Hai người tách ra hơn nửa tháng, mặc dù những lúc rảnh rỗi sẽ gọi video để tâm sự, nhưng mà cách màn hình chỉ có thể nhìn không thể chạm vào, Sở Du nhớ An Nhược.
Mấy hôm trước, nói chuyện qua video đã nói sẽ đến đây thăm An Nhược, nhưng mà ngày hôm qua khi gọi nói chuyện thấy An Nhược mệt mỏi, hai người nói chưa được vài câu đã tắt máy, cô còn chưa kịp nói chuyện hôm nay sẽ đến đây, mà nghĩ lại, thôi đừng nói coi như tạo sự ngạc nhiên cho An Nhược.
An Nhược quay diễn xong đi xuống, đúng thật là cô rất ngạc nhiên, cô tính toán không lại đi xem cảnh quay vừa rồi, định đi tẩy trang thay đồ, buổi chiều cô không có cảnh quay nên muốn về khách sạn gọi điện thoại tâm sự với Sở Du. Cảnh quay ngày hôm qua kết thúc khá trễ, lúc về đến khách sạn đã 12h rồi, thật sự là quá mệt, mới nói được vài câu với Sở Du, cô đã mệt không chịu nổi.
Vừa định ghé qua chào hỏi Ôn Lĩnh một cái, nào ngờ thấy Sở Du đang ngồi bên cạnh Ôn Lĩnh, cô sửng sốt, sau đó xoa xoa đôi mắt, vẫn có điểm không thể tin được, cho đến khi cô thấy Ôn Lĩnh cười....
Cô mới xác định đó chính là Sở Du.
Sau đó, nhưng một con điên, không chú ý đến hình tượng mà chạy về phía Sở Du.
"Sao chị đến đây mà không nói với em?" An Nhược vui vẻ nói, cô cuối cùng có thể không bị ngược nữa, không cần ăn cẩu lương.
Bởi vì Sở Du đã đến.
Sở Du đến, Ôn Lĩnh và Lâm Tự tụ thành một đám nhìn An Nhược ghét bỏ.
Nhìn cái bộ dáng mùi mẫn kia đi, thật dính người.
An Nhược mặc kệ hai người kia, lôi kéo Sở Du đến phòng hoá trang, An Nhược cũng giống như Cố Dung Khanh đều có phòng riêng, An Nhược kéo Sở Du đi đến, còn bảo chuyên viên trang điểm và trợ lý đi ra ngoài, vừa mới vào cửa đã đem Sở Du khoá trên cửa, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh mềm mại của Sở Du, muốn hôn Sở Du.
Nhưng mà... Sở Du không chịu cuối đầu, An Nhược có chút lao lực, chỉ hôn được cằm Sở Du.
Dáng người cao quá nhiên đả thương người khác mà, Sở Du cười cười, còn An Nhược mặt đỏ cả lên không vui. Cái tay đặt trên eo Sở Du buông ra, ngồi ở trước gương tháo trang sức.
Sở Du đi qua, đứng ở phía sau An Nhược, chống tay lên lưng ghế nói, "Mới vừa rồi nhìn thấy tôi còn vui vẻ, sao lại giận dỗi rồi?"
Cũng đúng, rõ ràng có thể gặp mặt nhau là chuyện rất vui rồi, làm gì mà giận dỗi chứ, cũng do cô lùn thôi, làm sao trách Sở Du được, An Nhược cảm thấy bản thân cũng có chút gây sự vô cớ.
Cô xoay người, đem Sở Du ngồi trên đùi của mình, đôi tay hoàn toàn ôm lấy eo Sở Du, môi thì hôn lên mặt Sở Du một cái, "Nhìn thấy lão bà đương nhiên là vui rồi."
Lời vừa thốt ra, Sở Du vốn định ghẹo An Nhược, thì đã bị An Nhược ghẹo lại cho đỏ mặt, cô đánh nhẹ lên vai An Nhược thở gấp nói, "Ai là lão bà của em chứ."
Nhìn cái dáng vẻ thẹn thùng của Sở Du, An Nhược vui vẻ thôi rồi, cuối cùng cũng được sờ sờ Sở Du người thực, mặc dù có chút mạnh miệng....
Cô xoa xoa chỗ bị Sở Du đánh lên, vờ kêu đau, Sở Du nghe vậy cũng không có khó chịu, dùng tay xoa nhẹ lên chỗ đó, vừa xoa vừa nói, "Tôi đâu có dùng lực."
Xoa một hồi cô mới phát hiện bản thân bị An Nhược trêu đùa, bởi vì An Nhược cười xấu xa nắm lấy tay cô, "Nhìn xem này, lão bà đau lòng em nè."
Sở Du khó thở, dùng sức nhéo một cái lên bả vai của An Nhược.
"Ai da...."
Trợ lý đứng ở ngoài cửa, nghe thấy âm thanh không đúng, trực tiếp đẩy cửa mở ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Sở Du ngồi trên đùi An Nhược....
Mặt trợ lý đỏ bừng nhìn hai người, không khí đầy xấu hổ...
Vẫn là Sở Du phản ứng, lập tức từ trên đùi An Nhược đứng dậy, làm như không có chuyện gì, lấy điện thoại ra nhìn xem.
Sắc mặt An Nhược lập tức khó coi, trợ lý cũng ý thức được bản thân mới làm chuyện ngu ngốc, này này này... bà chủ cô quả nhiên yêu đương!!!
"A! Thực xin lỗi chị An, em đi ra ngoài ngay." Sau đó mang theo chút bối rối mở cửa đi ra ngoài.
Đột nhiên bị bắt gặp cảnh này, không khí ái muội cũng tan biến, An Nhược thở dài, cười nói với Sở Du, "Trợ lý này của em, có phải không thuộc dạng tuỳ cơ ứng biến."
Sở Du buông điện thoại, nhìn An Nhược gật đầu.
"Haizz."
Thật phiền mà, An Nhược duỗi tay muốn để cho Sở Du tiếp tục ngồi trên đùi mình, nhưng Sở Du lại trốn, "Thôi đi em."
"Aaaaa, thật phiền mà. Còn chưa hôn nữa!"
Cái miệng An Nhược chu chu ra thật sự đáng yêu, Sở Du không nhịn được mà hôn lên cái miệng nhỏ kia một cái, rồi an ủi, "Không sao, tối nay chị ở đây."
"Thật sao?"
"Thật."
Đáp án này làm cho An Nhược vui vẻ, ôm Sở Du rồi lại hôn một cái, Sở Du có chút xấu hổ nhéo cô một cái, cô mới chịu an phận.
"Mau tháo trang sức với tẩy trang đi, tôi đói bụng."
"A... được rồi."
Lúc này, An Nhược mới gọi chuyên viên trang điểm đi vào, trên người cô còn mặc trang phục phiền muốn chết, vì tiết kiệm thời gian cô trực tiếp cởi đồ ra.
Tốc độ nhanh hơn ngày thường nhiều.
Nhìn thấy An Nhược sốt ruột, trong lòng Sở Du ấm áp, sớm biết thế này, cô nên đến sớm hơn.
Lúc hai người tay trong tay đi ra ngoài, vừa hay đυ.ng phải Ôn Lĩnh và Lâm Tự, nhìn cái bộ dáng này có lẽ đang chờ các cô.
"Sao chỉ có hai người vậy? Cố Dung Khanh và Lương Mị đâu?"
Ôn Lĩnh và Lâm Tự liếc nhìn nhau, sau đó nhìn nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của An Nhược và Sở Du, thở dài một hơi, Ôn Lĩnh ra hiệu Lâm Tự nói, cô không muốn nói.
"Ngày mai, <
> công chiếu, Lương Mị mang chị Dung Khanh đi rồi."
Lâm Tự vừa nói, An Nhược mới nhớ, do hôm nay Sở Du đến bất ngờ quá cho nên cô cũng quên mất, <> sắp chiếu, cho nên vội vàng chạy đi tuyên truyền.
Nói như vậy thì, cô có thể đem mấy cẩu lương lúc trước cô ăn trả lại cho hai người này.
Đột nhiên có chút đắc ý, cô giơ bàn tay đang nắm tay Sở Du lên quơ quơ trước mặt hai người kia, Ôn Lĩnh và Lâm Tự cùng đồng lòng coi như mắt không thấy, thật là một người phiền hà mà.
Nhưng mà hôm nay Sở Du đến đây, cũng phải cùng nhau đi ăn một bữa cơm.
Nhưng nhìn thấy cái dáng vẻ đắc ý của An Nhược, thật sự rất giống ngày xưa An Nhược tâm sự với cô về Kỷ Thần Hi....
Mặc dù, Ôn Lĩnh chỉ nghĩ nghĩ, nhưng lúc cô nhìn thấy Kỷ Thần Hi và Giả Tình, trong lòng không nhịn được mà chửi thầm, có một số việc không nghĩ thì tốt rồi.
Ông trời giống như biết mình đang suy nghĩ cái gì.
Cho nên đối mặt với lời mời của Kỷ Thần Hi, cô thật sự không có lý do nào để từ chối, người ta muốn cùng đi ăn, vừa lúc thảo luận cốt truyện, vậy cô nên từ chối thế nào đây???
Hơn nữa cũng chỉ là ăn một bữa cơm thôi, vì sao Giả Tình lại muốn ngồi cạnh cô.
Thật ra không phải có mình Ôn Lĩnh khó chịu mà An Nhược cũng khó chịu. Mặc dù cô và Kỷ Thần Hi chả phát sinh cái gì, nhưng nói cho cùng thì cô cũng là fan não tàn của Kỷ Thần Hi nhiều năm rồi/.
Bây giờ, thần tượng trước kia và lão bà ngồi ăn cơm chung một bàn, cô thực sự khó tiếp thu.
Cô lặng lẽ kéo tay Ôn Lĩnh nói, "Vì sao cậu không từ chối?"
"Vậy tại sao cậu không từ chối hả?"
An Nhược nghẹn lời, mọi người đều ở trong cái vòng này, ở trong đoàn làm phim hơn nửa tháng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, hơn nữa người ta cũng chỉ nói ăn bữa cơm thôi, làm sao mà từ chối.
Hai người liếc nhau rồi đồng thời thở dài.
Thật sự quá khó khăn.
Ôn Lĩnh cảm thấy chắc chắn Kỷ Thần Hi chẳng có ý tốt gì, nhưng mà tại sao lại lôi kéo Sở Du nói chuyện???
Nói cái gì mà người thế này rời khỏi giới giải trí thực sự đáng tiếc, nếu Sở Du không ở ẩn, thì vị trí thiên hậu bây giờ vẫn thuộc về cô, ai mà có khả năng giành được chứ.
Thật là buồn cười, An Nhược nghe vậy rất giận, thiên hậu kia có thể so được với Sở Du sao?
Ôn Lĩnh vốn nghĩ rằng Giả Tình ngồi ở bên cạnh cô, sẽ làm những hành động gì đó, nào ngờ người này chỉ biết yên lặng ăn cơm.
Ôn Lĩnh cũng không dám nói, cúi đầu nhắn tin nhắn cho Cố Dung Khanh.
[Khi nào thì chị trở về?]
Lúc đó, Cố Dung Khanh vừa mới xuống máy bay đi đến nơi tổ chức, nhận được tin nhắn của Ôn Lĩnh, cô nhìn thoáng qua, mỉm cười trả lời Ôn Lĩnh.
[Sao đây? Chị vừa mới đi mà em đã nhớ chị rồi sao?]
Ôn Lĩnh không ngờ là Cố Dung Khanh lại trực tiếp hỏi vậy, được rồi, đúng là cô có chút nhớ.
[Ừm, nhớ chị.]
Lương Mị cũng nhận được tin nhắn của Lâm Tự, Lâm Tự nói với Lương Mị là các cô đang cùng Kỷ Thần Hi ăn cơm.
Nhưng mà Lương Mị nhìn qua Cố Dung Khanh đang nhìn điện thoại cười, có chút không hiểu được. Rõ ràng là đang nói chuyện với Ôn Lĩnh, chẳng lẽ biết được chuyện đi ăn với Kỷ Thần Hi, mà miệng vẫn có thể cười sao?
Cô đẩy đẩy vai Cố Dung Khanh, Cố Dung Khanh ngừng cười, ngẩng đầu nhìn cô khó hiểu.
"Em không giận à?"
"Hả?"
Cố Dung Khanh mới vừa rồi cùng với Ôn Lĩnh mùi mẫn, đã bị Lương Mị hỏi vậy có chút không hiểu.
Cùng Ôn Lĩnh nói chuyện có gì mà giận?
"A, không có gì."
Lương Mị cảm thấy mình hơi lắm miệng, nhìn thấy cái bộ dạng vui vẻ của Cố Dung Khanh, cô không nên hỏi làm gì.
Lắm miệng, lắm miệng!
Nhưng mà Cố Dung Khanh nào chịu bỏ qua, tự dưng bị hỏi không đầu không đuôi, rồi không nói nữa.
Cô chất vấn, "Có chuyện gì sao?"
Lương Mị trong lòng thầm xin lỗi Ôn Lĩnh, đều do cô sai, cô ấp úng nói, "Em hỏi vợ em đi."
Hỏi vợ cô? Hỏi Ôn Lĩnh sao?
Cô trực tiếp gọi điện thoại qua cho Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh đang ăn cơm bỗng sửng sốt, không nghĩ là Cố Dung Khanh sẽ gọi điện thoại cho cô, cô nói xin lỗi đi ra ngoài nghe điện thoại.
Điện thoại mới bắt máy, giọng điệu của Cố Dung Khanh khó chịu hỏi cô, "Sao lâu như vậy em mới nghe máy?"
"A? Tôi... tôi đang ăn cơm."
"Ăn cơm với ai?"
Thật ra Ôn Lĩnh cũng cảm thấy không có gì phải giấu, trực tiếp kể cho Cố Dung Khanh nghe, Cố Dung Khanh vốn dĩ có chút giận, nhưng nghe Ôn Lĩnh thành thật nói ra, trong lòng cô có chút ngượng. Bây giờ, cô và Ôn Lĩnh mới hoà hảo, nhưng mà nồng độ dấm trong người cô càng ngày càng cao, mới nghe Lương Mị nói một câu, trong đầu đều nghĩ cái gì đâu không.
Cô nghĩ rằng Giả Tình đi tìm Ôn Lĩnh.
Ai biết được có nhiều người ăn cơm cùng nhau đâu.
Ôn Lĩnh nói xong, thấy Cố Dung Khanh không nói gì, đoán cũng hiểu được lý do Cố Dung Khanh gọi cho cô, khẳng định là Lâm Tự có nói gì đó với Lương Mị. Cho nên Cố Dung Khanh mới gấp như vậy mà gọi cho cô, cô định giải thích thêm thì Cố Dung Khanh đã cắt ngang.
"Kỷ Thần Hi người này lòng dạ thâm hiểm, em cẩn thận một chút nha."
Lời này nói ra, Ôn Lĩnh sửng sốt, gần đây bởi vì Giả Tình hay đến tìm cô, tưởng đâu Cố Dung Khanh bị dấm làm mờ con mắt, ai biết được cũng hiểu chuyện vậy chứ?
"Ừ, tôi biết rồi."
"Dung Khanh, chị nhớ phải ăn uống đầy đủ đó."
Cố Dung Khanh còn đang muốn nói, em có biết rồi thì cũng phải chú ý cẩn trọng, đột nhiên bị lời quan tâm cắt ngang, cô dịu dàng nũng nịu nói, "Chị muốn đi ăn với em cơ...."
"Không muốn đi tuyên truyền, chỉ muốn đi tìm em."
Lương Mị đứng một bên, cảm giác da gà da vịt muốn nổi hết cả lên, hai người này bây giờ mùi mẫn đến vậy sao?
Rõ ràng đều chia xa như nhau, cô cư nhiên còn phải ăn cẩu lương của hai người kia, nghĩ đến cái này cô có chút bực bội, gần đây cô với Lâm Tự nhưng hai vợ chồng già vậy.
Hai người kia thì trái lại, bởi vì ly hôn rồi tái hợp, hai người càng mùi mẫn hơn.
Buồn nôn muốn chết.