Chương 33

Hai người đi dạo một lát rồi ai về nhà người nấy.

An Nhược không có lái xe cho nên Ôn Lĩnh đưa cô về nhà, dọc đường đi An Nhược cứ lải nhải bên tai Ôn Lĩnh, nhất định ngày mai phải đi gặp Ôn Noãn, hai ngày tới cô cũng không có bận lắm, có thể nghỉ được mấy ngày.

Ôn Lĩnh nhìn thấy dáng vẻ muốn gặp Ôn Noãn của cô, có điểm bất đắc dĩ, cười nói, "Cậu mau mau đi kiếm Kỷ Thần Hi sinh một đứa đi, không cần phải nhớ thương con gái của mình đâu!"

Nói vậy thôi... thế mà An Nhược lại đỏ mặt...

Ôn Lĩnh có chút run rẩy....

Dọc đường đi Ôn Lĩnh không muốn nói chuyện với An Nhược nữa, đời ai có thể ngờ tân tấn ảnh hậu An Nhược lại là fan não tàn của Kỷ Thần Hi chứ???

Hơn nữa ở bên cạnh Ôn Lĩnh nhiều năm như vậy, ý chí rất kiên cưỡng, vẫn kiên trì thích Kỷ Thần Hi.

Tới cửa chung cư, Ôn Lĩnh hận không thể biến mất nhanh thật nhanh, cô đối với An Nhược, con người này, lúc không gặp thì cũng có chút nhớ, mà gặp rồi thì bao nhiêu nhớ nhung bị tiêu diệt hết!

Ví dụ như hiện tại, An Nhược còn lôi kéo tay cô múa mép nói, "Sáng mai nhớ mang Tiểu Noãn đến đón mình, chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi đi!"

Ôn Lĩnh lạnh lùng nói, "Ngày mai không rảnh, Tiểu Noãn phải đến nhà trẻ."

An Nhược vẫn kiên trì, còn làm nũng, "Vậy ngày mai mình đi tìm hai người được không?"

Cho nên các cô làm sao có thể làm bạn bè được với nhau vậy? An Nhược giống như người hai mặt, mặt trước thì ôn nhu dịu dàng, còn ở trước mặt cô thì là cái loại hoa si não tàn, còn muốn đi tìm đường chết!

"Ngày mai, Tiểu Noãn phải đến nhà trẻ, chờ con bé tan học rồi đi ăn tối."

"Ok, mình đi vào đây." An Nhược bây giờ mới chịu buông tay Ôn Lĩnh ra, không quấn lấy người nữa.

Trên đường về, đèn xanh đèn đỏ có vẻ nhiều, làm cô có chút bực bội, lấy điện thoại ra soát một vòng bạn bè, không ngờ là Lâm Tự mấy giờ trước còn đăng hình Ôn Noãn lên.

Làm sao mà có tới hai người mơ ước con gái cô vậy???

Tiếp sau đó, cô nhìn thấy Lương Mị ở dưới bình luận một cái tin nhắn rất thẳng nam....

Nghĩ thầm trong lòng, Lương Mị cũng bị Cố Dung Khanh cảm hoá rồi sao? Câu trả lời này thật cám dỗ nha!

Điều mà cô càng không nghĩ là lúc cô về nhà, Ôn Lĩnh đã ngủ, còn Lâm Tự ngồi ở trên sô pha cười ngây ngô...

Ngay cả cô vào nhà rồi còn không phát hiện...

"Lâm Tự?" Ôn Lĩnh gọi cô, sau đó Lâm Tự vẫn không có phản ứng...

Tiếp tục cầm điện thoại cười ngây ngô....

Ôn Lĩnh đi ra phía sau Lâm Tự, mắt nhìn lên màn hình điện thoại, quả nhiên là Lương Mị.

Cô vỗ vỗ vai Lâm Tự nói, "Lương Mị nói cái gì với em, làm gì mà cười như con khùng vậy?"

Lâm Tự bị hành động của Ôn Lĩnh làm cho hoảng sở, nhảy dựng lên, phát hiện ra Ôn Lĩnh cô mới hoãn hoãn lại, bất mãn nói, "Chị Ôn Lĩnh, chị đừng có làm vậy, làm em sợ muốn chết a."

"Chị gọi em mấy tiếng, là em ngồi phát ngốc ở sô pha!" Ôn Lĩnh cười cười, Lâm Tự xấu hổ, yên lặng giấu cái điện thoại.

"Em dỗ Tiểu Noãn đi ngủ rồi, chị Ôn Lĩnh cả ngày nay chị mệt rồi, cũng đi tắm rửa rồi ngủ đi."

Ôn Lĩnh nhìn Lâm Tự không muốn nói thêm lời nào, cũng chả muốn hỏi thêm cái gì, chuẩn bị đi tắm rồi ngủ. Sau khi, cô tắm xong đi ra, Lâm Tự vẫn còn đang ôm điện thoại, cô cũng không biết, Lương Mị đã làm cái gì mà câu hồn Lâm Tự đi mất rồi.

"Chị Ôn Lĩnh chờ một chút." Ôn Lĩnh chuẩn bị đi lên lầu, Lâm Tự gọi cô lại.

"Sao?"

Lâm Tự ấp a ấp úng ngại mở miệng, Ôn Lĩnh cạn lời, sao bây giờ mấy người này nói đến chuyện tình cảm là bắt đầu trở nên sợ hãi rụt rè vậy?

"Em có nói hay không a, chị rất mệt."

Hôm nay, Ôn Lĩnh lăn lộn cả ngày dài, từ buổi sáng đã đi tìm An Nhược, bây giờ cũng sắp 12h khuya rồi, rất mệt nha.

Nhưng mà cô nhìn về phía Lâm Tự, phát hiện Lâm Tự một chút buồn ngủ cũng không có. Hôm nay, Lâm Tự ở nhà cả ngày với Tiểu Noãn, một mình chăm sóc trẻ con, sao lại nhìn không ra dáng vẻ mệt mỏi vậy?

Ôn Lĩnh không khỏi cảm khái, người trẻ tuổi thật tốt a.

"Hôm nay, chị Lương Mị nhắn WeChat với em." Lâm Tự có chút ngượng ngùng.

Ôn Lĩnh ngồi xuống sô pha, một bên xoa xoa mắt một bên nói, "Chị biết rồi, còn thấy trên bài đăng của em chị ấy cũng bình luận." Nói đến cái bình luận, Ôn Lĩnh thật sự cạn lời, kiểu bình luận tin nhắn gì vậy không biết, chẳng lẽ hai người còn tiếp tục nói về cái đề tài này sao?

Quả nhiên, Lâm Tự đối với cái bình luận của Lương Mị không có bất cứ bất mãn nào, ngược lại còn nói, "Đúng vậy! Bởi vì chị Lương Mị bình luận trên bài đăng của em, sau đó em mới hỏi thăm tình hình của chị ấy thời gian gần đây một chút."

"Cho nên thế nào?"

"Chị Lương Mị nói, gần đây có chút bận, chờ chị ấy xử lý xong hết mọi việc sẽ hẹn gặp mặt em."

Ôn Lĩnh nhìn cái bộ dáng thiếu nữ nhộn nhạo của Lâm Tự, thật không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ cô già rồi sao? Hay nhiều năm qua bị Cố Dung Khanh ám, cho nên cô không cảm thấy hứng thú chút nào với mấy cái tình yêu thể loại này, thậm chí còn không thể hiểu được.

Cô đứng dậy, ngáp một cái rồi nói, "Vậy là tốt rồi, hai người có tiến triển chị cũng vui dùm em, nhưng mà chị mệt quá, đi ngủ đây."

Nói xong liền đi lên lầu, cô không ngủ cũng Ôn Noãn, mà trở về phòng ngủ chính, đây chính là phòng của cô và Cố Dung Khanh. Lúc trước, nếu Cố Dung Khanh không về nhà thì cô sẽ ngủ ở bên phòng của Ôn Noãn, sau khi ly hôn cũng vậy. Nhưng mà gần đây cô hơi bận, mà Ôn Noãn cũng ngày càng lớn rồi, cô cũng muốn để con gái ngủ một mình... cho nên cô đi về phòng ngủ của mình.

Trên lầu có 3 phòng, trước khi Lâm Tự đến đây thì có một cái phòng để trống, nhưng mà sau khi quay xong bộ phim kia, Hứa mẹ gọi cho cô bảo cho Lâm Tự tiếp tục đi theo cô. Lúc đó, cô còn chưa suy nghĩ đến chuyện mở phòng làm việc, bây giờ có Lâm Tự thì cũng tiện rất nhiều việc, có đôi khi quá bận rộn thì Lâm Tự sẽ giúp cô chăm sóc Ôn Noãn, không bận thì Lâm Tự muốn làm gì thì làm, dù sao có lợi vẫn nhiều hơn có hại. Quan trọng là trong khoảng thời gian này cô ở với Lâm Tự, cũng rất hợp nhau.

Bởi vì đã chăm sóc Ôn Noãn nhiều năm, cho nên đồng hồ sinh học của Ôn Lĩnh vẫn lúc đúng giờ. Sáng 7h, cô đã thức dậy, rời giường đi làm bữa sáng cho Ôn Noãn, sau đó gọi Ôn Noãn dậy, cô phát hiện một sự thật, chỉ cần cô gọi Ôn Noãn thức dậy, thì tiểu phôi đản này sẽ ngủ nướng. Mấy hôm trước, buổi sáng cô đều có việc cần đi sớm, thế là cô giao trọng trách đưa Ôn Noãn đi học cho Lâm Tự, nào ngờ buổi tối về nhà Lâm Tự nói với cô, "Hôm nay, Tiểu Noãn siêu cấp ngoan nha, buổi sáng vừa gọi là đã dậy."

Nhưng mà bây giờ....

Tiểu quỷ này thích ngủ nướng này đúng thật là Ôn Noãn siêu cấp ngoan trong miện Lâm Tự à?

Ôn Noãn ôm cổ mẹ, cô bé cọ cọ trong miệng còn lẩm bẩm cái gì đó, "Mẹ ~ con không muốn đi học ~"

Trong đầu Ôn Lĩnh thầm mắng, đời trước cô chắc chắn thiếu nợ hai mẹ con nhà này.

Không có cách nào, chỉ có thể dỗ dành thôi, dỗ Ôn Noãn thức dậy, dỗ Ôn Noãn ăn sáng.

Đã vậy lúc ăn sáng, Ôn Noãn đột nhiên nói ra câu nói làm người ta kinh ngạc, "Hôm nay, con muốn mẹ nhỏ đến đón con tan học."

Ngay lập tức, Ôn Lĩnh ngây cả người, thật ra trong khoảng thời gian này, Ôn Noãn có đề cập đến Cố Dung Khanh, cũng không biết là tại sao, nhưng mà so với lúc trước khi cô và Cố Dung Khanh thì số lần Ôn Noãn nhắc nhiều hơn nhiều.

Cô bé luôn hỏi, mẹ nhỏ có thể đến đón con tan học không, có thể gọi mẹ nhỏ về nhà không, muốn ngủ cùng mẹ nhỏ.

Ôn Lĩnh đều lấy cớ Cố Dung Khanh rất bận cho nên không đồng ý, nhưng không ngờ hôm nay giọng điệu của Ôn Noãn rất kiên định, cái này làm cho Ôn Lĩnh kinh ngạc, cô hỏi, "Hôm nay, Tiểu Noãn làm sao vậy? Mẹ nhỏ rất bận."

Nghe vậy, Ôn Lĩnh lập tức uỷ khuất nói, "Mẹ của Ca cao cũng rất bận, nhưng cũng sẽ đến cậu ấy tan học a."

Ca Cao là ai? Bạn học của Ôn Noãn dường như Ôn Lĩnh đều biết hết, ca cao này là ai đây?

"Con trả lời cho mẹ biết, Ca Cao là bạn học mới của con à?"

Ôn Noãn gật đầu giọng nói rõ to, "Vâng, bạn ấy vừa mới chuyển đến, bạn ấy nói mẹ của bạn ấy cũng rất bận, cung sẽ thường xuyên lên TV nhưng mà vì sao mẹ bạn ấy lại có thể đến đón bạn ấy?"

Ôn Lĩnh nhất thời nghẹn lời, thật sự không biết phải nên giải thích như thế nào...

Sau đó, giọng Ôn Noãn làm nũng, "Mẹ, con cần một cái điện thoại, là cái loại điện thoại cầm tay đó!"

"???" Chẳng lẽ....

Vừa định nói chuyện thì tiếp theo cô lại nghe Ôn Noãn nói, "Ca cao cũng có, cậu ấy cũng sẽ gọi điện thoại cho mẹ cậu ấy."

Thôi được rồi. Nhưng sao cô có cảm giác sắp mất đi đứa con gái ngoan vậy.

Cuối cùng Ôn Lĩnh thoải hiệp, đưa điện thoại cho cô bé.

Thật ra không phải là cô không muốn cho Ôn Noãn nhìn thấy Cố Dung Khanh, thứ nhất là Cố Dung Khanh rất bận, thứ hai là cô sợ nhìn thấy Cố Dung Khanh, nhưng mà cô vẫn tôn trọng mong muốn của con gái.

"Mẹ nhỏ!" Ôn Lĩnh gọi chính là video, cô bé vẫy vẫy tay với Cố Dung Khanh, giọng Cố Dung Khanh cũng mềm mại mà đáp lại, "Tiểu Noãn, sao vậy con?"

Ôn Lĩnh vừa nghe đã không chịu nổi, giọng nói của hai nghe con nhẹ nhàng mềm mại giống nhau, cô đoán chắc Cố Dung Khanh cũng vừa mới thức dậy.

Nói đúng hơn thì Cố Dung Khanh bị Ôn Noãn đánh thức, tối hôm qua, cô đi ngủ rất sớm, thậm chí còn mơ thấy Ôn Lĩnh.... Hơn nữa vẫn là mơ đến mấy cảnh....đang mơ màn thì nghe tiếng chuông điện thoại, vừa nhấc máy đã thấy Ôn Noãn rồi, làm cho cô giật mình, cô lo lắng sẽ nhìn thấy Ôn Lĩnh, cũng may chỉ có một mình Ôn Noãn.

Trong lòng vừa nghĩ thật may thì Ôn Noãn đã nhảy nhót nhào vào trong lòng ngực Ôn Lĩnh.

Ôn Lĩnh cũng không ngờ được sẽ như vậy, ai nào biết Ôn Noãn đột nhiên chạy đến đây, trong màn hình Cố Dung Khanh cũng ngốc theo, bởi vì Cố Dung Khanh cũng có chung suy nghĩ với cô.

Cố Dung Khanh mới ngủ dậy cho nên nhìn dáng vẻ còn lười biếng, tóc thì để ở trước ngực, trên người mặc chiếc váy ngủ màu tím, khuôn ngực đầy đặn thoắt ẩn thoắt hiện.

Ôn Lĩnh nhìn lướt qua rồi dời tầm mắt đi khỏi chỗ khác, cô sợ Cố Dung Khanh nhận ra cô đang mất tự nhiên....

Mới buổi sáng mà đã bị kí©h thí©ɧ mãnh liệt như vậy, làm cho cô bị cấm dục đã lâu rồi, làm sao mà chịu được a!!!

Mà Cố Dung Khanh nhìn thấy Ôn Lĩnh lãng tránh mình lại không vui, nghĩ thầm chẳng lẽ Ôn Lĩnh không muốn thấy cô.

Ôn Noãn vẫn là đứa bé ngây thơ đâu nhận ra có gì khác thường, con bé còn hưng phấn nói chuyện với Cố Dung Khanh, "Mẹ nhỏ~ đêm nay, con muốn ăn cơm cùng mẹ."

Ôn Lĩnh nghĩ rằng Cố Dung Khanh sẽ không đồng ý, Cố Dung Khanh bận rộn như vậy còn có thời gian sao, nào ngờ Cố Dung Khanh lại không do dự mà đồng ý.

Kết quả này thật ngoài ý muôn, Ôn Lĩnh có chút choáng, nhưng mà hôm nay cô đã đồng ý đi ăn với An Nhược rồi....

Cô lấy điện thoại lại, có chút ngượng ngùng nói với Cố Dung Khanh, "Tối hôm nay còn có việc."

Không chờ Cố Dung Khanh trả lời, Ôn Noãn đã nói.

"Hôm nay, con phải cùng mẹ nhỏ ăn cơm!!!"

Không có cách nào chỉ có thể dỗ Ôn Noãn trước, "Con quên mất rồi sa, mấy hôm trước mẹ nuôi gọi điện thoại muốn gặp con đó.

Vừa nghe đến An Nhược, gương mặt nhỏ liền suy sụp, cô bé cũng có một chút muốn gặp mẹ nuôi.

Nhưng mà cô bé càng muốn gặp mẹ nhỏ a~

Cố Dung Khanh nghe Ôn Lĩnh nhắc đến mẹ nuôi, trong lòng lập tức khó chịu, nghĩ đến ngày hôm qua, nhìn Ôn Lĩnh và An Nhược thân mật với nhau, hôm nay lại còn đến tranh giành con gái với cô.

Cố Dung Khanh tuyệt đối không đồng ý, cô không suy nghĩ liền nói, "Vậy hôm nay, cùng đi ăn cơm đi."