Anh ngửa người ra sau, tùy ý nói: “Trước đây em thường tới đây ăn lẩu cay à? Anh thấy em và bà chủ rất quen thuộc.”
Kiều Niệm chuyên tâm ăn bún của mình, tâm trạng không tệ, vừa ăn vừa không ngẩng đầu trả lời anh: “Cũng không thường xuyên lắm, có thời gian sẽ tới ăn một bát. Trước kia dì Trần từng làm giúp việc ở Kiều gia, sau đó không làm nữa thì mở quán nhỏ này.”
“Đồ ăn và thịt của gia đình dì ấy đều là những món tươi ngon nhất được chọn ở chợ mỗi sáng, rửa sạch sẽ rồi xiên vào que. Đảm bảo vệ sinh hơn so với nhà hàng gần đó.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Vọng Xuyên nghe cô nói đến nhà của ba mẹ nuôi, ánh mắt sâu sắc, vừa định mở miệng .
Bỗng nhiên, nữ sinh ngồi đối diện anh mặt mày trầm xuống, buông đũa xuống, cằm căng thẳng nói: “Anh ăn trước, em qua đó một chuyến!”
Nói xong, cô đứng dậy đi về phía xe ba bánh.
Diệp Vọng Xuyên quay đầu lại mới nhìn thấy mấy người mặc quần rách, những tên thanh niên côn đồ đang vây quanh xe ba bánh, chọn tới chọn lui những món ăn được sắp xếp ngay ngắn trong khay thức ăn.
“Không phải hôm trước mẹ mới đưa cho con 200 tệ sao, lại tiêu hết rồi sao?” Từ xa, Kiều Niệm chợt nghe thấy giọng nói vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ của dì Trần.
Trong đám thanh niên côn đồ có một thiếu niên đang ở giai đoạn thay đổi giọng nói, giọng khàn như vịt đực thiếu kiên nhẫn trả lời: “Đã hết từ lâu rồi, mẹ, cho con thêm chút nữa đi.”
“Không được!” Dì Trần đẩy cái tay muốn đi cướp ví tiền của cậu ta ra, giữ ví, nói: “Số tiền này là viện phí cho bố con, con không được dùng!”
Thiếu niên giọng vịt đực rụt tay về, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên vẻ do dự.
Đồng bọn của cậu ta lập tức ở bên cạnh ồn ào nói: “Ơ, Trần Viễn, mày bao nhiêu tuổi còn chưa cai sữa, còn đòi tiền mẹ mày, mẹ không cho cũng không dám lấy.”
“Bọn mày câm miệng!”
Đám thanh niên xã hội bất lương kia căn bản không sợ cậu ta, tiếp tục cười nhạo cậu ta: “Nếu là tao, tao không cần quản bà già đó cho hay không, trực tiếp lấy là được. Dù sao cũng lấy tiền nhà mình, quầy hàng buôn bán nhà các người làm ăn tốt như vậy, còn cần số tiền này? Bố mày đã ở bệnh viện hơn một năm rồi, cần gì phải lãng phí tiền bạc, mày muốn tao nói thì để ông ấy chết cho xong. Còn tiết kiệm tiền, ông ấy cũng giải thoát... con mẹ nó... mày làm gì!”
Thiếu niên giọng vịt đực kia bỗng nhiên nhào tới, giống như phát cuồng, đấm hai cú vào mặt người đàn ông đang nói.
“Tao đã bảo mày câm miệng, câm miệng!”
Những người khác thấy Tiểu Mã Tử đi theo phía sau mông bọn họ lại dám động thủ, nhao nhao nhổ nước miếng, xoa tay vây quanh họ.
Người phụ nữ trung niên chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, bà ấy cả đời trung thực, nhìn thấy con trai mình đánh nhau với thanh niên xã hội, mặc kệ quầy hàng bị đập phá, hai mắt rơm rớm nước mắt định lao đến.
“Đừng đánh nữa, các người đừng đánh nữa.”
“Bà già thối tha, cút đi!”
Bà ấy chưa kịp đến gần thì một thanh niên xã hội hung tợn hất tay cô ra, làm bộ muốn đánh người.
Dì Trần sợ tới mức quá sức, nhìn thấy nắm đấm to bằng miệng bát sắp rơi vào trên mặt bà ấy, một bàn tay mảnh khảnh vươn ra, bắt được nắm đấm của người đàn ông, còn đỡ lấy bà ấy.
“Rác rưởi không ngoan ngoãn ở bãi rác, chạy ra ngoài làm gì?”
Bà ấy ngây người, xoay mặt qua kinh ngạc nhìn khuôn mặt trái xoan trắng sứ sạch sẽ của Kiều Niệm, đã bị dọa choáng váng, môi ngập ngừng kêu một tiếng: “Niệm, Niệm Niệm?”
“Mẹ kiếp! Mày từ đâu tới! Còn không mau cút đi, có tin tao đánh cả mày không!” Người đàn ông bị Kiều Niệm nắm tay hét lên.
Bà ấy định thần lại, vẻ mặt lo lắng đẩy Kiều Niệm ra, vội vàng nói: “Niệm Niệm, con mặc kệ dì, mau tránh ra, bọn chúng đều là côn đồ, con đừng chọc vào chúng.”