Chương 114: Xin cậu đưa ra yêu cầu

Cùng so sánh với một tòa trang viên xa hoa, tờ chi phiếu trống trước đây, cái phất tay xuất ra một trăm triệu, đã không tính là gì!

Lục Vân là đại lão đứng đầu trong giới kinh doanh, lại còn có một mặt như thế —— Từ trước tới giờ không thiếu nợ ân tình, chấp niệm đến mức này.

Một cái trang viên lớn, nói đưa liền đưa?

Đốt tiền cũng không thể đốt như vậy chứ!

Nhưng mà, vấn đề này lại xảy ra rồi.

Một đám người trẻ tuổi tại đây, toàn bộ chấn kinh đến im lặng.

Ngay cả Lục Thanh Phong đều ngu ngơ ngay tại chỗ, bị hào khí của cha hắn làm á khẩu không nói được gì.

Bạch Tiểu Thăng lại lần nữa bị trùng kích.

Ngoại trừ Lục Vân, hắn rõ ràng hơn giá trị nơi này so với người bên ngoài!

Một khi tiếp nhận, chính là nhân sinh đỉnh phong!

Con đường Tổng giám đốc phiêu miểu, xa xôi và chật vật kia, còn cần sống mệt mỏi vậy sao?

Có tiền, ở nơi thế ngoại đào nguyên này, khoan thai cả đời cùng người mình yêu.

Đây quả thực là hoàn mỹ!

Huống hồ, đạt được tòa trang viên này, cùng con đường kế thừa không hề xung đột!

Tiếp nhận!

Thậm chí trong lòng Bạch Tiểu Thăng cũng đang tự khuyên mình.

Đây là một cái tâm ma, một cái tâm chướng.

Giống như một người đang liều lĩnh trèo lên trong mưa gió, lại được cung cấp một chỗ lánh nạn thoải mái.

Nếu như mình dừng lại, còn có thể lên đường sao?

Bạch Tiểu Thăng để tay lên ngực tự hỏi lòng.

Nhận trang viên, học hưởng thụ, bản tâm của hắn còn có thể tuân thủ nghiêm ngặt, còn có thể từ tầng dưới chót làm lên, nghe người ta la lối om sòm sao?

Rất khó!

Chỉ làm con đường kế thừa mười năm bởi vậy mà khó hơn trăm lần, thậm chí bởi vậy mà chôn vùi!

Bạch Tiểu Thăng hồi ức qua lại, trước mắt hắn đang hướng về mục tiêu rộng lớn.

Mỗi lần khiêu chiến, thành quả mỗi lần thắng được đều để hắn kinh hỉ, có loại hưởng thụ siêu thoát kim tiền —— Đó là cảm giác thành tựu!

Đây mới là cuộc sống hắn khao khát.

Đỉnh phong của ta, chỉ có thể tự tay lấy được!

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ rõ ràng, thứ mình muốn là cái gì!

Thả xuống dụ hoặc, giống như lên cao quan sát, Bạch Tiểu Thăng thấy rõ càng nhiều thứ!

Cầm trang viên này, thật sự có thể cùng người thương khoan thai cả đời sao?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhìn Ngụy Tuyết Liên. Nếu như nàng chỉ ở trong một gia đình đơn giản bình thường, có lẽ có thể. Nếu không, sợ rằng. . . Còn chưa đủ!

Huống hồ, thứ ta muốn không phải một tòa trang viên, mà là một cái đảo lớn! Cùng người ta thích cùng nhau ở trên đảo lớn, nhìn hoa đào mười dặm, biển trời một màu!

Đại não Bạch Tiểu Thăng là một mảnh trong trẻo.

Bây giờ nhớ lại, thứ Lục Vân tặng cho có một cái "Hố" rất lớn. Hắn nói, là một tòa trang viên, mà không phải là cả mảnh đất này.

Nó rất dễ dàng để cho người ta tự nhập làm một. Cho dù tòa trang viên này, cũng hơn một trăm triệu kia.

Lục Vân nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt vô cùng chờ mong Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Ngụy Tuyết Liên, Lục Thanh Phong, Lục Văn Thiến, Trịnh Đông Tỉnh cũng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

Bầu không khí có chút ngưng trệ.

Bạch Tiểu Thăng trở thành tiêu điểm trong mắt mỗi người, trầm mặc một giây, tất cả mọi người cảm giác thời gian cực kỳ chậm rãi.

- Đúng là dụ hoặc để cho người ta khó mà từ chối!

Bạch Tiểu Thăng khẽ thở dài.

Nghe giọng điệu này, hắn muốn đồng ý? !

Lục Vân có kết luận, mỉm cười.

Những người khác cũng thở phào một hơi, chờ đợi là sự dày vò lớn lao.

Mặc kệ kết quả như thế nào, bây giờ sẽ có thể nhận được đáp án từ chỗ Bạch Tiểu Thăng, bọn hắn đều nhẹ nhàng thở ra.

- Trang viên này, tôi từ bỏ.

Lúc mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng nói một câu, mặt của hắn khôi phục nụ cười bình thản ngày xưa.

Từ bỏ!

Một câu làm chon gay cả Lục Vân đều ngây người.

Câu từ chối này càng khiến người ta kinh hãi so với câu tặng kia!

Một trăm triệu, Bạch Tiểu Thăng không cần;

Một cái trang viên, Bạch Tiểu Thăng cũng không cần;

Vậy hắn, muốn cái gì!

Gần như tất cả mọi người đều muốn hỏi Bạch Tiểu Thăng một câu như vậy!

Lục Vân nhắm mắt lại, trong vòng một ngày hắn bị một người trẻ tuổi từ chối hai lần!

Ngay cả khi hắn phí hết tâm tư, bày rõ ràng giá trị trang viên, cũng không thể cầm xuống tiểu tử này?!

Trong lòng Lục Vân ẩn ẩn có chút tức giận, chiến ý cũng bị trêu chọc lên.

Thương trường như chiến trường, ngày tháng hắn chém gϊếŧ tại thương trường cũng gần bằng tuổi tiểu tử này, còn không thể làm tiểu tử này thất bại sao? !

Trên mặt Lục Vân có chút nghiêm túc, nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Tiểu Thăng, cậu muốn cái gì! Cổ phần sao, tôi có thể cho cậu cổ phần giá trị cao hơn. Địa vị sao, tôi thậm chí có thể phong hầu xưng vương cho cậu ở đế quốc thương nghiệp của tôi. Chỉ cần hướng đi của tôi không đổi, địa vị của cậu sẽ không thay đổi! Nói đi, cậu muốn cái gì.

Lục Vân đưa ra lựa chọn để Bạch Tiểu Thăng chọn.

Đương nhiên, cho dù Bạch Tiểu Thăng lựa chọn địa vị cao, hắn cũng sẽ để đối phương lịch luyện mấy năm.

Tất cả mọi người sốt ruột nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Dụ hoặc này khó mà từ chối!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, trải qua xoắn xuýt, khám phá xoắn xuýt, hiện tại những thứ này chỉ đơn giản là mây bay che mắt nhìn mà thôi.

Mặc kệ hắn lựa chọn cổ phần, hoặc là chọn chức vụ cao, đều sẽ thấp hơn Lục Thanh Phong một đầu.

Khi đó, làm sao cùng Lục Thanh Phong tranh Ngụy Tuyết Liên.

Coi như Ngụy Tuyết Liên chọn hắn, nhà nàng thì sao?

- Chú Lục, có phải chỉ cần tôi muốn, ngài đều có thể cân nhắc?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Lục Vân không vội trả lời, cũng cười nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Tiểu Thăng, cậu là người thông minh, người thông minh kiểu gì cũng sẽ nắm chắc cơ hội! Cậu nói đi, nói ra yêu cầu của cậu.

Lục Vân cổ vũ.

Lời này đã rất rõ ràng.

Yêu cầu ngươi có thể nói, có thể to gan muốn, phàm là có dã tâm thì lòng tham không đáy, nhưng kết quả rất có thể là con rắn bị cho ăn bể bụng.

Bạch Tiểu Thăng không vội nói, cười dựng thẳng lên ba ngón tay.

Ánh mắt Lục Vân hiếu kỳ, không rõ Bạch Tiểu Thăng có ý gì.

Mấy người Lục Thanh Phong, Ngụy Tuyết Liên cũng hai mặt nhìn nhau, đồng thời cũng hiếu kỳ.

- Trước khi nói yêu cầu, tôi muốn làm rõ ràng ba điểm. Tôi hi vọng chú Lục nghe một chút, nếu như cảm thấy có bất kỳ chỗ không ổn nào thì có thể bỏ qua.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Cậu nói đi!

Lục Vân nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng.

- Thứ nhất, yêu cầu này sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của người nhà họ Lục, bao gồm tài sản và tôn nghiêm.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lục Vân gật đầu.

- Thứ hai, yêu cầu này sẽ không để cho chú Lục khó xử, không vi phạm chuẩn mực đối nhân xử thế cơ bản của chú.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói.

Lục Vân lại gật đầu một cái.

Chỉ từ hai điểm này, trong lòng Lục Vân đã có quyết định, bất kỳ yêu cầu nào của Bạch Tiểu Thăng hắn đều có thể đồng ý.

- Cái thứ ba đâu?

Lục Thanh Phong hỏi.

- Thứ ba, yêu cầu này có thời hạn, trong vòng mười năm là hết hiệu lực, Lục gia có thể không thừa nhận, tôi hứa trước những người đang ngồi đây, chú Lục đã đền bù hết cái gọi là ân cứu mạng kia.

Bạch Tiểu Thăng cười.

Ah?

Lời hứa mười năm!

Thế thì đúng là có chút ý tứ, nhưng không biết với ba tiền đề này, yêu cầu sẽ là cái gì!

Trong đám người, Lục Vân càng có vẻ chờ mong!

- Thế nào, chú Lục, không phải chú nên cân nhắc một chút.

Bạch Tiểu Thăng thành khẩn hỏi.

Lục Vân cười.

Nếu căn cứ vào vào ba điểm đó thì hắn yên tâm, không có gì cần suy nghĩ cả.

- Căn cứ ba điểm này, mọi yêu cầu của cậu tôi đều đồng ý! Nói đi, nói ra yêu cầu của cậu!

Lục Vân cười đầy khí phách.

Lục Thanh Phong, Lục Văn Thiến cũng thấy được chúng đều thích đáng, bởi vì Bạch Tiểu Thăng đã nói, vi phạm ba điểm này là có thể từ chối.

- Cám ơn chú Lục

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Cám ơn cái gì, cậu còn chưa đưa yêu cầu mà.

- Tôi nói rồi đó.

Bạch Tiểu Thăng cười giảo hoạt.

-Yêu cầu của tôi chính là ‘Trong vòng mười năm, thỏa mãn một yêu cầu của tôi!”