Chương 48: Bị Vọng thiếu gia sờ đầu

Bên ngoài đồn cảnh sát.

Cố Tam đang lái xe, người đàn ông ngồi trong xe có dung mạo nổi bật, dáng người có đường cong tinh tế, cửa kính xe kéo xuống, một tay anh chống lên cửa kính, chuỗi Phật châu trên xương cổ tay vô cùng bắt mắt, giống như một con sư tử đang nghỉ ngơi, mọi cử động đều thể hiện khí chất cao quý.

Diệp Vọng Xuyên nhìn thấy cô đi ra, sự tức giận khát máu trong tiêu tán đi rất nhiều, con ngươi sâu thẳm, giọng vừa khàn vừa quyến rũ: "Ra rồi sao?"

“Ừ.” Kiều Niệm kéo cửa xe, đặt túi vào trước, sau đó bản thân mới vào, nói: “Gặp phải cục trưởng Thái ở cục cảnh sát, nói vài câu nên hơi mất thời gian.”

“Ồh.” Diệp Vọng Xuyên cũng không có kinh ngạc, thấy cô lên xe, anh đẩy cửa kính lên, nói với Cố Tam: “Trở về biệt thự Giang Ly đi.”

"Vâng, Vong thiếu gia "

Xe bắt đầu từ từ khởi động.

Trên đường đi, Cố Tam âm thầm quan sát tình hình ở ghế sau qua gương chiếu hậu, càng nhìn khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của Kiều Niệm, anh càng kinh ngạc.

Thế mà Vọng thiếu gia lại đi theo cô thiên kim vừa mới được tìm lại được của nhà họ Giang đi ăn ở quán vỉa hè!

Còn cùng cô đánh nhau với người ta ngoài đường!

Là gì đây “kẻ già rồi lại giở thói ngông cuồng của tuổi trẻ" sao?

Vọng thiếu gia theo phật đã lâu như vậy, đột nhiên trở lại thời kỳ nổi loạn tuổi 18?

...

Ánh nhìn của anh quá khắc nghiệt.

Mặc dù dọc đường Kiều Niệm nhìn ra ngoài cửa xe, nhưng cô vẫn biết rằng Cố Tam đã nhìn trộm mình suốt cả quãng đường.

Cuối cùng xe cũng đến biệt thự.

Diệp Vọng Xuyên xuống xe trước, mở cửa xe.

Kiều Niệm ôm cặp nhảy xuống xe.

“Chờ một chút.” Anh đột nhiên tới gần, đẩy Kiều Niệm vào một bên xe, thân hình cao lớn bao phủ xuống, đổ bóng trước mặt Kiều Niệm.

Kiều Niệm đột nhiên bị áp sát vào góc hẹp, cô hít sâu một hơi, theo bản năng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo đen láy sáng ngời, cau hàng lông mày lại.

Diệp Vọng Xuyên dường như đang kiểm tra thân thể của cô xem có bị thương hay không, một tay anh đặt lêи đỉиɦ đầu cô, nhẹ nhàng, có chút nóng bỏng, rất dịu dàng.

"Không bị thương là tốt! Ngày mai em còn phải đến lớp, đi ngủ sớm đi."

"..."

Khoảng cách gần như vậy, khi anh nói chuyện, hơi thở dường như phả vào cổ cô, giọng trầm thấp êm tai, khiến trái tim Kiều Niệm vô tình đập nhỡ một nhịp, thân thể cô cứng đờ, cực kỳ mất tự nhiên: "Oh, ừm, được ."

Nhìn cô giống như một con nhím nhỏ dựng đứng lông, Diệp Vong Xuyên khẽ mỉm cười, nghiêng người nhường đường cho cô.

Kiều Niệm lập tức cầm cặp mình như đang chạy trốn: "Anh cũng đi ngủ sớm đi, em lên trước!"

Nói xong, cô vội vàng chạy đi.

Cố Tam theo dõi toàn bộ quá trình Vọng thiếu gia trêu chọc cô gái nhỏ, suýt chút nữa là tự móc đi hai mắt mình.

Emma, mù mắt rồi, đôi mắt của chú chó đơn độc của anh sắp bị mù rồi!

Chẳng trách trước đây cậu chủ nhà họ Giang và những người khác nói rằng Vọng thiếu gia không thích ăn chơi, chứ nếu anh ấy muốn mê ăn chơi thì không có cô gái nào ở Bắc Kinh không bị mê hoặc bởi Vong thiếu gia đây.

Ánh mắt trìu mến và quan tâm vừa rồi của Vong thiếu gia khiến một người đàn ông lớn như anh cũng phải cứng người.

Nhưng cô em gái này của cậu chủ Giang có phải hơi nhỏ tuổi không?

Tuy Vọng thiếu gia cũng không lớn tuổi lắm nhưng cô Kiều vẫn đang học cấp ba.

Hơn nữa, so với một cô gái được nuôi dạy trong một gia đình bình dân mới được tìm thấy này, rõ ràng tiểu thư nhà họ Giang ưu tú hơn và cũng thích hợp với Vọng thiếu gia hơn...

Cố Tam nhìn chằm chằm Diệp Vọng Xuyên với biểu cảm trên mặt cực kỳ phức tạp, biểu cảm đó của anh gần như xoắn thành một cái bánh bao cuộn, nhưng Diệp Vọng Xuyên dường như đang có tâm trạng tốt, nụ cười hiện rõ dưới mí mắt của anh ấy, anh lau mặt, nuốt xuống những lời định nói.

Nhân lúc Kiều Niệm đi vào, vội vàng nói với anh ta: “Vọng thiếu gia, Diệp lão gia nghe tin anh vào đồn cảnh sát, bảo anh khi nào về thì gọi lại cho ông ấy.”