Chương 118: Tên biếи ŧɦái Văn lý song toàn

Lục Văn Thiến rất chăm chú viết trên bảng đen.

Chữ của nàng rất đẹp, giống như Lục Thanh Phong, nhìn là biết đã luyện qua.

- Hận gặp nhau quá muộn, oán trở lại được mất. Cành liễu mảnh trưởng khó, hận rừng thưa không xinh đẹp dưới ánh tà dương. Xa nhi mau mau theo, lại né tránh tương tư, phá đề mà lại sớm biệt ly. . .

Ban đầu nàng viết rất nhanh, nhưng vài câu về sau liền chậm lại.

Có thể hiểu được.

Nguyên khúc, thi từ khác biệt đối trận áp vận, nhớ lại tương đối khó. Lục Văn Thiến cẩn thận từng li từng tí, không dám viết sai, nếu người ra đề mà viết sai, vậy thì thành chuyện cười lớn.

Còn may, có người ở bên cạnh nhắc nhở.

Lục Văn Thiến nhìn lại, quả nhiên sai, nàng tranh thủ thời gian sửa lại, nhịn không được ngốc manh nói câu cảm ơn.

Nói xong, nàng cảm giác được không thích hợp.

Là ai nhắc nhở nàng?

Lục Văn Thiến quay người lại, đã nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng với vẻ mặt mỉm cười nhìn bảng đen.

- Chữ rất tốt đó, rất đẹp.

- Anh tới làm gì, tôi còn không nói đã viết xong đâu.

Lục Văn Thiến không nhịn được nói.

Cô bé này, có chút giống Sử Tương Vân trong Hồng Lâu Mộng, thẳng thắn, cởi mở có tài nghệ, nhưng ngốc manh thì không người có thể so sánh.

Trịnh mập mạp ngồi ở bên kia, khuỷu tay chống tại trên bàn đá, bàn tay nâng mặt, nhìn nữ thần của mình.

- Tôi nhìn cô viết quá chậm, quá mệt mỏi, tôi giúp cô viết.

Bạch Tiểu Thăng bị Lục Văn Thiến nói đến buồn cười, cầm phấn viết, bá bá bá, tốc độ cực nhanh viết lên.

Chữ của hắn bị Ngụy Tuyết Liên cười qua, rất xấu, nhưng không ảnh hưởng việc làm cho Lục Văn Thiến trợn mắt há hốc mồm.

Bạch Tiểu Thăng viết tiếp chỗ nàng dang dở, nội dung bên trong không sai chút nào:

“Nghe được một tiếng nói "Đi vậy", thả lỏng kim xuyến; ngóng nhìn mười dặm trường đình, giảm ngọc cơ; hận này ai ngờ?"

- Nguyên khúc, Tây Sương Ký —— Trường đình ly biệt, khúc kinh điển như vậy nên thuộc, nên nghe nhiều. Em Lục, cô thật sự đã giúp tôi rồi, đa tạ cô để cho tôi thắng một ván.

Bạch Tiểu Thăng trêu chọc.

Ai muốn cho anh thắng!

Lục Văn Thiến rõ ràng viết lời này ở trên mặt.

Ngụy Tuyết Liên nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng trêu đùa như vậy, buồn cười phát ra tiếng.

- Làm sao anh biết được tôi muốn anh viết tiếp xuống, có thể tôi muốn để anh. . . viết lên trên.

Lục Văn Thiến chớp mắt, xảo trá nói.

Đây cũng là một loại nhanh trí.

Bạch Tiểu Thăng cười.

- Bích Vân thiên, hoa cúc, gió tây nhanh. Nhạn bắc bay về phía nam. Biết được ai nhiễm sương Lâm Túy? Cuối cùng là người rời đi trong nước mắt.

Bạch Tiểu Thăng ung dung đọc lên.

Hồng Liên đã đồng bộ với hắn.

Kỳ thật dù không có Hồng Liên đọc, khúc này được lưu truyền quá rộng rãi, Bạch Tiểu Thăng cũng nhớ rất rõ ràng.

- Cô muốn nghe phía bên trên hay là nghe phía dưới, nếu không phải thì tôi đọc hết một lần, như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng cười hì hì nói,

- Muốn phiên dịch cũng không thành vấn đề, chỉ cần cô có đáp án để so sánh.

Có Hồng Liên phối hợp, cả bài đều đọc được.

Lục Văn Thiến trợn tròn mắt.

Không riêng gì nàng, những người khác cũng kinh ngạc đến không nói nên lời.

Bây giờ học văn đều biếи ŧɦái như vậy sao!

Con gái ngốc của ta, con đang giúp anh của con hay là hố anh của con vậy, ra nguyên khúc làm cái gì chứ!

Lục Vân không nhịn được liếc mắt nhìn Lục Văn Thiến, hắn cũng không biết được vài ngày trước Lục Văn Thiến vừa cùng Lục Thanh Phong nghiên cứu qua những thứ này, theo lý là chiếm lợi thế. . .

Lục Văn Thiến uể oải

Lục Thanh Phong cười khổ một tiếng.

Em gái ruột nhường cho mình, không nghĩ tới dụ đến một đầu cá mập lớn "Bạch", người ta có thể đọc thuộc lòng lẫn phiên dịch.

Mình căn bản không thắng được!

Như vậy còn không bằng lộ ra chút khí độ ngay trước mặt Tuyết Liên.

- Ván này, tôi nhận thua.

Lục Thanh Phong thừa nhận.

Sau đó, hắn cầm cốc bia gần mình một hơi uống hết.

Trong nhà tự nhưỡng bia, còn may cảm giác cũng khá.

Người hầu bên cạnh "Có nhãn lực độc đáo", nhanh nhẹn lại rót một cốc thay Lục Thanh Phong.

Uống cốc thứ hai này, vị đã không tốt như vậy. Dù sao đây là hai lít bia, liên tiếp rót xuống, tính ra cũng tương đương với dung tích của bốn bình nước khoáng nhỏ. . .

Uống được một nửa cốc thứ hai, Lục Thanh Phong không nhịn được dừng lại, thở một hơi.

Trong bụng có chút căng.

- Nếu không thì nghỉ ngơi chút đi, hoặc đổ cũng được, để ở trong cốc nuôi cá cũng được.

Bạch Tiểu Thăng rất thiện ý đổ thêm dầu vào lửa.

Tên này này quá xấu rồi, rõ ràng biết tính tình Thanh Phong ngay thẳng, còn ép buộc!

Lục Vân không nhịn được thầm than.

Lục Văn Thiến trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Trịnh Đông Tỉnh nhìn Lục Thanh Phong, kìm nén không cười.

Ngụy Tuyết Liên cắn môi dưới, cũng nhịn xuống để không cười.

Lục Thanh Phong thấy vẻ mặt mọi người, cắn răng một cái, đem bia còn lại trong cốc, lượng bia khoảng chừng một bình nước khoáng, dốc ngược vào trong cổ họng.

Một ngụm lớn cuối cùng, hắn trừng mắt, phồng má một hồi lâu mới nuốt xuống.

Bạch Tiểu Thăng cười nói vui vẻ.

Để các người chơi lén tôi, tôi để cậu ta uống thật sảng khoái!

- Đến, tiếp theo cậu đừng nghĩ thắng!

Lục Thanh Phong bỏ cốc xuống, nói.

- Vậy phải xem chú Lục ra đề mục có đơn giản giống như Văn Thiến không.

Bạch Tiểu Thăng cầm lấy khăn trên bảng đen, xóa chữ Lục Văn Thiến viết, sau đó cầm phấn viết lên, ung dung viết xuống một dãy chữ cái và con số.

- Hoặc là, dễ dàng giống như của Tuyết Liên.

Nhìn theo Bạch Tiểu Thăng viết, trong ánh mắt của Lục Thanh Phong lộ ra một loại khó có thể tin!

Bạch Tiểu Thăng một mạch viết lên, giải một lần đề mà Ngụy Tuyết Liên đưa ra.

Đáp án càng ngắn gọn, càng có hiệu suất cao hơn!

Mới đầu Ngụy Tuyết Liên cũng cười, nhưng thời gian dần trôi qua, vẻ mặt cũng kinh ngạc.

Lần này Bạch Tiểu Thăng viết ra phương pháp giải hoàn toàn khác biệt lúc trước, là một loại phương pháp giải hoàn toàn mới!

Lục Thanh Phong vô cùng kinh dị nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Thì ra trận đấu thứ nhất, Bạch Tiểu Thăng căn bản không muốn so!

Lục Thanh Phong hắn đường đường là thạc sĩ khối khoa học tự nhiên, vậy mà để một sinh viên khối văn thắng được khi giải đề Toán học!

Cái tên biếи ŧɦái văn lý song toàn!

Mặc dù Lục Vân, Lục Văn Thiến và Trịnh Đông Tỉnh không biết phương pháp giải của Bạch Tiểu Thăng thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Thanh Phong và Ngụy Tuyết Liên, bọn họ không khó để hiểu, cũng theo đó mà giật nảy mình.

Bạch Tiểu Thăng bỏ phấn viết xuống, ung dung đi trở về chỗ ngồi.

- Tiếp theo là đề mục chú Lục ra, đừng ra đơn giản như vậy.

Bạch Tiểu Thăng không thú vị ngáp một cái thật dài,

- Tốt nhất có thể cho bọn cháu, có chút thời gian suy nghĩ.

Ánh mắt Lục Vân nhấp nháy, ung dung đứng dậy, đi đến bảng đen.

Bạch Tiểu Thăng lười biếng nhìn, trong đáy mắt của hắn rõ ràng lóe ra một tia nghiêm túc.

Vừa rồi hắn cố ý khoe khoang một chút, tự nhiên không chỉ là lấy danh tiếng.

Hắn biết rõ, Lục Vân ra đề mục nhất định sẽ khó, nhất định không thể từ tìm tới đáp án có sẵn ở trên mạng, nhưng khẳng định có lợi với Lục Thanh Phong.

Bạch Tiểu Thăng hắn dù có được năng lực tìm kiếm của Hồng Liên, cũng không nhất định có thể chiếm được ưu thế.

Đã như vậy thì để Lục Vân tăng độ khó lớn hơn.

Chỉ cần đầy đủ khó, để hai người suy nghĩ một thời gian, như vậy Bạch Tiểu Thăng tin tưởng, bằng vào trợ giúp của Hồng Liên.

Ván này, hắn có thể thắng!

Lục Vân nắm phấn viết, suy nghĩ ở trước bảng đen.

Đề mục lúc đầu hắn muốn ra đã bị hắn từ bỏ, cho nên phải suy nghĩ tiếp.

Dùng một câu hỏi chân chính, để so sánh thực lực của hai người trẻ tuổi, há không tốt sao?

Lục Vân bỗng nhiên hào hứng, tạm thời tạm dừng suy nghĩ.

- Có!

Hai mắt Lục Vân sáng lên, múa bút thành văn trên bảng đen.