- Cái trò chơi này không phải chỉ là uống bia chứ?
Trần Phong không phải người ngu, có chút nghi ngờ hỏi.
Nếu không phải thế, hai thùng bia lớn vì sao lại bị mang ra!
- Không phải, không phải!
Bạch Tiểu Thăng cười lắc đầu, lúc Trần Phong hơi an tâm thì bổ sung,
- Chỉ có thua bị trừng phạt, mới phải uống bia.
Quả nhiên, còn phải uống bia!
Nhưng đồ này gọi được là bia sao, dù là bia khó uống nhất Trần Phong từng uống qua cũng dễ uống hơn gấp mười lần so với loại bia này.
Uống loại bia này, không phải là trừng phạt sao!
Nhà họ Lục bọn họ có phải đều có bệnh hay không, vậy mà lại thích uống loại bia này!
Trong lòng Trần Phong phát khổ, bên trong miệng cũng khó chịu, trong đáy lòng chửi mắng cả nhà họ Lục.
Nhưng mà, nhà họ Lục là hào môn chân chính.
Trong nhà Trần Phong cũng có tiền, nhưng nhà bọn hắn chênh lệch một trời một vực so với nhà họ Lục.
Hào môn, ở trong mắt Trần Phong, đại biểu cho một loại trào lưu. Hào môn ưa thích cái này, thì xã hội thượng lưu ưa thích cái đó, Trần Phong bắt đầu vắt óc suy nghĩ, lấy ra lý do hợp lý nhất.
Khó uống, nhưng phải uống, nó chắc chắn có được công dụng kỳ lạ, có lẽ trong này bỏ vào vật trân quý đại bổ!
Đúng vậy, không phải chỉ có mùi vị khó ngửi thôi sao! Cảm giác cũng rất tốt!
Hào môn không trọng tiền mà trọng dưỡng sinh, đây là dưỡng sinh!
Lúc nhìn Bạch Tiểu Thăng bọn họ uống, vẻ mặt như thường, Trần Phong cảm giác được —— Nhất định là mình uống lần đầu không quen, là do uống ít!
Uống nhiều sẽ tốt, vả lại đối với thân thể mà tốt thì chẳng phải nên uống sao!
- Trò chơi này của chúng ta là như thế, một người đứng ở giữa, những người khác vây quanh người đó đặt câu hỏi, một khi người đứng ở giữa không chả lời được thì nhất định phải tự phạt một cốc!
Bạch Tiểu Thăng giơ cốc trong tay lên, cười nói.
Một câu một cốc, một vòng có năm người đặt câu hỏi, nếu không trả lời được toàn bộ câu hỏi thì phải uống hết năm cốc, tính ra là năm lít!
Trần Phong tính nhẩm, âm thầm nhếch miệng.
- Nếu như trả lời được một câu, thì người đặt câu hỏi bị loại, trò chơi tiếp tục, cuối cùng người đứng giữa loại tất cả người đặt câu hỏi ra khỏi cuộc chơi mới tính là người chiến thắng cuối cùng!
Bạch Tiểu Thăng vừa nghĩ vừa nói.
Đây là cách chơi hoàn toàn mới, Lục Thanh Phong, Ngụy Tuyết Liên, Lục Văn Thiến và Trịnh Đông Tỉnh cũng chăm chú nghe.
- Nếu như trả lời sai toàn bộ thì phải liên tục uống năm cốc, có phải sẽ thay người khác hay không?
Trần Phong hỏi.
Không ai là người ngu, nếu bị uống một vòng lại một vòng thế thì chắc chắn sẽ không làm!
Bạch Tiểu Thăng cười.
Điều này tất nhiên hắn đã nghĩ đến, hợp lý mà, phải để người khác cảm thấy được "Hợp lý" thì mới có thể tiếp tục chơi.
- Đúng là như thế.
Dứt lời, hắn nhìn mấy người Lục Thanh Phong, con mắt giống như vô ý nháy một cái.
Đám Lục Thanh Phong nhìn thấy ánh mắt này của Bạch Tiểu Thăng, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu.
Muốn để vị Trần thiếu gia này uống hết sức, mỗi lần bọn họ phải làm cho một người bị loại, như vậy thì mỗi ván phải để cậu ta "Thắng một lần", thì mới có hi vọng tiếp tục chơi.
Để Trần Phong bốn thua một thắng ở ván đầu tiên, ván thứ hai ba bại một thắng, ván thứ ba hai bại một thắng, ván thứ tư bại một lần một lần thắng, ván thứ năm thắng cũng không sao.
Nếu như thế, Trần Phong ít nhất phải uống mười cốc!
- Đều hiểu hết sao, chúng ta bắt đầu đi.
Bạch Tiểu Thăng có thâm ý nhìn mấy người Lục Thanh Phong, Trịnh Đông Tỉnh một chút.
Lời này của hắn là nói với bọn họ.
Trong mấy người thì Trịnh Đông Tỉnh hơi đần một chút, nhưng mà anh em Lục gia lĩnh ngộ nhanh, lặng lẽ cùng hắn thì thầm một chút thì Trịnh Đông Tỉnh đã hiểu, âm thầm làm cái thủ thế OK với Bạch Tiểu Thăng.
Lục Thanh Phong quay người, cố ý gọi người hầu "Có nhãn lực độc đáo" đến, để hắn phụ trách rót rượu.
Trần Phong thấy Bạch Tiểu Thăng, Lục Thanh Phong, Trịnh Đông Tỉnh, Ngụy Tuyết Liên, Lục Văn Thiến vây quanh, mỗi người đều đối với hắn cười tủm tỉm, nhưng mà trong lúc cười, không biết được vì sao làm hắn có chút cảm giác bất an, thậm chí có một chút cảm giác bị vây đánh. . .
- Tên của anh là gì?
Trần Phong có hơi sợ hãi hỏi Bạch Tiểu Thăng.
- Bạch Tiểu Thăng.
Trần Phong nhớ kỹ cái tên này.
- Bạch Tiểu Thăng, câu hỏi này sẽ không quá khó chứ?
Trần Phong miễn cưỡng cười một chút, hỏi Bạch Tiểu Thăng.
- Không khó, bắt đầu đi.
Bạch Tiểu Thăng an ủi, hắn nhìn về phía Ngụy Tuyết Liên,
- Em ra đề mục trước đi, đơn giản chút, nếu bị trả lời được thì qua bên kia uống chén trà chờ bọn anh.
Ngụy Tuyết Liên gật gật đầu.
Đây là ám chỉ của Bạch Tiểu Thăng.
Vừa bắt đầu loại một người, cho Trần Phong một chút lòng tin.
Đương nhiên, Ngụy Tuyết Liên cũng không biết được, sở dĩ Bạch Tiểu Thăng chọn nàng đầu tiên là không muốn để cho Trần Phong dùng đôi mắt dâʍ đãиɠ chiếm tiện nghi.
Hai mắt Trần Phong nhếch lên, nở nụ cười rộ nhìn Ngụy Tuyết Liên.
Đây cũng bởi vì đang ở nhà họ Lục, ngay trước mặt anh em nhà họ Lục nên hắn mới khắc chế như thế, có thể nghĩ ra được ở bên ngoài hắn sẽ càn rỡ cỡ nào.
Cũng vì Trần Cửu Thiên chỉ có một đứa con trai này, nên yêu chiều thái quá.
Ngụy Tuyết Liên muốn thả, lại không thể quá rõ ràng, quá ngây thơ, nếu không người phía sau làm sao có thể làm khó dễ.
Chuyện này kỳ thật là một bài kiểm tra nhỏ đối với nàng, nhưng nàng rất thông minh, hơi suy nghĩ một chút thì có chủ ý, sau đó cười một tiếng.
- Tôi ra câu hỏi là đố đèn, đáp án là một chữ, thời hạn một phút đồng hồ.
Ngụy Tuyết Liên cười nói.
Điều này. . .
Trần Phong vẻ mặt khó khăn, một phút đồng hồ đoán đố đèn?
Mặc dù nói hắn từng học đại học, thậm chí lấy được không ít giấy chứng nhận, nhưng mà là do hắn đi cửa sau, giấy chứng nhận là mua.
Loại câu hỏi yêu cầu nhanh trí, hắn càng không am hiểu!
Nói thì nói ra đi, cùng lắm thì. . . Mình uống một cốc, mỹ nữ không bị loại, mình còn có thể nhìn nhiều một chút.
Trần Phong ôn nhu cười nói,
- Đến, mỹ nữ, ra câu hỏi đi.
Ngụy Tuyết Liên gật gật đầu.
- Sênh tiêu quản địch đều thành đôi.
Ngụy Tuyết Liên khẽ hé môi son, không nhanh không chậm đọc rõ ràng từng chữ,
- Đáp án là một chữ.
Giọng nói nhỏ nhẹ. . .
Trần Phong chỉ nghe thấy từng đợt âm thanh mềm mại, vậy mà là "Sênh tiêu", là "Quản địch", hắn ngay lập tức nghĩ bẩn thỉu, thậm chí bụng dưới phát nhiệt.
Không phải người phụ nữ này nhìn trúng mình, ám chỉ mình đây chứ!
Trần Phong mơ mộng, lại lần nữa muốn vọt tới chân trời.
- Thế nào, nghĩ được chưa thế, thời gian cũng không nhiều. . .
Ngụy Tuyết Liên cười nói.
Bây giờ đang trong trò chơi!
Trần Phong tranh thủ thu liễm suy nghĩ, suy tư khổ tưởng một lúc vẫn không nghĩ ra.
- Thời gian đến!
Ngụy Tuyết Liên cất giọng nói.
- Cái này. . .
Trần Phong mở miệng, muốn từ bỏ.
- Trả lời chính xác, đáp án là chữ "Cái", "Sênh tiêu quản địch đều thành đôi", chữ thành đôi thì có chữ trúc đầu.
Ngụy Tuyết Liên giải thích, khen Trần Phong,
- Chúc mừng anh trả lời đúng, tôi bị loại.
Vậy cũng được!
Trần Phong trừng mắt, có chút phát mộng.
Hắn định nói là "Cái này tôi không", còn chưa nói xong liền thắng?
Câu hỏi khó như vậy, mình đều có thể đoán đúng!
Hôm nay, quả nhiên là ngày may mắn của mình!
Trần Phong nhịn không được cao hứng trở lại.
Mặc dù tiếc nuối mỹ nữ là người bị loại thứ nhất, nhưng dù sao cũng làm cho nàng nhìn thấy mặt thông minh của mình.
Ngụy Tuyết Liên quay người thè lưỡi với Bạch Tiểu Thăng, đi về phía bàn đá.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng không thay đổi, những người khác cũng nhịn không cười.
- Chúc mừng cậu trả lời đúng!
Bạch Tiểu Thăng dẫn đầu vỗ tay.
- Được, tiếp tục.
Lòng tin Trần Phong lập tức tăng gấp đôi!
- Tiếp theo, tới lượt tôi!
Trịnh Đông Tỉnh xoa hai bàn tay, hắn sớm kìm nén không được, muốn để tên này đi uống bia nguyên chất.
. . .
- Sai, thật không phải, uống đi!
Trịnh Đông Tỉnh không khách khí nói với Trần Phong.
Có chơi có chịu.
Trần Phong cũng không có dị nghị.
Người hầu "Có nhãn lực độc đáo", bưng tới một cốc bia nguyên chất tràn đầy.
Thật là có trình độ, nhiều một chút là tràn!
Vẻ mặt Trần Phong hơi đổi, nhưng trước mặt người rụt rè cũng không tốt, sau khi quyết định liền cầm lấy cốc hơi ngửa đầu, ngừng thở một hơi uống hết.
Lập tức trong lòng phát khổ!
Mắt miệng Trần Phong méo xệch, vẻ mặt nhăn nhó.
Con mẹ nó, quá khó uống!