Kiều Niệm không để ý tới đám người trước mặt, chỉ vào đám rau bị giẫm nát trước mặt, hỏi: "Đây là do các anh làm sao?”
Tên côn đồ sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh nói: "Chúng tôi làm đó, thì sao nào?"
"Chằng ra gì, đền tiền!"
Rất nhanh và dứt khoát
Tên côn đồ nhỏ dường như bị cô chọc cười, nó dùng ánh mắt phóng đãng nhìn cô, đắc ý nói: “Được, cô nói cho anh đây biết cô học trường nào, lớp nào, hôm nào đó anh đây sẽ đến trường bồi thường cho cô."
Khóe mắt Kiều Niệm sáng lên, cô cười nói: "Hôm khác tôi không rảnh, hôm nay thì sao?"
"Ha ha ha, hôm nay? Đúng, phía trước có một cái khách sạn, nếu cô ngủ cùng anh đây một giấc, anh sẽ cho cô tiền, muốn bao nhiêu cũng được, muốn cả mạng anh cũng cho cô!"
“Niệm Niệm”
Thím Trần sợ đến tái mặt, kéo tay cô, sợ Kiều Niệm nói ra trường mình học, không ngừng lắc đầu.
" Thôi bỏ đi, không cần đền tiền nữa, con yên tâm, thím không sao."
Con trai bà đã không biết cố gắng, đừng có bao giờ đặt Kiều Niệm vào, nếu không cả đời bà cũng không yên tâm được!
Kiều Niệm kéo bà đến một nơi an toàn, nói: "Thím Trần, thím cứ ở yên đây, tôi giúp thím lấy lại tiền!"
"Thôi đi, Niệm Niệm, đừng đi."
Thấy hai người nói chuyện qua lại, mấy tên cô đồ không vui đi tới, vươn tay ra nắm lấy vai Kiều Niệm.
Kiều Niệm nhíu mắt lại định né tránh.
Một bàn tay to lớn bắt được tay của tên lưu manh trên không, vặn một cái, tên lưu manh hét lên đau đớn.
“Em không sao chứ?” Diệp Vong Xuyên đi tới, ánh mắt khát máu cực kỳ lạnh lùng.
Kiều Niệm suýt chút nữa quên mất anh còn ở đây, lắc đầu.
Lúc này, vẻ mặt của tên lưu manh lập tức trở nên giận dữ, nó nhặt chiếc ghế đẩu trên mặt đất định ném về phía bọn họ: “Con đàn bà thối tha, vô liêm sỉ, mau chết đi!"
Diệp Vong Xuyên kéo cô lại phía sau, nói với giọng nói trầm thấp.
"Con gái không nên đánh nhau, tránh sang một bên đi."
Đúng lúc tên côn đồ cầm chiếc ghế lao tới đến ngay trước mặt họ. Người đàn ông cao lớn và đẹp trai giơ một chân lên, với động tác uyển chuyển và sắc bén, chỉ thấy tên côn đồ ôm chiếc ghế bay ra ngoài, chiếc ghế nhựa rơi ra từng mảnh, đánh nhau như ngược đãi kẻ thù...
Kiều Niệm nhướng mày, nhìn anh ngược đãi thực phẩm.
Chậc chậc, nhìn anh có vẻ da non thịt mềm, không ngờ lại có thể đánh nhau!
...
Đến thời điểm này, các gian hàng đã có rất đông người ăn uống, bên đường vẫn có nhiều ô tô dừng lại xem náo nhiệt.
Chỉ trong chốc lát, ngã tư đường đã bị vây chật cứng.
Ai đó đã gọi cảnh sát khi đám côn đồ gây rối.
Khi cảnh sát vội vã đến, mọi thứ đã kết thúc.
Có bảy hoặc tám tên côn đồ đang nằm trên mặt đất, một người ở độ tuổi ngoài hai mươi, là một người đàn ông có khí chất mạnh mẽ và một cô gái nhỏ ở một bên, giống như người vừa đánh nhau là người khác chứ không phải anh vậy.
Bọn họ cũng không biết tình hình bây giờ như thế nào, chỉ có thể dựa theo luật pháp quy định, dẫn hai bên đánh nhau đến đồn cảnh sát.
Con trai của dì Trần bị nhiều người đánh trọng thương nên tạm thời đến bệnh viện.
Trước khi lên xe cảnh sát, Kiều Niệm đã đưa cho bà tất cả số tiền cô lấy được từ bọn xã hội đen, vỗ vai an ủi bà: "Vài ngày nữa cháu sẽ đến bệnh viện thăm chú Trần, tiện thể sẽ mang cho dì một số thứ, để dì hầm canh cho chú Trần, sẽ tốt cho bệnh tình của chú ấy.”
Người phụ nữ trung niên gật đầu lia lịa, nước mắt lưng tròng, nắm chặt tay cô, vừa xấu hổ vừa áy náy: “Niên Niệm, thật xin lỗi con.”
Kiều Niệm đau lòng vỗ vỗ tay bà: "Không sao đâu. Dì Trần, dì đừng suy nghĩ nhiều."
Y tá trong xe cấp cứu đang thúc giục cô, cô ngước mắt lên chân thành nói với anh đẹp trai: "Thưa anh, hôm nay cảm ơn anh."
Nếu không có Niệm Niệm và các bạn của cô ấy, không biết hôm nay Trần Viễn sẽ bị đám người kia đánh thành bộ dạng gì nữa...
Nhưng bà lại để Kiều Niệm liên lụy phải đến đồn cảnh sát, bà không muốn như vậy chút nào.
Sau khi xe cứu thương đóng cửa lại, bà dũng cảm lấy di động ra bấm một dãy số đã lâu không gọi: "Xin chào, Tổng giám đốc Kiều..."