Chương 102: Sức mạnh của sự tưởng tượng

- Mọi người có nghe nói gì hay không, hôm qua lúc tăng ca Trần Quản lý rất không hài lòng, lửa giận đùng đùng, muốn cho Bạch Tiểu Thăng nắm giữ công việc này.

- Cái gì? Bạch Tiểu Thăng vừa làm Quản lý, đã muốn quản cái sạp này rồi?

- Cậu thì biết cái gì, quan mới đến đốt ba đống lửa, chuyện này có thể lập uy, rõ ràng là Trần Quản lý đang cho anh ta cơ hội mà!

- Ngoại trừ Phòng Phát Triển, Bạch Tiểu Thăng sẽ không cho các phòng ban khác mặt mũi.

- Những tin tức của mọi người đều lạc hậu hết rồi. Tôi nghe nói là Trần Quản lý mượn cơ hội này để tiến hành cải cách chỉnh đốn!

- Không đúng, không đúng, là mượn cơ hội này để chỉnh phe phái của Lý Minh Đồng, để xem bọn họ còn dám không nghe lời nữa không!

- Thế thì chẳng phải là Trần Quản lý muốn lập uy sao. Trời ạ, chắc sẽ không mượn cơ hội này để chỉnh lý cả người bên mình nữa chứ!

. . .

Các chuyện liên quan đến Bạch Tiểu Thăng và công việc lần này được lan truyền khắp mọi nơi với tốc độ nhanh chóng.

Những người thuộc phe phái của Lý Minh Đồng thì hoảng sợ thấp thỏm không yên.

Những người thuộc phe của Trần Đại Nha cũng khó chịu. Qua cầu rút ván, trong khoảng thời gian này quả thật bọn họ cũng có chút quá đáng, tưởng là lãnh đạo có tính tình tốt sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt. Ai ngờ Trần Đại Nha muốn mượn tay người khác để gõ bọn họ!

Đặc biệt là người phụ trách công tác lần này lại là ——

Bạch Tiểu Thăng!

Người bị mọi người vụиɠ ŧяộʍ gọi là đại ma đầu.

Ngô Thu Yến đối nghịch với hắn, sau đó thế nào?

Chưa đến một tuần, liền từ chức rồi!

Lý Minh Đồng đối nghịch với hắn, sau đó thế nào?

Hơn một tuần liền điên rồi!

Mọi người không biết Bạch Tiểu Thăng ra chiêu như thế nào, những đối thủ của hắn đều có một kết cục bi thảm!

Thủ đoạn này, có ai muốn thử không?

Các Trưởng phòng càng nghĩ càng sợ hãi.

Trưởng phòng Bộ phận Hành chính vội vàng trở lại phòng của mình, đóng cửa lại, gọi tất cả mọi người cùng ngồi vào chỗ để họp. Trần Minh thật lợi hại, giao tất cả mọi việc cho cấp dưới, thậm chí phân chia mười lăm phút phải báo cáo một lần.

Những người trong Bộ phận Hành chính có lẽ không sợ Trần Đại Nha, có lẽ cũng không cảm nhận được sự kinh khủng của Bạch Tiểu Thăng như thế nào, nhưng người Quản lý trực tiếp của bọn họ thì lại hiểu quá rõ ràng. Trừ khi ngươi từ chức không làm, nếu không hắn sẽ có thủ đoạn chơi chết ngươi.

Đây chính là phép vua cũng thua lệ làng.

Công việc của bọn họ là giám sát công việc của tất cả mọi người.

Thậm chí nếu có người đi vệ sinh lâu hơn hai phút, thì sẽ bị phạt!

Công việc của Bộ phận Hành chính là làm cho hiệu suất làm việc tốt hơn.

Sao hai giờ, Trưởng phòng bộ phận Hành chính mới hài lòng gật gật đầu, sau đó chợt nhớ tới, vị Trưởng phòng ở sát vách bên cạnh có quan hệ không tệ với mình, sau này còn phải giúp đỡ lẫn nhau. Cho nên, mình nên đi qua bên đó nhắc nhở hắn phải chú ý một chút.

Cửa vừa mở ra, Trưởng phòng Hành chính buồn bực phát hiện, hành lang thường ngày tấp nập người qua lại, mọi người đều vui vẻ nói chuyện, vậy mà hôm nay không thấy một ai.

Quỷ dị, quá quỷ dị!

Trưởng phòng Hành chính buồn bực đi đến bộ phận Hậu cần, đẩy cửa đi vào, khi nhìn thấy tình cảnh bên trong thì hắn liền sững sờ.

Trưởng phòng Hậu cần đang xắn tay áo, cầm một tờ giấy tự mình ra trận, không sợ bẩn, không sợ mệt mỏi kiểm kê lại tất cả tài sản có trong phòng.

Những người còn lại thì bận rộn, người thì ghi ghi chép chép, người thì gõ bàn phím lạch cạch.

Nhân viên Hậu cần từ lúc nào lại chịu khó làm việc thế?

Trưởng phòng Hành chính kinh ngạc há to miệng.

- Lão Vương, tìm tôi có chuyện gì thế?

Trưởng phòng Hậu cần được nhân viên nhắc nhở mới phát hiện ra có người vào liền chạy đến hỏi thăm.

Trưởng phòng Hành chính vỗ đầu một cái, nhỏ giọng nói.

- Tôi đang muốn nói cho ông biết, Trần Quản lý định để Bạch Tiểu Thăng làm chủ việc kiểm kê. Tên gia hỏa này cũng không dễ chọc, nên tôi định qua báo với mọi người trước một tiếng để có sự chuẩn bị, nhưng không nghĩ tới mọi người…

Trưởng phòng Hành chính còn chưa nói dứt lời, cảm giác bầu không khí không thích hợp, mọi người cả phòng đều ngừng công việc lại, nhìn ông ta một cách cổ quái.

- Ông không cần lén lút nói đâu, hiện tại ngay cả người lao công dọn nhà vệ sinh cũng đã biết chuyện này rồi.

Trưởng phòng Hậu cần tức giận nói.

- Tôi nói này lão Vương, tin tức của ông đã lạc hậu được hai tiếng rồi, vậy mà còn chạy đến đây tranh công. Tôi thật sự phục ông, nhanh về làm việc đi!

Ngay cả lao công dọn nhà vệ sinh cũng biết rõ sao?

Trưởng phòng Hành chính nhớ lại lúc trước dì Trương cam đoan sẽ không nói cho ai biết.

- Ông còn không biết sao, còn chuyện này nữa nè, hiện tại họ Bạch kia đã chuẩn bị ba cái tên rồi!

Trưởng phòng Hậu cần kề tai nói nhỏ.

- Chuẩn bị ba cái tên gì?

Trưởng phòng Hành chính không hiểu hỏi lại.

- Thì đã chọn được ba cái tên của ba phòng, đến lúc đó sẽ bị lôi ra, răng rắc.

Trưởng phòng Hậu cần nói đến câu cuối thì làm động tác đưa tay lên cổ, âm trầm nói.

- Cái này gọi là gϊếŧ gà dọa khỉ. Ông không nghe bên ngoài đều nói hay sao, toàn bộ mọi người trong dự án đều điên hết rồi, ai cũng không muốn làm gà bị hố đâu!

Trưởng phòng Hành chính nghe thấy vậy thì kinh hãi.

Tin tức mình nghe được không hề có chuyện này!

- Lúc đó làm sao xử phạt?

- Xử phạt. . . Khó mà nói, tôi nghĩ là sẽ có đánh giá sự hiệu quả của các phòng. Tôi còn nghe nói, những chủ quản như chúng ta sẽ có người phải đi.

Trưởng phòng Hậu cần hạ giọng, nói chắc như đinh đóng cột.

Liên quan tới phần xử phạt, bên ngoài lưu truyền rất nhiều phiên bản, Trưởng phòng Hậu cần chọn lựa một cái quan trọng nhất rồi lại thêm mắm dặm muối. Dù sao đây cũng là tin đồn mà.

Mặt Trưởng phòng Hành chính tái đi, xoay người rời khỏi.

- Hẹn gặp lại, chúng ta phải nhanh nữa lên!

Bạch Tiểu Thăng đang ở trong văn phòng mới, tinh thần vô cùng phấn chấn, định ra quá trình làm việc, làm sao để các bộ môn phối hợp được với nhau, làm sao tiêu trừ mâu thuẫn, làm sao tránh cho công việc bị lặp lại.

Chỉnh thể đã có nhưng chi tiết các phòng ban còn cần hoàn thiện một chút.

Ngồi một hơi ba giờ, Bạch Tiểu Thăng cũng có cảm giác hơi mệt, đứng dậy hoạt động một chút, đi dạo vài vòng.

Đi vào hành lang, đứng phía trước cửa sổ nhìn về phía xa, Bạch Tiểu Thăng khi thì nhíu mày, khi thì chớp mắt. Do nhìn chằm chằm màn hình quá lâu, con mắt khó tránh khỏi bị khô rát. Hắn dứt khoát tìm kiếm vật tham chiếu để hoạt động ánh mắt.

Hôm nay ngoài hành lang thanh tịnh rất nhiều, Bạch Tiểu Thăng có chút hiếu kỳ.

Khó khăn lắm mới thấy một thân ảnh xuất hiện nhưng lại đi vội vã, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy người đó đi qua, vô ý thức cau mày, ánh mắt nhắm lại.

Trưởng phòng Bảo an vội vàng đi về phía phòng ban của mình, hắn bận bịu túi bụi, vốn đã ăn sáng rồi nhưng do làm việc nhiều quá nên đến giờ lại thấy đói, càng lúc càng cảm thấy khó chịu, muốn trở về uống thuốc.

Kết quả là ở trong hành lang hắn đối mắt với Bạch Tiểu Thăng một cái.

Bạch Tiểu Thăng cau mày, ánh mắt âm trầm tựa như đao như kiếm.

Trưởng phòng Bảo an bị liếc, trái tim đập loạn một trận.

Bạch Tiểu Thăng dùng sức nháy mắt mấy cái, muốn gọi Trưởng phòng Bảo an một tiếng.

Kết quả, hắn nhìn thấy đối phương nhanh chân chạy vội, giống như nhìn thấy yêu ma quỷ quái vậy.

Bạch Tiểu Thăng buồn bực quay lại, không có gì mà.

- Hôm nay mọi người như bị làm sao vậy nhỉ?

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm một câu, quay người trở về văn phòng.

Phải nhanh chóng hoàn thành dự án, để mọi người triển khai làm việc theo ý nghĩ của hắn.

Muốn làm nhẹ nhõm, nhưng hiệu suất phải cao.

Muốn điểm số, nhưng mọi người phải vui lòng tiếp nhận.

Bạch Tiểu Thăng tràn đầy tự tin.

Ở các bộ phận trung gian, bỗng nhiên lưu truyền một tin tức làm cho người ta tức giận!

Tên ma đầu Bạch Tiểu Thăng này giận dữ mắng mỏ Trưởng phòng Bảo an, suýt chút nữa làm ông ta phát bệnh tim!

Mặc dù không biết lúc nào thì Trưởng phòng Bảo an có bệnh tim, nhưng mọi người vẫn có chung một mối thù!

Cũng hãi hùng khiếp vía.

Bạch Tiểu Thăng, quả nhiên là ma quỷ!