Thì ra, năm đó Lương gia thập phần nghèo khổ, Lương gia Đại Lang trước khi lâm chung thương tiếc tiểu nương tử của mình, lại nhớ tới đệ đệ duy nhất của mình, vì thế lôi kéo tay thúc tẩu hai người bọn họ, năn nỉ Mỹ Nương tiếp tục ở lại nhà mình, chiếu cố cho Nhị Lang khi đó chỉ mới mười tuổi.
Lại dặn dò Nhị Lang, sau khi mình chết, Mỹ Nương sẽ chăm sóc hắn thật tốt, đợi đến khi hắn tròn hai mươi tuổi liền phải cùng tẩu tẩu viên phòng, cưới nàng làm bình thê để báo đáp ân dưỡng dục của tẩu tẩu.
Lúc nghe thấy lời này, Mỹ Nương vừa cảm động vừa thương tâm, vô cùng ngoan ngoãn đáp ứng, mà Nhị Lang lúc ấy cũng chỉ mới mười tuổi, nào biết Đại Lang nới như vậy là có ý gì, chỉ biết dập đầu đáp ứng đại ca.
Những năm tháng sau này, Mỹ Nương coi Lương Yến Bang như con trai để thương, cũng coi như trượng phu để thương, mắt thấy Nhị Lang học hành thành công, cũng sắp trưởng thành, thế nhưng không ngờ lại có một Diệp cô nương xuất hiện, nhất thời đem tất cả hy vọng của nàng đều đánh nát.
Bất quá Diệp cô nương kia cũng thường xuyên đến nhà đi lại, vừa tươi mới lại vừa đáng yêu, còn đọc sách biết chữ, thứ duy nhất mà mình có thể so sánh với nàng bất quá chỉ là vóc người cao hơn một chút, còn có đôi vυ" kia lớn hơn một chút mà thôi ~
Kỳ thật đối với cặρ √υ" này nàng cũng không quá yêu thích, thứ này khiến nàng bị người ta âm thầm trêu chọc ra không ít thị phi, tuy rằng nàng vẫn luôn làm bộ như không biết,
Nhưng hàng xóm láng giềng có chút lắm mồm, nhìn thấy đậu phụ của nàng bán tốt liền đi khắp nơi nói xấu, nói nàng là dùng cặρ √υ" lớn của mình vắt ra sữa làm đậu phụ ~ chỉ sợ Nhị Lang cũng là chê vυ" nàng quá lớn, nhìn phong tao dâʍ đãиɠ cho nên mới không muốn...
Dù sao sau này Nhị Lang cũng là nam nhân muốn thi lấy công danh, làm sao có thể nguyện ý lấy một nữ nhân thoạt nhìn dáng người giống như da^ʍ phụ như mình làm bình thê đây?
Nghĩ đến đây, mỹ phụ nhân lại không ngừng yên lặng rơi lệ, không hay biết tiểu thức tử nhà mình đang đứng ở bên cửa phòng bếp, có chút khó xử nhìn nàng.
"Tẩu tẩu, ngươi làm sao vậy?"
"Không, không có gì… Nhị Lang, mì đã làm xong rồi, mau ăn đi, ta, ta lại đi mua chút đá, đợi lát nữa làm chè sữa bò cùng ngươi ăn."
Bị nam nhân hỏi như vậy, mỹ phụ nhân lập tức xấu hổ đến không biết phải làm sao mới tốt, chỉ đành vội vàng vớt mì lên, đặt lên bàn bên cạnh, lại khuyên hắn nhanh chóng ăn đi.
"Không…không cần đâu tẩu tẩu, tối nay ta có hẹn với người..."
Có chút chột dạ nhìn đại tẩu nhà mình, Lương Yến Bang bất đắc dĩ nói, lúc trước, khi hắn rời đi đã hẹn với Diệp cô nương, trở về liền đến địa điểm đã hẹn gặp nhau.
Nghe vậy, mỹ phụ nhân hoàn toàn dừng lại, một hồi lâu sau mới khẽ run rẩy nhìn Lương Yến Bang, thấp giọng nói:
"Là Diệp cô nương sao? "
“Ta... ừ..." Hơi suy nghĩ một chút, nam nhân lại chính trực nói:
"Tẩu tẩu, ở trong lòng ta, ngài vẫn luôn là thân nhân thân thiết nhất của ta, ta..."
Nghe thấy lời này, trái tim Mỹ Nương nhất thời lạnh đi một nửa, một hồi lâu mới cười khổ một tiếng.
"Ta biết, Nhị Lang, tâm tư của ngươi, ta đều biết, nhưng chúng ta ngay cả Diệp cô nương có xuất thân như thế nào, tình cảnh trong nhà ra sao cũng không biết..."
Khó chịu che ngực, mỹ phụ nhân rất muốn nói nhiều thêm vài câu để khuyên nhủ hắn, nhưng lại sợ nói nhiều sinh hại, quản nhiều sẽ bị Nhị Lang hận, cuối cùng chỉ có thể lau nước mắt, thấp giọng nói:
"Ta hiểu được, về sau ta sẽ không bao giờ làm phiền lòng ngươi nữa..."
Nói xong liền vẻ mặt thống khổ chạy về phòng khóc lên.