Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 126: Đây là chuyện ngoài ý muốn.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời đại học, người ngoại hình tầm thường chỉ được cái học tập xuất chúng "người con gái quê mùa", Vu Thu.

Trần Phong đương nhiên sẽ không quên!

Năm đó lưu hành trò chơi "Lời nói thật mạo hiểm lớn", Trần Phong thua, bị yêu cầu ở trước mặt mọi người theo đuổi Vu Thu.

Vu Thu tất nhiên không đồng ý, Trần Phong đã uống một chút rượu, không ngờ trước mặt mọi người hắn dám đánh Vu Thu một trận, đánh gãy hai cái răng và một cái xương sườn của cô ấy.

Lúc đó, chuyện này đã gây ra xôn xao!

Thậm chí tạo thành một cuộc xung đột giữa sinh viên nghèo và sinh viên giàu, làm cho làn sóng dư luận nổi lên.

Nhà Trần Phong dùng tiền nhấn chìm sự việc, nhưng lại không cản được lòng người. Từ đó về sau ở trường học Trần Phong dù đi đến đâu, đều sẽ bị những người lòng đầy căm phẫn nhận ra truy đánh, ngay cả khi hắn xin bảo tiêu cũng đều vô dụng, cuối cùng hắn chỉ có thể tạm nghỉ học.

Nói đến đây, Vu Thu và Lục Văn Thiến còn từng ở chung một ký túc xá!

Bạch Tiểu Thăng này vì sao cũng biết Vu Thu, không lẽ hắn cũng là bạn học của mình, là lên học sinh khác khối?

Trần Phong nhớ lại năm đó từng bị người khác đuổi đánh một trận, sinh lòng sợ hãi, hoảng sợ xem Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy vẻ mặt này, thần sắc lạnh lùng, không chút thương hại. So sánh Hà Nhạn Băng, Trần Phong chỉ bị trừng phạt sớm hơn một chút, mà cuộc sống của hắn mảy may không bị ảnh hưởng, vẫn như cũ ăn ngon mặc đẹp.

- Tôi ghét nhất là những người cặn bã như cậu, vậy mà các người còn năm lần bảy lượt xuất hiện tại trước mặt của tôi.

Bạch Tiểu Thăng thở dài, cười:

- Cậu nói, có phải tôi nên lập lời thề không? Từ nay về sau, các người còn xuất hiện ở trước mắt tôi, tôi sẽ tặng cho các người một cái địa ngục!

- Cậu nói xem, có được không?

Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng hỏi, ánh mắt như băng.

Hắn túm lấy cổ áo Trần Phong, kéo về hướng thùng bia.

- Ngay bây giờ, cốc bia cậu thiếu tôi, trả lại!

Trần Phong giãy dụa như con thú bị nhốt, tru lên, đáng tiếc thanh âm khàn khàn.

Trịnh Đông Tỉnh đối với loại người này cũng tức giận trong lòng, lúc này xắn tay áo lên, giúp đỡ lôi kéo.

Ngụy Tuyết Liên, Lục Thanh Phong sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, cũng giống như Lục Văn Thiến, thờ ơ lạnh nhạt.

- Các người muốn làm gì!

Bị kéo đến thùng bia, mặt mũi Trần Phong tràn đầy sợ hãi.

- Mời cậu uống thật sảng khoái!

Bạch Tiểu Thăng mở nắp thùng bia.

Trịnh Đông Tỉnh một tay bóp mũi Trần Phong.

Trần Phong thở không ra hơi, há to mồm, bia nguyên chất đổ ập xuống mặt hắn, rót vào trong miệng hắn.

Trần Phong điên cuồng giãy dụa.

Bên kia, Trần Cửu Thiên đang cùng Lục Vân nói chuyện tận hứng, chợt nghe tiếng kêu lạ lùng, hắn nghiêng đầu sang nhìn chỗ khác, lập tức bị dọa cho hồn phi phách tán.

Con trai bảo bối đang bị người ta bắt đứng bên thùng đổ bia vào miệng!

- Này, dừng tay! Các người đang làm gì đấy!

Không để ý Lục Vân ở đây, Trần Cửu Thiên hét một tiếng, điên cuồng chạy tới.

Chờ hắn chạy tới gần, Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Đông Tỉnh mới buông tay. Trần Phong đã bị sặc gần chết toàn thân ướt đẫm, như một con cá vô lực bị vớt lên bờ, bụng căng tròn, như là phụ nữ có thai.

- Tiểu Phong!

Trần Cửu Thiên nhào tới.

- Đừng lo lắng, chúng tôi chỉ đang chơi trò chơi. Trần thiếu gia thua, đây là trừng phạt nho nhỏ.

Bạch Tiểu Thăng nhỏ giọng nói.

Trần Cửu Thiên liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng đầy oán trách.

Sặc gần chết, Trần Phong bỗng nhiên ngồi dậy, quay về phía Trần Cửu Thiên kêu oa một tiếng, phun ra một mảng ô uế.

Mùi hôi chua ác mục nát đó, để đám người nhao nhao che đi mũi miệng.

Trần Cửu Thiên cũng buồn nôn không chịu được, nhưng ông ta sốt ruột vì con trai, vẫn cố vịn lên.

- Tiểu Phong, tiểu Phong!

Trần Phong cả người rã rời như cọng bún.

- Tửu lượng không được.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai.

Trần Cửu Thiên lại liếc Bạch Tiểu Thăng lần nữa, hắn không dám giận chó đánh mèo nhà họ Lục, mang sự tức giận đổ lên người Bạch Tiểu Thăng, âm thầm nhớ kỹ gương mặt này!

Cầu đá bên kia, một đoàn động vật chạy tới, sau lưng còn có một bóng người xinh đẹp, Rolla.

Lúc này, Rolla cũng tức không chịu được.

Bori con chim chết tiệt này, cũng là đối tượng nàng phải chăm sóc. Hiện tại, nó dẫn theo một đám động vật quấy rối bốn phía, còn không bắt được.

Giờ phút này, vậy mà lại chạy tới cái đình giữa hồ. Rolla quyết định rồi, nàng muốn "Tóm nó quy án".

Bori ở trên đầu con Bull Terrier, chạy lên chạy xuống, còn quay đầu về Rolla kêu to hai tiếng, muốn để Bạch Tiểu Thăng nghe thấy, tất nhiên sẽ tức đến cười ra tiếng.

- Bắt tôi đi, cô đến bắt tôi đi, cô không bắt được!

Bori đang không ngừng khıêυ khí©h.

Đình giữa hồ, Trần Phong rốt cục cũng tỉnh lại.

Hắn đã bị giày vò đến nỗi thần kinh không bình thường, vừa mở mắt ra đã thấy Bạch Tiểu Thăng đang mỉm cười.

- Tao muốn gϊếŧ mày!

Trần Phong bò dậy, điên cuồng kêu to, hắn chỉ nhớ được là Bạch Tiểu Thăng chơi hắn, là Bạch Tiểu Thăng chuốc bia hắn, người này cũng không phải là người nhà họ Lục, không cần kiêng kị!

Men say và điên cuồng tích tụ, Trần Phong tuy mang cái bụng lớn, nhưng mà cơ thể không hề chậm chạp, nhào về phía Bạch Tiểu Thăng.

Nói đến đánh nhau, Bạch Tiểu Thăng chẳng sợ hắn, lúc trước đối mặt ba anh em bà cô béo, Bạch Tiểu Thăng luôn có thể đảo ngược tình huống, huống chi cái tên này cũng chẳng to cao khỏe mạnh gì.

Nhưng khi Trần Phong nhào tới, Bạch Tiểu Thăng đột nhiên biến sắc, quay người bỏ chạy.

Không vì cái gì khác. . . Chỉ vì buồn nôn!

Trên người Trần Phong toàn là bia, còn cả có bã nôn ô uế, mùi thối bốn phía.

Buổi tối Bạch Tiểu Thăng ít nhất có thể cho Hồng Liên kiểm tra mười chiêu thức, nhưng hiện tại tất cả đều không dung tới.

Chạm vào cái tên rác rưởi đó, Bạch Tiểu Thăng ngẫm lại cũng cảm giác được lông tơ đứng lên.

Bạch Tiểu Thăng không làm!

Bạch Tiểu Thăng trốn, Trần Phong đuổi.

Hai người xông ra đình giữa hồ, vừa lên cầu, đối diện liền gặp được một đám động vật băng băng chạy tới.

Bori phát hiện nguy hiểm đầu tiên, kêu to hai tiếng.

Bạch Tiểu Thăng chuyển đổi ngôn ngữ trong nháy mắt.

- Nguy hiểm, tránh ra!

Bạch Tiểu Thăng phản xạ có điều kiện né một bên, đám kia động vật xông qua hắn.

Mà Trần Phong, trong mắt toàn là Bạch Tiểu Thăng, làm sao chú ý đến dưới chân.

Trước là bị Bull Terrier đẩy một tý, Trần Phong lảo đảo một cái, ngã nhào ra đoạn rào chắn trên cầu đá, chỗ kia chỉ có hai cái ụ bằng, dùng để ngồi thả câu. Sau đó, hắn bị trượt qua hai trụ đá, một đầu rớt xuống hồ, bọt nước văng lên cao cao.

Tất cả nhìn ngây người.

Trần Cửu Thiên mờ mịt luống cuống, trơ mắt nhìn con trai yêu rơi xuống nước, cái này mới hoảng hốt hô một tiếng.

- Cứu người, cứu người đi!

Bori trên đầu con Bull Terrier xém chút bị ngã bay, khó khăn lắm mới đứng vững, bay lên lan can đá, bị Rolla bắt được.

- Đều là cái thằng khốn này làm hại tôi, xem tôi dạy dỗ hắn!

Bori vỗ cánh, bay nhảy trên người Trần Phong, móng vuốt bám trên cầu đá hô to gọi nhỏ.

Lúc này, những con vật mèo, chó, chim bay nhào qua, thi nhau cào cấu, mấy con chim còn lăng không ném bom, đại tiện trên người Trần Phong vốn đã ô uế không chịu nổi.

Trần Phong thét lên liên tục, hết lần này tới lần khác không dám buông tay.

Bull Terrier cũng muốn xông lên, nhưng lại bị Rolla cản lại.

Khá lắm, con chó này còn muốn cắn người, không phải định cắn chết người đang sống sờ sờ đó chứ!

Trong đình giữa hồ.

Trần Cửu Thiên gấp gáp đến hoảng loạn, không ngừng kêu to.

- Cứu người, các người nhanh cứu người đây!

Đám người hầu không ai động đậy.

- Bát nháo, còn ra thể thống gì, mau đem những sủng vật này cút về cho tôi!

Lục Vân đi tới, trầm giọng nói.

Lúc này mới có người hầu chạy tới, xua đuổi động vật.

- Lục tiên sinh, tôi, cái này, hắn. . .

Trần Cửu Thiên nói năng hơi lộn xộn.

- Lần này, chúng ta trò chuyện tới đây thôi. Tôi thấy cậu hiện tại cũng không tiện lắm, tôi không giữ nữa.

Lục Vân nói.

-Được, được.

Trần Cửu Thiên gật đầu, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng ánh mắt phức tạp cùng ác độc.

Lục Vân thấy được ánh mắt của ông ta, ho nhẹ một cái.

- Đây là chuyện ngoài ý muốn!

Lục Vân lên giọng nói.

- Là do sủng vật nhà tôi quản giáo không nghiêm, nếu như Trần tiên sinh muốn trừng phạt kẻ cầm đầu, cứ việc dẫn chúng nó về dạy dỗ.

- Chỉ là dạy dỗ xong, đem bọn nó trả lại là được!
« Chương TrướcChương Tiếp »