Lúc gọi điện thoại, Sở Du có chút khẩn trương, mặc dù vừa rồi cũng có nói đôi câu với mẹ của Tiểu Noãn, nhưng mà đột nhiên mời đi chơi thì không hay lắm.
Làm cho cô không được tự nhiên, nhưng mà nhìn vẻ mặt mong chờ của Khả Khả ở kế bên.
Sở Du căng thẳng gọi điện thoại.
"Xin chào cô, cô là mẹ của Tiểu Noãn sao?"
"Đúng vậy, chào cô."
Ôn Lĩnh đang cầm điện thoại trên tay, cùng Tiểu Noãn xem phim hoạt hình, đột nhiên màn hình điện thoại chuyển sang trạng thái khác, cô nhìn thấy số điện thoại, không ngờ nhanh vậy mà Sở Du đã gọi lại. Vừa rồi Tiểu Noãn nói muốn cùng bạn đi chơi.
Nhưng không ngờ... là còn có Sở Du.
"Là như thế này, Khả Khả nói muốn cùng Tiểu Noãn đi công viên giải trí. Như vậy thì thật sự làm phiền mọi người quá." Sở Du khách sáo.
Ôn Lĩnh vừa nghe, nghĩ rằng Sở Du muốn từ chối, cô định nói chuyện thì nghe Sở Du nói tiếp, "Nếu tiện thì tôi và Khả Khả có thể cùng gia đình cô đi công viên giải trí không?"
A... có gì mà không thể chứ.
Cô sảng khoái mà đồng ý.
Nhưng mà ngay lúc này Cố Dung Khanh ở trong phòng đi ra, cô ở trong phòng cũng đã lâu, buồn chán thì xem kịch bản, nhưng mà hình như Ôn Lĩnh không có phát hiện cô ở trong phòng lâu như vậy mà không đi ra, mà Ôn Noãn cũng không thèm nhớ tới. Cho nên cô đi ra ngoài, nhìn thấy Ôn Lĩnh hình như đang nói chuyện với ai đó.
"Vậy được, chúng ta hẹn ngày mai đi nhé."
Hai người nói chuyện nửa buổi, Sở Du còn không biết đối phương tên là gì, cô hỏi xong, Ôn Lĩnh cũng có chút sửng sốt. Nói chuyện nãy giờ mà quên mất không giới thiệu cho người ta tên của mình.
"Tôi là Ôn Lĩnh."
Ôn Lĩnh... Sở Du lẩm bẩm cái tên Ôn Lĩnh, đột nhiên nhớ tới An Nhược....
Hình như hai người đó có mối quan hệ rất tốt.
Lúc trước, tên của hai người còn ở trên hot search.
Trong nháy mắt, Sở Du sửng sờ, cô nói chuyện với Ôn Lĩnh vài câu rồi mới tắt điện thoại.
Tắt điện thoại, Ôn Lĩnh liền cảm nhận một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm cô ở phía sau, cô quay đầu lại nhìn, thì ra là Cố Dung Khanh.
Mà sắc mặt Cố Dung Khanh thì... không được tốt cho lắm, vẫn là gương mặt lạnh băng.
Trong lòng Ôn Lĩnh khó hiểu, là ai lại trêu chọc Cố Dung Khanh chứ?
Cố Dung Khanh đúng thật là đang tức giận, tại sao Ôn Lĩnh lại có thể dễ dàng thân quen với người khác vậy? Lúc trước, cô vì vị giáo viên trẻ kia mà tức giận, bây giờ thì không biết Ôn Lĩnh đang nói chuyện với ai, còn hẹn gặp mặt nữa.
Vấn đề chính là Ôn Lĩnh không hề biết cô đang tức giận, còn làm vẻ mặt vô tội nhìn cô.
Đột nhiên, Cố Dung Khanh bừng tỉnh, ý thức được địa vị của mình bây giờ, cô có điểm nhụt chí, cô muốn hỏi Ôn Lĩnh gọi điện thoại cho ai, còn có tình ý gì với vị giáo viên trẻ tuổi kia không?. Chuyên trang đọc truyện == T R U М t r ц y e n .V n ==
Nhưng mà điều quan trọng là có để ý đến việc tuổi cô đã lớn hay không.
"Vừa rồi là mẹ của Khả Khả, cô ấy hẹn chúng ta cùng đi công viên giải trí."
"Vậy em và cô ấy mang theo Tiểu Noãn đi đi." Cố Dung Khanh không biết vì sao mà bản thân lại phát hoả, cho dù biết Ôn Lĩnh gọi điện thoại với ai rồi nhưng mà còn vị giáo viên trẻ kia thì sao?
Đột nhiên cô hối hận, ngày hôm qua chơi cái trò chị chị em em gì chứ, sắc mặt Cố Dung Khanh vẫn không thể nào tốt được, cô liếc nhìn Ôn Lĩnh rồi đi vào bếp nấu cơm.
Cô sợ lại không kiềm chế, nói ra những lời khó nghe, thôi không bằng nhịn đi nấu cơm. Dù sao bây giờ cô có nói gì Ôn Lĩnh cũng không nghe lọt tai.
Tức giận đi nấu cơm.
Ôn Lĩnh và Ôn Noãn liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy Cố Dung Khanh bây giờ có chỗ không thích hợp, lúc nấu ăn thì âm thanh trong bếp khá lớn.
Lúc ăn cơm, Cố Dung Khanh vẫn trưng ra gương mặt lạnh, Ôn Lĩnh đột nhiên cảm thấy không vui, Cố Dung Khanh như thế này không phải mới chính là Cố Dung Khanh sao?
Lời nói ngày hôm qua đi đâu rồi? Mới có một ngày đã lộ nguyên hình.
Cô cũng không thèm trưng ra bộ mặt tốt, sau khi ăn cơm xong cũng không nói chuyện với Cố Dung Khanh, chủ động đi giặt đồ, sau đó đi vào thư phòng sửa lại kịch bản.
Đến 8h, cô mang Ôn Noãn đi tắm, Cố Dung Khanh vẫn ngồi ở trên sô pha, không biết đang làm gì, mà cô cũng không muốn biết.
Lúc tắm rửa, cô hỏi Ôn Noãn tối nay có muốn ngủ với cô không, nhưng mà Ôn Noãn nhíu mày nói, "Con muốn ngủ một mình."
Con bé có thói quen ngủ một mình rồi sao?
Ôn Lĩnh không nói thêm, tắm xong cô mang Ôn Noãn đi trở về phòng của cô bé, lúc đi ngang qua phòng khách thấy Cố Dung Khanh vẫn ngồi ở đó.
Cô cũng không để ý, đi về phòng dỗ Ôn Noãn ngủ.
Dỗ Ôn Noãn xong đi ra, trong nhà tắm có tiếng nước, chắc Cố Dung Khanh đang tắm.
Ôn Lĩnh cho rằng đêm nay Cố Dung Khanh sẽ không vào phòng cô, lúc đang chuẩn bị ngủ thì Cố Dung Khanh tới....
Lại thừa dịp Ôn Lĩnh không chú ý mà chui vào trong chăn, Ôn Lĩnh phát hiện gầy đây Cố Dung Khanh giống như ngựa quen đường cũ, chui vào trong chăn, thậm chí còn trực tiếp nằm ở trong lòng ngực cô.
Đôi mắt có chút đỏ, giống như vừa mới khóc.
Đúng vậy, Cố Dung Khanh vừa mới khóc, lúc đi tắm cô khóc ở trong đó.
Cô cũng không biết vì sao lại thích khóc như vậy, ban đầu là bởi vì tức giận Ôn Lĩnh, sau là vì bản thân cô, Ôn Lĩnh còn chưa làm gì mà cô đã không vui rồi, mà trước kia cô lại làm càn quá mức.
Vậy lúc trước có bao nhiêu tức giận chứ? Cô chỉ vì hai cuộc điện thoại mà đã chua xót vậy rồi.
Cô nhào vào trong ngực Ôn Lĩnh, nước mắt lại chảy ra, miệng thì, "Hức... thực xin lỗi, xin lỗi em."
Ôn Lĩnh bị hành động này Cố Dung Khanh làm cho ngây ngốc, cô nâng đầu Cố Dung Khanh lên, nhìn thấy Cố Dung Khanh khóc không thành tiếng....
Vì sao lại khóc, Ôn Lĩnh không hiểu được.
Cuối cùng là làm sao chứ?
Cũng chưa cần cô hỏi, Cố Dung Khanh đã thút tha thút thít nức nở nói, "Hôm nay, chị... thật sự rất giận...." Lúc nói còn mang theo uỷ khuất, Ôn Lĩnh yên lặng nghe cô nói.
"Hôm nay, chị... hức... nhìn thấy em gọi điện thoại cho cô giáo của Ôn Noãn, trong lòng rất không vui. Sau lại thấy em gọi điện thoại cho mẹ Khả Khả cũng vậy."
Cố Dung Khanh nói còn đánh một cái, Ôn Lĩnh không nhịn được mà cười lên, sao lại đáng yêu vậy.
Thấy Ôn Lĩnh giễu cợt mình, Cố Dung Khanh đỏ mặt, dùng tay đánh mấy cái nhẹ, sau lại xoa xoa chỗ vừa đánh....
Sau đó lẩm bẩm, "Chị nhớ lại lúc trước, những chuyện mà chị đã làm, thật sự tổn thương em rất nhiều."
Đã nhiều năm rồi, cô vẫn không e dè gì mà tổn thương Ôn Lĩnh, hơn nữa bản thân cô còn không biết.
Ý thức được bản thân có biết bao nhiêu khốn nạn, Cố Dung Khanh một bên chảy nước mắt một bên hôn môi Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh không có trốn cũng không cho Cố Dung Khanh sắc mặt tốt.
Không nhắc đến chuyện trước kia còn đỡ, nhắc một cái Ôn Lĩnh lập tức nhớ lại mấy chuyện mà Cố Dung Khanh đã làm trước kia. Mặc dù bây giờ, Cố Dung Khanh đã thay đổi, nhưng mà trong lòng cô vẫn không bỏ qua được.
Cô chỉnh lại cơ thể Cố Dung Khanh, để cho Cố Dung Khanh rời khỏi lòng ngực mình.
Nhìn bộ dáng Cố Dung Khanh khóc, nội tâm xấu xa của Ôn Lĩnh như hạt giống nảy mầm....
Mặc dù, cái dáng vẻ vừa rồi của Cố Dung Khanh rất đáng yêu.
Nhưng nhắc đến quá khứ, làm trong lòng Ôn Lĩnh cực kỳ không thoải mái, như thế nào bây giờ chỉ vì hai cuộc điện thoại mà bắt đầu mặt nặng mày nhẹ với cô???
Ôn Lĩnh đột nhiên hiểu rõ, mấy ngày nay trong lòng cô khó chịu là vì cái gì, tình cảm của Cố Dung Khanh đối với cô, cô không phủ nhận. Nhưng mà... trong lòng cô lại rất khó chịu, cực kỳ khó chịu, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ, vì sao Cố Dung Khanh vừa mới trêu chọc cô mấy cái cô đã không chịu nổi rồi.
Cô nắm lấy cánh tay Cố Dung Khanh, kéo Cố Dung Khanh ngồi dậy, Cố Dung Khanh bị Ôn Lĩnh kéo lên, bỗng nhiên khó hiểu, cô ngồi trên giường còn chưa phản ứng lại, Ôn Lĩnh lại lấy tay nâng cằm cô lên.
"Nhìn thấy tôi gọi điện thoại cho người khác, chị khó chịu sao?"
Nhìn Ôn Lĩnh tức giận, Cố Dung Khanh không hiểu được là tại sao, mới vừa rồi không phải còn cười nói với cô sao? Nhưng mà vấn đề Ôn Lĩnh hỏi, đúng là cô rất khó chịu, cô gật đầu.
Tay Ôn Lĩnh xẹp qua mặt cô, trong mắt Cố Dung Khanh còn nước mắt đọng lại, còn uỷ khất mà gật đầu. Bỗng nhiên, cô tìm được cách để giảm bớt sự khó chịu trong lòng.
"Chị không phải thích... câu dẫn tôi sao?" Tay Ôn Lĩnh chạm vào váy ngủ của Cố Dung Khanh, nắm lấy đai váy, sau đó giúp Cố Dung Khanh cởi một chút váy ngủ.
Cố Dung Khanh không biết Ôn Lĩnh đang muốn làm cái gì, có một loại cảm giác dê chui vào miệng cọp, cô theo bản năng mà trốn, nhưng lui đến mép giường, không còn chỗ để lui nữa.
"Ôn Lĩnh... em muốn làm gì?"
Cố Dung Khanh cắn môi, nước mắt còn đọng lại, cái này đã hoàn toàn lấy lòng Ôn Lĩnh, cô chính là thích ảnh hậu Cố cao cao tại thượng, ở dưới thân cô, bị cô tra tấn mà lộ ra biểu cảm như vậy.
Cô cực kỳ cực kỳ thích.
"Chị không phải muốn làm bạn gái tôi sao? Còn muốn không?" Ôn Lĩnh một bên nói một bên tay cũng không nhàn rỗi.
"Ưʍ... muốn." Cảm nhận được tay của Ôn Lĩnh đặt ở nơi không nên đặt, Cố Dung Khanh không nhịn được mà rên lên một tiếng, nhưng vẫn không quên trả lời câu hỏi của Ôn Lĩnh, cô muốn làm bạn gái của Ôn Lĩnh, làm vợ của Ôn Lĩnh.
"A.... Còn phải làm vợ của chị."
Thật đúng là được một tấc tiến một thước mà.
Vậy đừng có trách cô.
Đột nhiên, cô bế Cố Dung Khanh lên, sau đó đặt trên ghế treo.
"Chị mua đúng không? Là muốn làm ở đây đúng không?"
Cố Dung Khanh lắc đầu, cô không phải muốn như vậy a... cô run rẩy nói, "Ôn Lĩnh... em làm sao vậy?"
"Tôi làm sao ư?"
"Tôi chính là muốn... nhìn thấy chị khóc thút thít, muốn thấy chị cầu xin tôi tha."
Ôn Lĩnh liếʍ môi, ánh mắt nhìn Cố Dung Khanh mà nghiền ngẫm...
Cố Dung Khanh ngồi trên ghế treo, Ôn Lĩnh đứng ở trên sàn nhà, từ trên cao nhìn xuống Cố Dung Khanh nói, "Tôi chính là muốn làm nhục chị."
Cái này cùng với cái Cố Dung Khanh nghĩ không giống nhau. Cô muốn câu dẫn Ôn Lĩnh, muốn Ôn Lĩnh tiếp thu cô, nhưng mà bây giờ cô đang đưa lưng về phía Ôn Lĩnh, váy ngủ thì không chỉnh tề, thật sự mắc cỡ mà.
Như thế nào... bỗng nhiên lại thành thế này...
Hức... không cần!
"Tôi còn chưa làm gì, mà chị đã có cảm giác rồi sao?"
Cố Dung Khanh thở dồn dập nói, "Ưʍ... em đừng có nói nữa..."
Cô ngồi quỳ trên ghế treo, có chút chống đỡ không được... mà Ôn Lĩnh còn dùng những lời kia sỉ nhục cô.
Ôn Lĩnh ôm lấy cô từ phía sau, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói, "Muốn tôi làm bạn gái chị, chị phải tiếp thu hết tất cả những chuyện này."
"Tôi sẽ làm cho chị cảm nhận tôi đã từng đau khổ như thế nào, chị không phải bởi vì tôi gọi điện thoại mà không vui sao?"
Ôn Lĩnh dùng chút sức lực, hung ác mà nói, "Tôi sẽ làm chị đau khổ, chị còn nguyện ý để tôi làm bạn gái chị sao?"
Tay Cố Dung Khanh nắm chặt lấy cái ghế treo, tay dùng sức đến mức đầu ngón tay cũng trắng bệch, cô không thể chịu đựng được nữa....
Cố Dung Khanh nói có chút khó khăn, "Nguyện ý... chị nguyện ý...."
Chỉ cần trong lòng Ôn Lĩnh cảm thấy thoải mái, bây giờ bắt cô làm cái gì cô cũng nguyện ý.
Nhìn cái dáng vẻ này của Cố Dung Khanh, Ôn Lĩnh rất hài lòng, cô còn cách nào khác chứ? Chỉ có thể khống chế Cố Dung Khanh, cô mới giảm bớt được sự khó chịu trong lòng.
Cứ như vậy, giữa cô và Cố Dung Khanh, có khả năng cả đời này dây dưa không rõ