Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 109: Anh không có nhiều cơ hội

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Tiểu Thăng không để ý tới Bori.

Nếu cứ ai nhìn Ngụy Tuyết Liên một chút, hắn liền sẽ chỉnh người đó, vậy hắn há không phải trở thành người rất không biết nói đạo lý sao.

Trừ khi, đối phương muốn chết!

A Thành cung kính đứng ở bên cạnh nhìn Lục Thanh Phong, thái độ không thua gì đối mặt Lục Vân.

Lục Thanh Phong hơi vung tay lên.

A Thành không nói một tiếng, hơi khom người, sau đó xoay người rời đi.

- Cậu là Bạch Tiểu Thăng Bạch tiên sinh, tôi gọi Lục Thanh Phong, là con trưởng của Lục Vân tiên sinh, cảm tạ cậu đã cứu cha tôi.

Lục Thanh Phong hướng về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt chân thành tha thiết, đưa tay ra.

Khiêm tốn, hữu lễ, ổn trọng.

Vừa rồi đối mắt, Bạch Tiểu Thăng còn tưởng sau đó phải đối mặt với một thiếu gia lãnh ngạo ăn chơi.

Không nghĩ tới Lục Thanh Phong, không phải.

Mặc dù hai bên bởi vì đều thích Ngụy Tuyết Liên, trong nháy mắt đó sinh ra địch ý, nhưng trong cõi u minh cảm thấy đối phương là người nổi bật ở bên trong đồng lứa mà sinh ra cảnh giác, nhưng điều đó cũng không để Lục Thanh Phong đánh mất lý trí à lễ phép.

Chỉ bằng vào điểm này, Bạch Tiểu Thăng đã có chút hảo cảm với đối phương.

- Lúc đó tôi chỉ đúng lúc góp một phần sức mọn mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười bắt tay với Thanh Phong.

Thái độ không kiêu ngạo không tự ti, thần sắc trấn định tự nhiên.

Lục Thanh Phong mỉm cười gật đầu, trong lòng hơi có chút hảo cảm đối với Bạch Tiểu Thăng.

- Không biết Bạch tiên sinh đang công tác ở ở nơi nào?

Lục Thanh Phong hỏi.

- Tôi chỉ là một người làm công, quản lý hạng mục, không so được với Lục tiên sinh.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói,

- Sớm nghe nói tiểu Lục của tập đoàn Đằng Vân xuất thân từ quân ngũ, tinh thông ngôn ngữ của nhiều quốc gia, là một kỳ tài trong thương trường, nói đơn giản thì là nhân tài kiệt xuất trong lứa tuổi của chúng ta. Hôm nay thấy một lần, quả nhiên là không tầm thường!

Những điều này là Hồng Liên vừa kiểm tra được.

Nói thật, lúc Bạch Tiểu Thăng thu được tin tức, cũng đã âm thầm kinh hãi.

Lục Thanh Phong này, đúng là một người đàn ông hoàn mỹ.

Nhìn từ bề ngoài, có thể xưng tướng mạo đường đường. Đứng như tùng, đi như gió, trên người mang theo một luồng khí tức dương cương.

Nhìn từ lý lịch thì càng làm người ta líu lưỡi, thời đại học liền nhập ngũ, sau đó vào bộ đội đặc chủng, thời kì quân ngũ lấy được nhiều lần công huân, có lấy được nhờ cải tiến kỹ thuật, cũng có lấy được nhờ đánh gϊếŧ phần tử tội phạm. Xuất ngũ lại nhiều lần thành công trong giới kinh doanh.

Đơn giản mà nói thì là văn có võ có, văn võ song toàn!

Nói thật, Bạch Tiểu Thăng đều có chút líu lưỡi.

- Bạch tiên sinh quá khen, những thành công kia của tôi rất nhiều đều là mượn nhờ tài nguyên của cha tôi, kỳ thật không nói lên được cái gì.

Lục Thanh Phong lắc đầu, lơ đễnh nói.

Rất nhiều con em nhà giàu lấy được thành tích, hận không thể để cho người khác đều biết không hề có liên quan đến gia thế, mà hoàn toàn là dựa vào mình.

Nhưng Lục Thanh Phong lại không giống, hắn thẳng thắn, không có chút nào bởi vì chuyện đó mà có khúc mắc.

Người như thế, mới thật sự đáng sợ!

Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

- Anh Thanh Phong, Tiểu Thăng, các anh đứng đấy trò chuyện không thấy mệt mỏi sao, tới ngồi đi.

Ngụy Tuyết Liên cười nói, trong ngực của nàng ôm một con mèo trắng như tuyết, cả người tăng thêm một cỗ khí chất cao quý.

Bạch Tiểu Thăng và Lục Thanh Phong nhìn nhau cười một tiếng, Lục Thanh Phong bỗng nhiên đưa tay ra cong ngón tay búng về phía đầu vai Bạch Tiểu Thăng.

- Bori, xuống đi, như thế là không lễ phép đối với quý khách!

Ah.

Bori kêu to hai tiếng, vỗ cánh bay đi, sau khi hạ xuống lại quát to một tiếng.

Lục Thanh Phong chưa phát giác được cái gì.

Bạch Tiểu Thăng lại khác, hắn có thể là dùng chuyển đổi ngôn ngữ. Tiếng kêu đơn giản này bị Hồng Liên phiên dịch sang, trở thành một chuỗi âm thanh rống to tức giận.

- Đứa nhỏ đáng chết, dám ra tay với bản đại gia, ta nhớ kỹ ngươi!

Sau đó phát ra một âm thanh khác,

- Bạch Tiểu Thăng, ngươi muốn thu thập hắn, ta miễn phí giúp ngươi!

Bạch Tiểu Thăng âm thầm cười với Bori, nhìn xem nó quay người bày ra cái mông đang giật giật, nửa bay nửa chạy vào trong phòng, những con động vật kia lập tức nhảy ra khỏi bên người Ngụy Tuyết Liên, ngay cả con mèo trắng như tuyết kia đều nhảy ra khỏi ngực của nàng.

Những động vật lại lần nữa tập kết, Bori nhảy lên trên đầu Bull Terrier, sau đó mang theo các sủng vật nghênh ngang rời đi.

Cảnh này, Ngụy Tuyết Liên nhìn được thì lại thấy buồn cười.

- A Liên, nếu em mà muốn, ngoại trừ Bori, anh làm chủ tặng toàn bộ cho em.

Lục Thanh Phong cất bước đi vào đại sảnh, cười nói với Ngụy Tuyết,

- Bori thì có hơi phiền toái, là cha nuôi rất lâu, đã coi như con đẻ.

Ngụy Tuyết Liên bật cười,

- Cám ơn ý tốt của anh, anh Thanh Phong, em hiện giờ cố gắng nuôi sống chính mình đã cố hết sức, làm sao có thời giờ và tinh lực chiếu cố những động vật này.

Bạch Tiểu Thăng à Lục Thanh Phong ngồi xuống đối diện Ngụy Tuyết Liên.

- Kỳ thật, em làm gì phải làm khổ mình như thế.

Lúc ngồi xuống, Lục Thanh Phong giống như hữu ý vô ý, thấp giọng nói một câu.

Ngụy Tuyết Liên cười không nói, cũng không có đáp lại.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lục Thanh Phong.

Tên này. . .

Nếu không phải có mình ở đây, sẽ không phải nói ra câu "Anh nuôi dưỡng em" đó chứ.

Làm đối thủ cạnh tranh, tên này quá đáng ghét, EQ rất cao!

Mình có nên tiếp nhận đề nghị của Bori, hạ thủ trước, chơi chết hắn. . . Bạch Tiểu Thăng yên lặng thì thầm trong lòng.

- Đến, uống trà.

Ngụy Tuyết Liên vì hai người rót một ly trà.

Thưởng thức trà, ba người nói chuyện phiếm một hồi.

Bạch Tiểu Thăng vốn tưởng là, người thành công như Lục Thanh Phong bình thường sẽ yêu thích nghiên cứu thương nghiệp, thương đạo, hoặcs là tập luyện các loại hình quý tộc như golf, mọi người chú ý không phải trên cùng một phương diện, lúc bắt đầu nói chuyện phiếm, khẳng định có chút xấu hổ.

Nhưng không nghĩ tới, từ thời trang đến Bát Quái, từ thi từ cổ đại đến tiểu thuyết mạng hiện đại, Lục Thanh Phong vậy mà đều có đọ qua.

Tên này, có phải không là người xem tiểu thuyết, loại nhà giàu hay xuất thủ khen thưởng lớn đó!

Bạch Tiểu Thăng âm thầm cảm khái.

Đến hiện tại, người đàn ông này quả thực là hoàn mỹ đến không có sơ hở. Gần như một hay nhiều đề tài hắn đều có thể nói được, với lại cách ăn nói khôi hài, lý giải cũng không tầm thường.

Ở trong sự kinh ngạc của Bạch Tiểu Thăng, Lục Thanh Phong đồng dạng kinh dị đối với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng có thể tiếp được bất luận một đề tài gì mà hắn đưa ra, mà trong đó có một chút vẫn là tri thức khó hắn tận lực tìm kiếm, là trước đó không lâu hắn mới xem được, lưu tâm ghi nhớ, kết quả không nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng há mồm liền ra, chuẩn xác tinh tế, hơn xa mình.

Quá bác học!

Lục Thanh Phong không biết đến sự tồn tại của Hồng Liên, nên đối với Bạch Tiểu Thăng càng ngày càng kiêng kị.

Dù sao, người này có khả năng là tình địch!

Lần nói chuyện này, giống như là một lần tranh đấu không có khói lửa.

- Thiếu gia, Ngụy tiểu thư, Bạch tiên sinh, ông chủ bên kia, mời các cô cậu đi qua.

A Thành giọng nói truyền đến.

Lúc này, hắn đang đứng tại ngoài viện, bên người còn đứng một bóng người xinh đẹp —— Rolla.

- Được, biết rồi.

Lục Thanh Phong trả lời một tiếng, sau đó đứng dậy,

- Mời hai vị quý khách dời bước, lần này cha tôi tại Thu Thủy đình mở tiệc, bên đó phong cảnh rất tốt.

Bạch Tiểu Thăng, Ngụy Tuyết Liên gật gật đầu, đứng người dậy.

Ra khỏi Viện Tử, A Thành ở phía trước dẫn đường. Rolla đi ở cuối cùng, tại bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

Đi được một đoạn, đội hình kéo dài, Rolla bỗng nhiên rón rén đến bên người Bạch Tiểu Thăng, hạ giọng đối với hắn nói.

- Anh cùng Lục thiếu gia, có phải không là đều đối với người phụ nữ kia có ý?

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên liếc nhìn nàng một cái, không lẽ biểu hiện của ba người, rõ ràng như vậy sao?

Bạch Tiểu Thăng thời điểm hiếu kỳ, chỉ gặp Rolla lắc đầu, vẻ mặt đồng tình nói với hắn một câu.

- Tôi không đả kích anh, anh ấy quá ưu tú, anh không có nhiều cơ hội!
« Chương TrướcChương Tiếp »