Thứ bảy, Bạch Tiểu Thăng vừa mới rời giường gấp chăn mền gọn gang thì cửa liền bị gõ.
Ngụy Tuyết Liên mang đến bữa sáng.
Nàng đã thăm dò ra quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Bạch Tiểu Thăng, nên tới đúng giờ. Bữa sáng là phần của hai người, Ngụy Tuyết Liên và hắn cùng một chỗ ăn.
- Cô nói tôi có phải nên cầm ít đồ đi, tay không có hơi không tốt.
Bạch Tiểu Thăng hỏi.
Làm sao thì Lục Vân cũng là trưởng bối, còn là mới khỏi bệnh, mở tiệc mời mình thì về tình về lý nên mang vài thứ.
Nhưng vấn đề là, Lục Vân quá nhiều tiền!
Mang cái gì đều cảm giác không được tốt, hoa quả lộ ra rẻ tiền, có lẽ người ta chỉ ăn đồ cung cấp đặc biệt.
- Cái gì đều không cần, chú Lục cũng không thích những này.
Ngụy Tuyết Liên cười một tiếng, trêu chọc nói,
- Huống hồ anh còn là ân nhân cứu mạng của chú ấy đó, đi là được rồi. Lần này, tôi đi cùng với anh, cũng có thể dính ánh sáng của anh, có một bữa cơm no đủ.
Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng,
- Vậy Lục tổng muốn mời tôi ở đâu, Minh Châu Tháp?
Ngụy Tuyết Liên lắc đầu.
- Tại một trang viên của chú ấy, Thu Thủy Trang Viên.
Thu Thủy Trang Viên?
Trong lòng Bạch Tiểu Thăng hơi động, Hồng Liên nhanh chóng kiểm tra.
Thu Thủy Trang Viên, tại phía Đông Thành phố thiên Nam, chiếm diện tích một ngàn ba trăm mẫu, trung tâm có một cái hồ nhân tạo, thì ra tất cả đều là của Lục Vân!
Quả nhiên là người có tiền!
Bạch Tiểu Thăng cảm khái trong lòng.
Chờ mình lên làm Tổng giám đốc Chấn Bắc, cũng không cần trang viên, mình muốn đi mua một hải đảo, lại trồng hoa đào trên mười mẫu đất, tại dốc núi xanh um tươi tốt đặt hai cái ghế nằm, cùng mỹ nữ quan sát hoa đào và biển cả, chắc chắn có nhiều ý cảnh.
Bạch Tiểu Thăng vui tươi hớn hở, mắt nhìn Ngụy Tuyết Liên, trong lòng tưởng tượng để Ngụy Tuyết Liên ngồi bên cạnh ghế nằm, mặc đồ tắm hở hang.
Ngụy Tuyết Liên nghi ngờ nhìn Bạch Tiểu Thăng.
Làm sao đang ăn cơm mà ánh mắt người này có chút hèn mọn, giống như muốn chảy nước miếng.
Nghĩ chuyện gì xấu đây!
Ngụy Tuyết Liên hung hăng lườm hắn một chút.
Dùng xong bữa sáng, Bạch Tiểu Thăng cùng Ngụy Tuyết Liên dọn dẹp, nói chuyện phiếm một hồi.
Đến mười giờ, cửa bị gõ, Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên cùng nhau đi mở cửa.
Ngoài cửa, A Thành đứng đó, mặt mũi tràn đầy nụ cười, phía sau hắn còn có một người đàn ông cao to đi giày Tây.
- Lại gặp mặt, Bạch tiên sinh!
A Thành chân thành chào hỏi Bạch Tiểu Thăng, còn với Ngụy Tuyết Liên thì càng cung kính,
- Ngụy tiểu thư!
Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên cười bắt chuyện với A Thành, cầm lấy đồ vật rồi khóa cửa, cùng bọn họ xuống nhà.
Dưới nhà có một chiếc xe đón bọn hắn đang chờ sẵn.
Bạch Tiểu Thăng nhìn logo của xe, mặt ngoài hình tam giác, bên trong là hai chữ M giao nhau, xe này là Maybach 62S, bản hạn chế, tầm 20 triệu.
Xa hoa lãng phí!
Bạch Tiểu Thăng cảm khái, cùng Ngụy Tuyết Liên ngồi vào chỗ phía sau, A Thành tại tay lái phụ, người đàn ông kia là lái xe.
Ngồi xe sang trọng quả nhiên là một loại hưởng thụ, nhanh, ổn, đóng cửa xe, ngăn cách tất cả ầm ĩ bên ngoài, lại mở lên từng giai điệu nhạc cổ điển, cảm giác rất dễ chịu.
Hơn một giờ, bọn họ đi vào Thu Thủy Trang Viên.
Mở cửa xe xuống, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy một luồng không khí mát mẻ đập vào mặt, xe của bọn họ chạy tại con đường hai làn rộng lớn của trang viên, trái phải đều là mặt cỏ bằng phẳng, phóng tầm mắt đến cuối gò núi tràn ngập cây cối.
Nơi tốt, thật làmột khu vực rộng lớn.
Bạch Tiểu Thăng cảm khái.
Chạy được một đoạn thời gian, xe ngừng lại, lập tức có người tới mở cửa, cung kính mời bọn họ xuống xe.
Trước mắt là một tòa đình viện kiểu Trung Quốc lịch sự tao nhã, nhìn cực lớn, như một cung điện nhỏ.
Dưới sự dẫn dắt của A Thành, Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên một đường đi vào trong, đi qua rất nhiều tòa nhà, giả sơn, dòng suối, Thúy Trúc, mỗi một chỗ đều có cảnh trí bất phàm.
Lại đi qua một ngôi nhà thì bỗng nhiên Bạch Tiểu Thăng nghe thấy từng đợt âm thanh đập nện trầm trọng, do hiếu kỳ nên hắn nhìn sang.
Trong viện, một bóng hình xinh đẹp đang điên cuồng công kích một cái bao cát đang được treo thẳng.
Một cái bao cát cao hai mét, đó là bao cát chuyên dụng mà ngay cả một người đàn ông trưởng thành đều ôm không được.
Theo mỗi một đòn mạnh mẽ, đều đang phát ra âm thanh trầm đυ.c.
Bóng người xinh xắn kia chảy ra từng giọt mồ hôi, dùng một quyền cuối cùng, cũng là một quyền mạnh nhất, toàn bộ bao cát bỗng nhiên dừng lại, quả đấm của nàng đã xuyên qua nó.
Tựa hồ cảm thấy được có người nhìn mình, bóng người xinh xắn kia dừng lại, cũng nhìn qua.
Rolla, nữ bảo tiêu nước Đức đó!
Hai mắt Bạch Tiểu Thăng sáng lên, cười với nàng một tiếng, giơ tay muốn chào hỏi.
Rolla đờ đẫn gật đầu, thần sắc uể oải, tinh thần sa sút, sau đó quay người rời đi. Bạch Tiểu Thăng thấy được trên tay nàng quấn lấy vải trắng, đã lẫn chút màu đỏ.
- Người phụ nữ này một mực tự trách, cái bao cát đó là cái thứ ba trong tuần bị đánh nát.
A Thành lầm bầm,
- Kỳ thật Lục tiên sinh căn bản không hề trách nàng, ngược lại còn khuyên bảo qua mấy lần, tiểu thư cũng thế, nhưng nàng vẫn nghĩ quẩn!
Tội gì khổ như thế chứ, theo A Thành, người phụ nữ này ngoại trừ mạnh mẽ ra thì quan sát kém, đầu óc chậm chạp.
Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cười nói với A Thành và Ngụy Tuyết Liên,
- Hai người chờ tôi một chút, tôi đi trò chuyện với cô ấy hai câu.
Ngụy Tuyết Liên gật gật đầu.
A Thành khẽ giật mình, cũng đồng ý, nhưng vẫn căn dặn một câu,
- Vậy ngài mau một chút, chúng tôi chờ ngài năm phút đồng hồ.
Bạch Tiểu Thăng cất bước đi vào trong đình.
Dù sao Lục Vân cũng là ông chủ của Rolla, an ủi hai câu, chỉ sợ cũng là ý tứ hời hợt. Mà Lục Văn Thiến căn bản không hiểu rõ, loại người như Rolla vì sao không vượt qua được cái bậc này.
Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng tìm được Rolla.
Nàng đang ngồi tại một đoạn rào chắn trên hành lang, yên lặng ngẩn người, hai cái nắm tay quấn lấy vải trắng đã đỏ thẫm, nhìn rất chói mắt.
- Chào.
Bạch Tiểu Thăng lên tiếng chào hỏi.
Rolla nhìn hắn một chút, gật đầu không lên tiếng, dáng vẻ giống như căn bản không muốn nói chuyện, cả người lộ ra sự ảm đạm.
- GSG- 9 đều giống như cô. . . Phế vật như vậy sao?
Bạch Tiểu Thăng cười tủm tỉm, dùng tiếng Đức nói.
Bầu không khí bỗng nhiên lạnh lẽo.
Một giây sau, Rolla ngẩng đầu, con mắt mỹ lệ màu nâu tràn đầy sát khí, cả người nàng nhào tới như là báo săn, một tay bóp chặt cổ của Bạch Tiểu Thăng, gương mặt xinh đẹp tràn đầy lạnh lùng, trong miệng phát ra một giọng nói lạnh lẽo kinh khủng.
- Anh lặp lại lần nữa, tôi sẽ gϊếŧ anh!
Quân nhân coi trọng nhất là vinh quang, còn quan trọng hơn so với tính mạng!
Sở dĩ Rolla không giải được khúc mắc trong lòng là bởi vì vì nàng cảm giác được bởi vì chính mình, suýt nữa đã làm cố chủ mất mạng, thân là vệ sĩ vậy mà suýt nữa trở thành "Tội phạm gϊếŧ người", nàng khó mà tiếp nhận.
- Thế nào, cô cảm thấy khó có thể chịu đựng?
Sắc mặt Bạch Tiểu Thăng không thay đổi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai mắt Rolla,
- GSG- 9 thành lập vì cái gì? Cô rõ ràng! Nghĩ cách cứu viện nhưng thất bại, gặp phải sỉ nhục lớn lao đó để nó sinh ra lần nữa, đó là một chi bộ đội biết hổ thẹn sau đó dũng cảm, được hưởng vinh dự là một trong những chi bộ đội mạnh mẽ nhất trên thế giới! Cô chỉ gặp đả kích nho nhỏ liền cam chịu, chân chính làm mất danh dự của nó không là tôi, mà là cô!
Một câu đơn giản, Rolla nghe được lại giống như tiếng sấm nổ mạnh.
Cả người nàng hơi run rẩy, tay nắm lấy cổ Bạch Tiểu Thăng cũng buông lỏng ra.
Bạch Tiểu Thăng phá khúc mắc trong lòng nàng, đó là nơi nàng cảm thấy yếu ớt nhất.
- Kỳ thật, tại tình huống lúc đó, cô làm hoàn toàn chính xác!
Bạch Tiểu Thăng cười nhẹ rồi vỗ vỗ vai Rolla,
- GSG- 9 sẽ không thích cô trốn tránh như thế! Nhớ kỹ, biết hổ thẹn sau đó dũng cảm! Còn nữa. . . Có đôi khi, khóc một lần cũng không có nghĩa là yếu đuối!
A Thành, Ngụy Tuyết Liên đứng ở ngoài viện.
Bỗng nhiên bọn hắn nghe được một tiếng gào khóc, đó là giọng của Rolla.
- Ông trời của tôi, người phụ nữ kia sẽ khóc!
A Thành giật mình, hoảng sợ nói.
Câu thứ hai thì là.
- Ông trời của tôi, Bạch tiên sinh mới đi vào hai phút đồng hồ đã làm khóc Rolla!