có thể phản ánh từng khía cạnh tính cách của một người.

Giai đoạn mới lập nghiệp Lục Vân phải chịu rất nhiều khổ cực, từng bước một nhẫn nhịn đến thành công, đối với một người xuất thân không tốt một chút nhưng lại là người có năng lực, thì hắn chắc chắn sẽ trọng dụng người tài, kết giao lôi kéo.

Cho nên, ở nhà của hắn nhìn thấy một tân khách bình dân, cũng là bình thường!

- Đúng rồi, thằng nhãi kia có nhắc tới Vu Thu!

Trần Phong kêu to.

Vu Thu?

Trần Cửu Thiên nhíu mày.

Cái tên này đã khắc sâu vào ký ức của hắn. Mấy năm trước, con trai hắn vì đánh người này mà gây chuyện xôn xao, thậm chí một lần gây xôn xao dư luận, làm hại hắn hao tốn rất nhiều nhân tình và tiền tài, rồi rất lâu sau sự việc mới hạ nhiệt.

- Vậy hắn xuất phát từ lòng căm phẫn năm đó mới ra tay với con rồi.

Trần Cửu Thiên cười một tiếng, âm trầm vô cùng.

- Đúng là người trẻ tuổi thích lo chuyện bao đồng!

Năm đó, hắn đã gặp loại người này rất nhiều lần rồi. Trần Cửu Thiên còn từng tìm người, dạy dỗ bọn họ một chút.

Hôm nay, lại xuất hiện thêm một người sao!

- Ai nha!

Thời khắc Trần Cửu Thiên cười lạnh, chợt nghe con hắn phát ra một tiếng gào đau đớn.

- Tiểu Phong, con sao vậy?

Trần Cửu Thiên giật nảy mình, gấp gáp hỏi.

- Không được rồi, con muốn, con muốn đi vệ sinh!

Trần Phong một tay ôm bụng, một tay bưng bít cái mông, lao ra ngoài, nhào về phía phòng vệ sinh.

Đã là lần thứ năm từ bệnh viện về!

- Bia nhà học Lục mạnh quá, xem ra tiểu Phong không thể tiêu hóa nổi.

Trần Cửu Thiên cảm thán.

May mà lúc đấy hắn không uống. . .

- Anh, nhanh đi bệnh viện mua thuốc trị tiêu chảy, mua tất cả các loại!

Trần Cửu Thiên chỉ vào một người hầu rồi ra lệnh.

Tên người hầu kia nhanh chóng nhận lệnh, vội vàng đi mua.

Sau hai giờ.

Trần Cửu Thiên đầu đầy mồ hôi, bồi hồi bên cửa nhà vệ sinh, giống như trước đây khi chờ ở cửa phòng sinh. Thỉnh thoảng hắn gõ cửa, hỏi.

- Thế nào, có muốn thử loại thuốc khác không?

Trần Phong đã đi vô số lần, hận không thể ở luôn trong nhà vệ sinh.

Hiện tại, ngay cả phòng khách cũng toàn mùi hôi thối.

Hai người hầu đứng sau lưng Trần Cửu Thiên, trên tay bưng đĩa có chén nước cùng các loại thuốc. Bọn hắn không được nín thở, đứng ở cửa nhà vệ sinh, thật là hao phí rất nhiều nghị lực!

Chỉ có Trần Cửu Thiên hoàn toàn không quan tâm, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Hắn sợ con trai bảo bối ở bên trong sẽ ngất mất.

- Cha ~

Rốt cục, Trần Phong cũng từ trong nhà vệ sinh đi ra, kéo dài âm thanh thê lương.

Trần Phong gào khóc.

- Cha. . . Nhất định phải thay con. . . Báo chù!

Hai chữ cuối cùng như lời nói trước lúc lâm chung.

Trần Cửu Thiên sắc mặt trắng bệch đau lòng, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Con yên tâm đi, Bạch Tiểu Thăng này, cha nhất định khiến hắn chết!

Rốt cục, Trần Phong sắc mặt tái nhợt như tờ giấy được đỡ đi ra, bố trí ngồi ghế sô pha, tiếp tục uống thuốc.

- Tiên sinh, hay là đưa thiếu gia về phòng ngủ đi?

Một tên người hầu, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

- Đừng đυ.ng vào tôi. . . Ai cũng đừng đυ.ng vào tôi, cứ để tôi. . . Ở chỗ này a

Trần Phong lâm nguy, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Trần Cửu Thiên tranh thủ thời gian phất tay, để người hầu xuống dưới.

- Con trai. . .

- Cha người đừng nói chuyện, để con. . . ở lại. .

Trần Phong âm thanh rất nhỏ lại lần nữa vang lên.

- Được được.

Trần Cửu Thiên không dám nói nữa.

Hắn vừa quay người, phát hiện người hầu trở lại.

- Không phải đã nói anh đi ra sao!

Trần Cửu Thiên nổi trận lôi đình.

- Tiên sinh, có người tới thăm.

Người hầu cẩn thận từng li từng tí nói.

- Không gặp, để hắn đi!

Trần Cửu Thiên bực bội khoát tay chặn lại, người hầu gật đầu, vừa đi mấy bước đã bị gọi lại.

- Ai tới?

Trần Cửu Thiên hỏi.

- Hắn nói hắn tên là Vương Duệ, là phó tổng quản lý Bách Niên Cộng Trúc.

Người hầu cẩn thận từng li từng tí nói lại.

-Vương Duệ.

Trần Cửu Thiên lẩm bẩm cái tên này.

Người này là người tài hắn phát hiện tại Thiên Nam, một người tài có thể đào tạo, một lòng bồi dưỡng, thậm chí ngôi nhà này, đều là Vương Duệ đưa cho hắn.

Trần Cửu Thiên ánh mắt chớp lên, Vương Duệ sống tại Thiên Nam, chắc chắn là có rất nhiều giao thiệp, muốn điều tra Bạch Tiểu Thăng thì phải dựa vào hắn!

- Cho hắn vào!

- Vào thư phòng ạ?

Nơi này. . . Bây giờ không nên nói chuyện. . .

- Không cần, ngay tại đây!

Trần Cửu Thiên còn muốn chăm sóc con trai.

Không bao lâu sau Vương Duệ cùng người hầu đằng sau nhanh chóng tiến vào phòng khách này. Hắn nhịn không được mà cau mày, không dám thở, cho dù tất cả cửa sổ mở ra thì cái mùi hôi thối này cũng thật khó để xua tan.

Nhìn thấy ghế sô pha lên còn có một xác ướp đang nằm, Vương Duệ liền giật mình.

- Anh đến có việc gì?

Trần Cửu Thiên hỏi.

Vương Duệ vô cùng cung kính.

- Tôi muốn báo cáo với ngài về một người.

- Không vội!

Trần Cửu Thiên vung tay lên, bá đạo ngắt lời Vương Duệ.

- Trước tiên anh điều tra cho tôi một người!