Kiều Niệm đánh giá anh thật sâu, suy nghĩ một chút rồi vui vẻ tiếp nhận lời giải thích, khóe mắt nhếch lên một cách lười biếng và điên cuồng: "Cũng có thể."
Còn rất nghiêm túc!
Giang Ly: "......"
Mãi cho đến khi về nhà, anh ấy vẫn đắm chìm trong sự đả kích vừa rồi, cho đến khi phát hiện trong nhà còn có người khác.
"Vọng thiếu gia?"
Diệp Vọng Xuyên giống như mới vừa tắm xong, thay quần áo ở nhà, mái tóc ướt sũng chảy xuống hai gò má, anh cầm khăn lông đang lau, chuỗi Phật châu trên cổ tay kia đặc biệt nổi bật, rõ ràng trong mắt anh có những tơ máu đỏ đã mấy ngày không được nghỉ ngơi, không nén được sự mệt mỏi hằn sâu trong đáy mắt, mang chuỗi Phật châu kia hình như rất hợp....
Giang Ly cũng đã quên chuyện vừa bị Kiều Niệm đả kích, vẻ mặt kinh ngạc, bước nhanh vào: "Sao cậu lại tới đây?"
Đây là nhà anh, không nhầm đâu...
Ánh mắt thâm thúy của Diệp Vọng Xuyên dừng lại trên người Kiều Niệm một giây, mới buông tuồng đi xuống: “Nhà của tôi đang sửa chữa, tạm thời ở chỗ cậu một thời gian.”
Giang Ly: "Cậu ở lại thì không sao cả, dù sao biệt thự cũng nhiều phòng... Vấn đề là căn nhà kia của cậu không phải mới được sửa sang lại không bao lâu sao?"
Diệp gia đều có bất động sản ở khắp nơi trên cả nước, bản thân Diệp Vọng Xuyên cũng là một phú hào ẩn núp, bất động sản nhiều không kể xiết, tuyệt đối không chỉ có một biệt thự ở Nhiễu Thành.
Coi như sửa sang một bộ trong đó, cũng không cần tới nơi này ở nhờ nhà anh.
Anh nhớ rõ khách sạn cao cấp mới xây ở Nhiễu Thành cũng là tài sản riêng của Vọng thiếu gia.
"Quá xấu, tôi đã yêu cầu họ tháo ra và lắp lại."
Anh nói với giọng điệu xây biệt thự đơn giản như hay mua rau ở chợ.
Đang nói chuyện, anh đã đi xuống, ống tay áo của bộ quần áo ở nhà từng cái được xắn lên, đường nét xương cổ tay uyển chuyển hữu lực, Diệp Vọng Xuyên đem khăn lông ném trên sô pha, khom lưng rót ly nước, nói: "Trước khi chuyển tới, tôi đã cho người mua một ít đồ dùng cho con gái, đã để trên tầng rồi."
Giang Ly trong tay còn xách túi lớn túi nhỏ, giơ túi mua sắm trong tay lên: "Cậu cũng mua đồ cho Niệm Niệm hả? Nói sớm chút đi, tôi cũng mua rồi này."
Sớm biết anh ta đã mua thì bản thân đã không đi mua.
Diệp Vọng Xuyên liếc nhìn túi giấy trên tay anh, đều là nhãn hiệu mà một số cô gái thích, anh mím môi, giọng nói nhẹ nhàng: "Con gái mặc nhiều một chút không sao!"
“Cũng đúng.” Giang Ly ngẫm lại, hình như là có chuyện như vậy.
Giang Tiêm Nhu cũng có rất nhiều quần áo, trong nhà còn đặc biệt chuẩn bị cho cô một phòng để quần áo, túi xách, so với Tiêm Nhu, quần áo Niệm Niệm ít đến đáng thương, cho dù mua thêm mấy bộ cũng không nhiều lắm!
Cầm túi lớn túi nhỏ, anh dẫn Kiều Niệm lên tầng: "Đi thôi, Niệm Niệm, anh dẫn em lên xem phòng
Tầng hai có ba gian phòng, Giang Ly dẫn cô đi xem phòng, rất thân thiết để lại cho cô không gian một mình, đi xuống tầng trước.
Kiều Niệm buông ba lô xuống, dạo một vòng trong phòng.
Căn phòng rất rộng, ánh sáng và thông gió cực tốt, tổng thể màu sắc ấm áp, trên giường mềm mại còn có một con búp bê con thỏ thật lớn, không biết là Giang Ly hay là Diệp Vọng Xuyên mua.
Cô bỏ con búp bê thỏ ra, vén tóc lên và đi vào phòng tắm.
"Rầm rầm."
Tiếng nước chảy hơn nửa giờ, tắm xong, Kiều Niệm một thân nhẹ nhàng khoan khoái mở tủ quần áo ra, định lấy một bộ quần áo mới từ bên trong ra thay.
Quần áo cô mặc lúc trước xuống nước cứu người, đã sớm bẩn không thể mặc nữa.
Giang Ly mua cho cô tất cả đều là váy xếp nếp mà nữ sinh thích, mặc vào không tiện cho lắm.
Kiều Niệm mở tủ quần áo ra, còn tưởng rằng trong tủ treo chỉ có mấy bộ quần áo, giống như đồ Giang Ly mua cho cô, ai ngờ trong tủ lại chất đầy quần áo.
Ngoài quần áo, còn có một cái túi da màu đen mới.
Mấu chốt ở chỗ nổi bật nhất là trong cặp sách lẳng lặng đặt ba gói băng vệ sinh, dùng hàng ngày, dùng ban đêm và siêu mỏng.