Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 110: Gặp lại Lục Vân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cái gì mới được gọi là "Anh không có nhiều cơ hội"? !

Rolla nói câu này làm Bạch Tiểu Thăng không thích nghe.

- Anh nhìn thiếu gia Lục Thanh Phong của chúng tôi, tướng mạo đường đường, sự nghiệp có thành tựu, gia thế hiển hách. Nói vể văn thì thông hiểu cổ kim, nói về võ thì cũng hơn tôi. Tôi nhìn ra được thiếu gia có tình ý với vị tiểu thư kia. Anh so với thiếu gia thì phần trăm thắng rất nhỏ!

Rolla với tính cách vô cùng nghiêm cẩn của người nước Đức, thái độ nghiêm túc, thành khẩn, có ý tốt nhắc nhở Bạch Tiểu Thăng.

Nàng hoàn toàn không nghĩ đến, những lời này càng giống như đang dội cho Bạch Tiểu Thăng một gáo nước lạnh.

Bạch Tiểu Thăng nghiêng mắt nhìn Rolla, trong đầu lại kêu lên với Hồng Liên.

- Hồng Liên, lúc phiên dịch dùng nhiều ngôn ngữ thường ngày có được không, đừng dịch bốn chữ thành một cụm, tôi nghe không vui!

- Chức năng hỗ trợ "Chuyển đổi ngôn ngữ " sử dụng các từ trong kho, tôi không cách nào điều chỉnh trong thời gian ngắn.

Thanh âm Hồng Liên cũng rất thành khẩn.

- Kính xin chủ nhân điều chỉnh tâm tình, nhẫn nại nhiều hơn.

Ý tứ này có phải là —— Anh nghe được thì nghe, không nghe được thì chịu đựng.

Bạch Tiểu Thăng buồn bực thở dài một hơi.

Mặc kệ là giả lập hay là hiện thực, có đôi khi phụ nữ đều để hắn có loại cảm giác sắp phát điên.

Có đôi khi, các nàng nói chuyện giống như dùng dao đâm vậy, không những là đâm mà còn là đâm thẳng vào tim.

- Tôi cám ơn cô đã nhắc nhở!

Bạch Tiểu Thăng hơi buồn, trịnh trọng hung hăng nói với Rolla.

Không hề có ý cảm ơn.

- Tôi chỉ muốn anh nhận rõ hiện thực, chuẩn bị tâm lý thật tốt, để không bị tổn thương.

Rolla nhún vai.

- Tôi nói như vậy cũng là xuất phát từ lòng tốt, cũng rất cảm ơn anh. Từ lúc thiếu anh một ân huệ, tôi luôn đứng về phía anh.

Cô có sao?

Bạch Tiểu Thăng không tỏ vẻ rồi gãi gãi mặt.

Giờ phút này, bọn họ đang đi dọc theo con đường đá xanh nhỏ, đi thẳng về phía trước.

Đi qua một bức tường, tầm mắt đám người mở rộng.

Bên trên có trời cao trong xanh, mây trắng hững hờ trôi. Ở dưới có hồ nước trong vắt, thỉnh thoảng gợn sóng lăn tăn.

Bạch Tiểu Thăng sớm biết bên trong trang viên này có một cái hồ nhân tạo, nhưng khi tận mắt thấy vẫn bị cảm giác mênh mông gây ấn tượng. Từ nơi này nhìn sang, tâm thần rất thanh thản.

Đường đá dưới chân bọn hắn dẫn đến một cây cầu đá nối với đình giữa hồ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn ra xa, thấp thoáng trong đình đã có một ít người.

- Những người có chức có quyền đều thế à, ăn một bữa cơm thôi mà, còn muốn chạy xa như vậy, huống hồ bệnh của Lục Vân mới khỏi.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng oán thầm một trận.

Lục Thanh Phong dừng bước lại, Bạch Tiểu Thăng đến gần, để A Thành đi trước.

Hắn muốn tự mình dẫn đường cho Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên, một đường giảng giải.

Mỗi đoạn cầu đá đều là một chỗ ngắm cảnh cực tốt, có chỗ có thể nhìn hoa sen gần bờ, có chỗ nhìn có thể nhìn Thiên Nga đùa trên mặt nước. Thẳng một đường như thế ngược lại cũng không cảm thấy đường xa.

Bạch Tiểu Thăng bước vào đình giữa hồ mới phát hiện, bên trong người bận rộn phần lớn là đầu bếp, tùy tùng, không ít người nhưng được huấn luyện nghiêm chỉnh, ngay cả đi đường đều không phát ra tiếng vang lớn, rõ rang đều đã trải qua huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc.

Ở một góc đình có đặt một bếp lò không khói, vỉ đồ nướng, có ba đến năm đầu bếp luôn trong tư thế sẵn sàng chờ chế biến thức ăn.

Ở chính giữa đình có một cái bàn đá tròn.

Có một người đang ngồi ở đó, tay đang cầm một cuốn sách, trước người có đặt một chén trà.

Hình ảnh này vô cùng có lực xung kích vào lòng người, để cho người ta cảm giác được lịch sự tao nhã.

Người đọc sách chính là Lục Vân.

Theo đám Bạch Tiểu Thăng bước vào đình giữa hồ, Lục Vân để quyển sách trên tay xuống, sau đó đứng dậy tự mình tiến lên đón.

Đây chính là người đứng đầu doanh nghiệp lớn, là nhân vật lớn chân chính!

Mặc dù đã nhìn thấy trên truyền hình, nhưng dù sao cũng không phải gặp mặt trực tiếp.

Ở Minh Châu Tháp, Bạch Tiểu Thăng có duyên gặp mặt một lần, nhưng lúc đó Lục Vân hôn mê.

Hiện tại, Lục Vân đang đi tới.

Cho đến tận lúc này, Bạch Tiểu Thăng cũng coi như nhìn qua rất nhiều nhân vật có mặt mũi.

Ngoại trừ đại sư Tống Giai trời sinh tính thoải mái, không câu nệ tiểu tiết. Thượng Văn Thư, Vương Duệ, Ngô Khải Binh và Trần Minh đều ở chức vị cao lâu dài, rất có khí thế, nhưng đều không thể so sánh với Lục Vân.

Lúc nãy Bạch Tiểu Thăng nhìn Lục Thanh Phong giơ tay nhấc chân đều có đủ phong thái bất phàm, bây giờ cảm thấy Lục Thanh Phong còn chưa đạt nổi một chút khí thế của Lục Vân.

Lục Vân không tận lực chú ý phong thái của mình, cũng không đi lại một cách nghiêm túc, nhưng mỗi một bước của hắn đều vững chắc như núi cao, ánh mắt hiền hoà, đôi mắt mang theo nụ cười, nhưng lại có sự thâm thúy khϊếp người, tựa hồ có thể khám phá tất cả.

Lục Vân khẽ động, bốn phía tĩnh lặng im ắng.

Vốn mọi người đang yên lặng làm việc, đều không hẹn mà cùng dừng lại mọi việc trong tay, nhìn chăm chú vào hắn.

Lục tổng lại tự mình đứng dậy nghênh đón một người, nhìn tuổi tác thì người kia giống như hàng con cháu!

Người ở chỗ này nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt có chút khác biệt.

Bạch Tiểu Thăng cảm nhận khí thế Lục Vân, lại bị đông đảo ánh mắt xung quanh chú ý, khí tức khó tránh khỏi hơi trì trệ.

- Về sau mình có thể là Tổng giám đốc nghìn tỷ, sắp nắm giữ một tập đoàn cấp thế giới, công ty con tính đến hàng trăm, nhân viên thì có vô số. Mình sắp là người đứng còn cao hơn Lục Vân!

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng tự nhủ, nắm chặt tay đến mức móng tay đâm thẳng vào da thịt.

Trong khoảnh khắc này, Bạch Tiểu Thăng đã trấn định tự nhiên, mỉm cười đi về phía Lục Vân.

Phần định lực này để người xung quanh không nhịn được âm thầm lớn tiếng khen hay!

Đôi mắt Lục Thanh Phong thoáng hiện một vòng dị sắc, hắn gặp qua rất nhiều người ưu tú cùng thế hệ, một số thậm chí ngay cả hắn đều lau mắt mà nhìn. Nhưng những người kia dù sao tuổi trẻ không có nhiều kinh nghiệm từng trải, khi bọ họ nhìn thấy cha mình đều bị khí tràng ảnh hưởng, thêm một chút sợ hãi, lại càng nhiều sự khiêm tốn.

Bạch Tiểu Thăng không có bất kỳ một sự thay đổi nào.

Vẫn không kiêu ngạo không tự ti.

Lục Thanh Phong nhìn thẳng vào bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, âm thầm khuyên bảo mình.

- Sau này, mặc kệ là tại tranh đoạt tình cảm của Tuyết Liên, hay là công việc có mâu thuẫn gì, đều phải toàn lực ứng phó với cậu ta!

Theo Rolla, Bạch Tiểu Thăng không có bao nhiêu phần thắng, nhưng lúc này trong long Lục Thanh Phong lại tự khuyên bảo khi đối mặt với Bạch Tiểu Thăng phải toàn lực ứng phó, nếu Rolla biết rõ không biết sẽ có biểu tình như thế nào.

Lục Vân nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng có một tia thưởng thức, biểu hiện của người trẻ tuổi này nằm ngoài sự dự đoán của hắn.

Lục Vân cười.

Sở dĩ mời Bạch Tiểu Thăng đến ăn một bữa cơm, thứ nhất là muốn cảm ơn, thứ hai cũng muốn nhìn xem một chút, người mà Rolla và Trần Minh của Minh Châu Tháp đều tôn sùng là người như thế nào.

Nếu như có khả năng thì thu làm cấp dưới.

- Mặc dù sớm có nghe thấy, nhưng ân nhân cứu mạng của tôi thật đúng là trẻ tuổi.

Lục Vân cười khôi hài một tiếng, chủ động đưa tay tới.

Người xung quanh đều kinh ngạc.

Lục tổng chủ động đi nắm tay một tên tiểu bối, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Tiểu Thăng đưa tay ra, cũng mỉm cười với Lục Vân.

- Không dám nhận! Lục tổng, sức khỏe của ngài cũng khá tốt rồi nhỉ.

Lời nói của hai người giống như giữa ban bè mới gặp vậy.

Người xung quanh không nhịn được nín thở tập trung, nhìn chăm chú lên.

Một bàn tay cứng cáp với một bàn tay vững vàng, hai bàn tay nắm chặt nhau.
« Chương TrướcChương Tiếp »