Chương 72

Ôn Lĩnh phải tốn chút sức mới mang Cố Dung Khanh lên nhà. Hôm nay, Cố Dung Khanh không chịu nghe lời, lúc xuống xe còn ôm cô cứng ngắt không cho cô động đậy, thật vất vả lắm mới ôm Cố Dung Khanh từ trong xe đi ra, nào ngờ mới xuống xe, Cố Dung Khanh lại bắt đầu dính lấy cô.

Một Cố Dung Khanh dính người vậy đúng là hiếm thấy.

"Khó chịu, hức...." Cố Dung Khanh cảm giác dạ dày mình đang sông cuộn biển gầm, cả người đều choáng váng.

Thật là khó chịu.

Cả người cô đều dựa lên người Ôn Lĩnh, đôi tay gắt gao ôm lấy cổ Ôn Lĩnh, mềm mại như người không xương dựa vào người cô.

"Ôn Lĩnh... Ôn Lĩnh... chị rất khó chịu...."

"Chị ngoan một chút đi."

Ôn Lĩnh không biết Cố Dung Khanh có nghe rõ cô nói cái gì không.

Không nghe rõ chẳng lẽ đầu muốn hôn mê rồi sao.

Nếu nghe rõ thì tại sao lại ở trong ngực cô mà lộn xộn???

Cô không cần lộn xộn aaaaa! Cuối cùng, Cố Dung Khanh có biết được bản thân đang dán sát lên người cô không? Đυ.ng đến lỗ tai cô rồi, làm sao cô chịu nổi?

Ôn Lĩnh chịu không được, đành phải bế Cố Dung Khanh lên, cô cho rằng cái tư thế bế công chúa này, sẽ làm miệng Cố Dung Khanh cách xa cô một chút, nhưng mà cô sai rồi, Cố Dung Khanh lại chôn mặt ở cổ cô mà lộn xộn.

Ôn Lĩnh mở miệng thở dồn dập, cuối cùng cũng ôm được Cố Dung Khanh về phòng ngủ, cô mới bước một bước, Cố Dung Khanh lại bắt đầu không an phận.

Cố Dung Khanh giãy giụa từ trên giường ngồi dậy, cô thực sự không chịu được nữa, vốn dĩ uống rượu xong bao tử đã khó chịu, còn ngồi xe một chuyến, bao tử càng thêm khó chịu hơn, cô muốn nôn ra.

"Oẹ...." Cố Dung Khanh che miệng từ trên giường đứng dậy, Ôn Lĩnh nhanh chân bế Cố Dung Khanh lên, ôm cô đi đến nhà vệ sinh.

Cố Dung Khanh nôn ra trời đất quay cuồng, Ôn Lĩnh một tay ôm lấy eo cô, một tay vỗ vỗ cái lưng, Ôn Lĩnh vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, mới ba ly mà đã say vậy rồi, về sau phải chú ý không để Cố Dung Khanh uống rượu.

Cũng quái lạ, hôm nay tâm trạng Cố Dung Khanh không tốt, cô sao lại không để ý đến chứ, cũng không thể ngờ Cố Dung Khanh lại lén uống rượu.

Cố Dung Khanh nôn xong cũng thoải mái hơn một chút, cô quay đầu lại ôm lấy Ôn Lĩnh, ở bên tai Ôn Lĩnh thì thầm, "Muốn đi tắm ~"

"....." Mẹ nó, về sau nhất định phải coi chừng Cố Dung Khanh, không được để cô ấy uống rượu nữa.

Ôn Lĩnh vẫn chưa kịp hồi thần thì Cố Dung Khanh đã cởϊ qυầи áo rồi, hôm nay cô mặc áo sơ mi, bây giờ đối với Cố Dung Khanh cởi cúc áo cũng thật sự khó khăn.

Cởi cái cúc áo đầu tiên đã thấy khó rồi. Cởi cả buổi cũng không xong, cô đành xin Ôn Lĩnh giúp đỡ, "Giúp chị cởi đi~"

Ôn Lĩnh thở dài, đỡ Cố Dung Khanh từ trên sàn nhà đứng dậy, đặt ở trên bồn cầu rồi giúp Cố Dung Khanh cởi cúc áo.

Cởi xong cúc áo sẵn tay cởϊ qυầи, đỡ mắc công lát nữa cũng phải cởi.

Cố Dung Khanh thừa dịp Ôn Lĩnh cởϊ qυầи áo mình, tay cô cũng cởϊ qυầи áo Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh bắt lấy tay cô hỏi, "Chị làm gì vậy?"

"Tắm rửa thôi." Nói xong còn còn làm vẻ mặt ngây thơ vô số tội, ánh mắt kia như đang nói, tắm chẳng lẽ không cởϊ qυầи áo sao.

Cởi cởi cởi!

Nhưng mà cùng lắm thì tắm chung, có cái gì mà sợ?

Hai người tắm xong cũng đã sắp 10h rồi, Cố Dung Khanh dựa lên người cô giống như ngủ rồi vậy, cô mang Cố Dung Khanh nằm lên giường, đắp chăn đàng hoàng, một lát sau Cố Dung Khanh ngủ rồi.

Ôn Lĩnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng ngủ rồi, có thể nghỉ một lát, quá mệt. Trong lòng Ôn Lĩnh làm phép tuyệt đối, không để cho Cố Dung Khanh chạm vào rượu.

Nằm ở trên giường một lát, Ôn Lĩnh cũng ngủ mất, cô thậm chí còn không biết Hứa mẹ và Ôn Noãn về khi nào.

Ba người kia về nhà, mà rón ra rón rén, dì Lâm không hiểu tại sao Hứa mẹ lại làm như vậy, cho đến khi dỗ Ôn Noãn ngủ xong, hai người chuẩn bị ngủ, dì Lâm mới hỏi bà.

Hứa mẹ cười thần bí nói, "Dung Khanh uống say, biết đâu hai đứa nó đang làm cái gì đó, chúng ta trở về âm thanh quá lớn chẳng phải quấy rầy hai đứa nó sao?"

Dì Lâm, ".... Hình như, hai đứa ngủ rồi mà, có phải làm chuyện dư thừa rồi không?"

Hứa mẹ vừa nghe xong liền không vui, đây là nghi ngờ phán đoán của bà sao? Bà xoay người tức giận nói, "Ngủ."

Đến tuổi này rồi mà còn như công chúa, dì Lâm cười bất đắc dĩ, nhưng vẫn... nhích lại ôm Hứa mẹ ngủ.

Lúc Cố Dung Khanh tỉnh dậy, đầu rất đau, cô ngồi dậy xoa xoa bên đầu, còn có chút thất thần, chăn bên người rơi xuống, cô có cảm giác lạnh, mới ý thức được bản thân đang khoả thân, biểu cảm có chút nghi hoặc, chẳng lẽ hôm qua lại...?

Nhưng mà cơ thể đâu có chỗ nào không thoải mái a....

Hơn nữa trên giường cũng không có rối loạn, Cố Dung Khanh nhăn mày nhớ lại chuyện đêm qua.

Cô nhớ rõ hôm qua uống ba ly rượu, sau đó cả người mơ hồ thần chí không rõ. Hình như hôm qua Ôn Lĩnh đưa cô về nhà, còn ôm cô nữa.

Sau đó, cô hình như đã hỏi Ôn Lĩnh còn thích cô không.

Vậy câu trả lời của Ôn Lĩnh là gì?

Cô không nhớ rõ.

Cố Dung Khanh mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng, mới ra tới thì đã nghe dưới nhà có mùi thơm, là Ôn Lĩnh đang nấu cháo, cô vui vẻ đi xuống lầu, đến nhà bếp nhìn thấy được Ôn Lĩnh đang bận rộn ở trong đó.

Cố Dung Khanh lại ngửi một chút, là món cháo mà cô thích.

Sáng nay, Ôn Lĩnh dậy khá sớm, lúc ra khỏi phòng cô phát hiện cả nhà yên tĩnh đến khϊếp sợ, cô đến phòng Ôn Noãn, không có người, mà phòng của Hứa mẹ cũng không có ai.

Sau đó, cô gọi cho Hứa mẹ mới biết, sáng sớm ba người đã đi ra cửa, nói là đi mua đồ gia dụng cho nhà mới. Hôm nay, bà muốn chuyển nhà.

Đúng là mẹ cô mà, tốc độ luôn nhanh hơn so với người thường.

Nhớ đến Cố Dung Khanh, tối hôm say rượu, lúc tỉnh dậy chắc sẽ đau đầu lắm. Cho nên, cô đi vào bếp nấu món cháo rau củ mà Cố Dung Khanh thích, nhưng mà cũng lâu rồi cô không có nấu, không biết Cố Dung Khanh còn thích hay không.

Nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Dung Khanh, cô biết Cố Dung Khanh vẫn còn thích cháo rau củ do câu nấu, cháo đã ninh được hai tiếng, mềm mịn thơm ngon.

"Dậy rồi à? Chờ một lát có thể ăn rồi." Ôn Lĩnh quay đầu lại cười nói với Cố Dung Khanh, lại xoay người đem nồi cháo mang ra bàn.

Cố Dung Khanh gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn chờ Ôn Lĩnh.

Thật ra, cô rất thích đồ ăn do Ôn Lĩnh nấu, từ trước đến giờ đều thích, chẳng qua là do thời gian qua cô muốn thể hiện ra bản thân đã thay đổi, cho nên rất lâu rồi cô không được đồ ăn do Ôn Lĩnh nấu.

Nhìn chén cháo thơm ngào ngạt, Cố Dung Khanh ăn ba chén rồi, thậm chí cô còn muốn ăn thêm chén nữa, nhưng mà cô chưa kịp múc cháo, Ôn Lĩnh đã nhìn thấy ý đồ của cô.

Đè cái tay Cố Dung Khanh lại, Ôn Lĩnh cảnh cáo, "Không thể."

Cố Dung Khanh không cam lòng, cô còn muốn ăn nữa.

"Chị đã ăn ba chán rồi, không thể ăn thêm nữa." Ba chén đúng thật là hơi nhiều, lúc trước Cố Dung Khanh chỉ ăn có một chén, hơn nữa vẫn từ tốn mà ăn.

Còn bây giờ, tốc độ ăn ba chén khá là nhanh, hôm qua vừa mới nôn xong, hôm nay bao tử chắc chắn không được thoải mái, ăn như vậy rồi đau lên nữa thì sao?

"A... chị biết rồi." Cố Dung Khanh cúi đầu uỷ khuất, đúng là cô đã no rồi, nhưng lâu rồi không có được cháo do Ôn Lĩnh nấu, cô muốn ăn nhiều hơn

Với cái mối quan hệ không rõ ràng này với Ôn Lĩnh, lỡ đâu về sau cô không có cơ hội ăn nưa thì làm sao đây?

Thật ra, cô cũng muốn hỏi Ôn Lĩnh, tối hôm qua Ôn Lĩnh đã trả lời hế nào. Sao ngày hôm nay lại đối xử tốt với cô như vậy.

Mặc dù, cô đã thể hiện rất rõ ràng tâm ý của cô, nhưng mà những hành động của Ôn Lĩnh, cũng không cho câu trả lời khẳng định, Cố Dung Khanh vẫn không thể xác định được Ôn Lĩnh có chấp nhận đón nhận cô lần nữa không.

Nhưng mà lá gan của cô so với Ôn Lĩnh lớn hơn nhiều, cuộc hôn nhân lúc trước, Cố Dung Khanh không biết được tâm của mình, mà Ôn Lĩnh cũng không có biết rõ tâm ý của Cố Dung Khanh, nhưng lại không dám hỏi.

Nhưng mà Cố Dung Khanh, cô ấy dám hỏi.

"Chị sợ, lần này không ăn, lần sau sẽ không có cơ hội ăn nữa." Cố Dung Khanh tận lực làm cho bản thân đáng thương, cô cúi đầu, hai bàn tay gắt gao nắm lại, còn hơi nhướng mắt nhìn Ôn Lĩnh.

Quả nhiên, Ôn Lĩnh mềm lòng, một chén cháo thôi mà Cố Dung Khanh lại trưng ra bộ dáng này sao? Ôn Lĩnh vội vàng nói, "Về sau, chị muốn ăn thì tôi làm cho chị."

Lúc nghe được câu này, cả người Cố Dung Khanh vui vẻ như muốn bay lên, nhưng sắc mặt không đổi hỏi lại, "Khi nào cũng được sao?"

"Đương nhiên!"

Ôn Lĩnh đâu có biết bản thân rơi vào kịch bản của Cố Dung Khanh, nhìn Cố Dung Khanh mỉm cười cô cũng cười theo.

Được đáp án khẳng định, trong lòng Cố Dung Khanh càng kiên định hơn, cô đứng lên đến bên cạnh Ôn Lĩnh, nắm lấy cằm Ôn Lĩnh, cúi đầu hôn một chút.

Ôn Lĩnh nghi hoặc, đột nhiên là cái gì vậy? Vừa rồi không phải đang ăn cháo sao?. Bạn có biết trang truyện — ТгumTr uуeЛ. VN —

Cô còn chưa kịp phản ứng thì Cố Dung Khanh đã ngồi lên trên đùi cô, hai tay vòng qua cổ Ôn Lĩnh, cơ thể mềm mại dán lên người Ôn Lĩnh.

Sau đó, hai tay ôm lấy mặt Ôn Lĩnh, ôn nhu hỏi, "Chị đẹp không?"

"Ờ... đẹp."

Ôn Lĩnh không biết Cố Dung Khanh muốn làm gì, nhưng mà cái dáng vẻ này của Cố Dung Khanh, thật sự quá quyến rũ, Cố Dung Khanh sinh ra đã đẹp rồi, ngày thường làm ra vẻ lạnh nhạt cũng không có thấy quyến rũ bao nhiêu.

Nhưng mà gần đây... mấy cái hành động quyến rũ này, càng làm càng thuần thục.

Giống như bây giờ, hơi thở của Cố Dung Khanh đang phả vào bên tai cô, đôi môi còn làm như vô tình chạm vào tai cô, ở bên tai cô nói từng câu, "Chị đẹp. Vậy tại sao em không thích chị?"

"Như thế nào mà không thích...." Vẫn là không thể khống chế được sự cám dỗ, Ôn Lĩnh vẫn nói lời trong lòng ra.

Cố Dung Khanh đã nhận được đáp án, cô từ người Ôn Lĩnh đứng dậy. Ôn Lĩnh nuốt nước miếng, giống như chưa thoát ra khỏi sắc đẹp kia.

Bộ dáng ngốc nghếch chọc cười Cố Dung Khanh, cho nên là mượn rượu tỏ tình gì đó không có dùng được, hoá ra Ôn Lĩnh không chịu nổi bộ dáng này của cô.

Nghe được tiếng cười của Cố Dung Khanh, Ôn Lĩnh mới ý thức bản thân đã nói gì.

Cô... cư nhiên một lần nữa chịu không nổi sự cám dỗ của Cố Dung Khanh.

Một Cố Dung Khanh thời ơ lạnh nhạt đi đâu rồi??? Ngay cả hôm qua uống say còn không có quyến rũ như vậy, trước kia Cố Dung Khanh uống say mới lộ ra một chút gợi cảm, mà bây giờ, lúc nào cũng bộc lộ ra được vậy???

Ôn Lĩnh quẫn bách đứng lên, làm như không có chuyện gì, thu dọn chén đũa, thật sự quá mất mặt, quả nhiên trừ bỏ ở trên giường, cô ở trước mặt Cố Dung Khanh không có ưu thế gì mà.

Cầm chén đĩa đi vào trong bếp, một bên rửa chén một bên chửi bản thân không có tiền đồ, tức giận muốn bóp nát cái chén.

Ôn Lĩnh đang cầm chén dương oai diễn võ, đột nhiên phía sau lưng có một cơ thể mềm mại ôm lấy, là Cố Dung Khanh.

Cố Dung Khanh ôm Ôn Lĩnh từ phía sau, đầu áp lên sau lưng cô, nhẹ nhàng nói, "Chị thấy bản thân đã học được cách yêu em, em có thể làm bạn gái chị không?"

Cái tay đang rửa chén của Ôn Lĩnh dừng lại, vừa muốn trả lời thì đã bị Cố Dung Khanh cắt ngang, "Đừng vội từ chối chị, chị cũng không có yêu cầu lập tức tái hôn, chị chỉ muốn em làm bạn gái chị, để em cảm nhận được chị yêu em thế nào."

Như thế nào... yêu sao?

Ôn Lĩnh không tin, nhưng mà tâm lại động, được Cố Dung Khanh yêu, sẽ thành kiểu gì?

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà nội tâm cô lại mong chờ.

"Được...."

Nghe được đáp án này, Cố Dung Khanh mới nở nụ cười, cô xoay người Ôn Lĩnh lại, Ôn Lĩnh rất phối hợp mà xoay người lại, nhưng mà cô vừa xoay người Cố Dung Khanh đã nhón chân lên, hôn lên môi cô.

Trên tay Ôn Lĩnh còn mang bao tay, hai cánh tay đặt bên hông Cố Dung Khanh, cô cố hết sức cởi bao tay ra, sau đó ôm chặt lấy cái eo nhỏ của Cố Dung Khanh, bắt đầu hôn đáp trả lại.

Dần dần quyền chủ động rơi vào tay Ôn Lĩnh, bởi vì Cố Dung Khanh mặc áo ngủ rất mỏng, có thể cảm nhận được tay Ôn Lĩnh đang sờ sờ cái em của cô, còn có đầu lưỡi mềm mại....

Thật ra Cố Dung Khanh không nghĩ nhiều, cô rất vui cho nên muốn hôn Ôn Lĩnh một chút, nhưng mà... tự dưng Ôn Lĩnh lại hành động mạnh mẽ như vậy.

Chẳng lẽ vừa rồi cô làm gì quá mức à?

Đúng là quá giới hạn, mới vừa rồi Cố Dung Khanh còn ngồi ở trên đùi cô, mỗi một động tác đều quyến rũ Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh muốn ngừng cũng không ngừng được, huống chi là Cố Dung Khanh chủ động hiến hôn.

Nói là bạn gái, nhưng chuyện gì cũng chưa làm cũng đã làm, con cũng đã có rồi, Ôn Lĩnh đã từng nếm qua Cố Dung Khanh làm sao giờ phút này dừng lại được chứ?

Cô biết Cố Dung Khanh đẹp không có gì sánh bằng, một khi đã ăn rồi làm cho người ta không dừng lại được.

Áo ngủ vướng víu làm cho Ôn Lĩnh bất mãn, cô vén cái áo ngủ lên, theo đường cong cơ thể của Cố Dung Khanh mà sờ lên trên. Cố Dung Khanh ưm một tiếng, lấy tay đẩy nhẹ Ôn Lĩnh ra.

"Bây giờ là ban ngày...." Hơn nữa mới xác định thân phận đã làm cái này.

Nhưng mà Ôn Lĩnh không thèm quan tâm, trong lòng cô nghĩ, cho dù là ban ngày thì sao, cũng do Cố Dung Khanh mới sáng sớm đã quyến rũ cô rồi.

Ôn Lĩnh ngậm lấy vành tai Cố Dung Khanh, không muốn nghe tiếng rên của Cố Dung Khanh.

"Ừm.... Không được!"

Ôn Lĩnh cười hài lòng, ai bảo lúc nãy chơi xấu với cô làm chi, bây giờ thì đến lúc cô trả thù nhé, đang chuẩn bị làm bước tiếp theo thì Ôn Lĩnh nghe được tiếng mở cửa.

Cửa mở, cô chạm mặt với Hứa mẹ, dì Lâm còn có Ôn Noãn nữa. Tay cô vẫn còn trong áo Cố Dung Khanh, ngoài miệng thì cắn vành tai Cố Dung Khanh...

Ngây cả người.

Cố Dung Khanh bị Ôn Lĩnh trêu chọc, hai mắt đã mông lung... lại phát hiện Ôn Lĩnh không có làm bước tiếp theo, quay đầu nhìn Ôn Lĩnh, nào ngờ nhìn thấy hai người lớn một đứa nhỏ.

Cô quay đầu, đem chôn mặt ở cổ Ôn Lĩnh, gương mặt dần đỏ lên.

Hứa mẹ và dì Lâm đồng thời xấu hổ, Hứa mẹ ngơ ngác nhìn Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh, dì Lâm vội vàng che mắt Ôn Noãn lại, không được để cô bé nhìn thấy, bà còn thuận tay che mắt bà lại.

Hứa mẹ nhìn hành động của dì Lâm, cũng vội vàng che mắt lại luôn, xoay người nói với dì Lâm, "Hôm qua, chị nói có đúng không?"

Dì Lâm gật đầu nói, "Đúng vậy, đúng là có quấy rầy, may mắn là hôm nay dọn đi rồi."

Ôn Noãn còn không biết chuyện gì xảy ra, cô bé muốn lấy cái tay dì Lâm xuống, lại bị bà ngoại cản lại, "Chái gái ngoan, nghe lời, đừng có nhìn, mắt chột bây giờ."