Những người kia đều đi rồi Kiều Vi Dân mới lạnh mặt, ánh mắt âm trầm đi về phía Kiều Niệm.
“Niệm Niệm.”
Kiều Niệm hết sức chăm chú nhìn sổ tay tuyên truyền của bệnh viện, kiến thức y học phổ cập bên trong mặc dù rất phổ biến nhưng phối hợp với hình minh họa, thú vị đến không ngờ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Kiều Vi Dân đang hùng hổ đi tới, nhướng lông mày, đặt lại tập tài liệu trong tay, đút hai tay vào túi, hờ hững hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Kiều Vi Dân bị thái độ bướng bỉnh của cô làm cho khó chịu, sắc mặt ông ta hơi thay đổi, ông ta nín thở nói: "Ba có chuyện muốn hỏi con."
Không đợi Kiều Niệm trả lời, ông ta như truy cứu trách nhiệm, trách móc: "Có phải con muốn ở lại thành phố học không?"
Kiều Niệm nheo mắt lại, mí mắt cô mỏng, làn da lại trắng, con ngươi có vẻ đặc biệt đen, vừa đen vừa sáng, lúc nhìn chằm chằm làm cho người ta có cảm giác áp bách mãnh liệt.
Kiều Vi Dân bị cô nhìn chằm chằm, lại giải thích: "Ở bên ngoài Thủy Tạ Hiên, ba nghe dì Đường con nói con cũng muốn đến học trường trung học số 1 Nhiễu Thành, cho nên mới hỏi con.”
"Ông nội con không phải là người huyện Hà Hồ sao? Làm sao lại quyết định để con ở lại Nhiễu Thành học trung học? Huyện Hồ Hà huyện mỗi năm đều có đề án hỗ trợ giáo dục, trình độ học vấn ở địa phương không tồi, con không cần thiết nhất định phải ở lại Nhiễu Thành học trung học, chỉ cần con cố gắng, ba tin con cho dù ở đâu đều có thể thi đậu đại học..."
Kiều Niệm cười thầm trong lòng.
Người tỉnh C ai không biết tài nguyên giáo dục tốt nhất trong tỉnh đều ở Nhiễu Thành, xếp hạng thông thường của Nhiễu Thành ngang bằng với xếp hạng của tỉnh, trong top 200 chỉ có một số ít người từ thành phố khác.
Thành phố Lâm cũng là thành phố tuyến hai cũng không có nhiều học sinh có thể lọt vào danh sách 200 học sinh hàng đầu của tỉnh.
Chứ đừng nói đến những huyện nghèo như Hồ Hà.
Kiều Vi Dân thật đúng là trợn mắt nói dối!
Vừa hay điện thoại di động của cô vang lên, Kiều Niệm nhìn tên hiển thị trong màn hình, là Diệp Vọng Xuyên, đoán chừng là gọi cô lên trên, cô ngước mắt nhìn ánh mắt tha thiết của Kiều Vi Dân, lạnh lùng nói: “Ông muốn nói gì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo.”
Vòng vo thì cả hai cũng đều mệt mỏi!!
Kiều Vi Dân không khách sáo, lập tức nói: "Niệm Niệm, con có thể không vào trường trung học số 1 học có được không?"
Ông ta thật đúng là dám nói!
Đôi mắt lạnh lẽo của Kiều Niệm nhìn ông ta: “Vì sao?”
Kiều Vi Dân mặc dù có chút khó mở miệng, nhưng vẫn nói ra: “Em gái con đã xác định sau khi thi đại học sẽ cử đi học nghệ thuật, con đến trường trung học số 1 ở Nhiễu Thành học sẽ ảnh hưởng không tốt đối với con bé...... Bạn học trong lớp con bé đều nghe nói qua chuyện trong nhà của chúng ta, khó tránh khỏi sẽ có việc nói xấu.”
Kiều Sân đi học nghệ thuật?
Kiều Niệm trào phúng nhếch khóe miệng, muốn cười.
Cô biết thành tích của Kiều Sân, bình thường dựa vào Kiều gia đập tiền mời giáo viên tư nhân về, hơn nữa mỗi lần cuối kỳ tìm cô giáo đoán đề, miễn cưỡng treo top 50 của khối ở đuôi xe. Nhiễu Thành ngoại trừ trường trung học số 1, còn có bảy tám trường trung học, xếp hạng thành phố của Kiều Sân không cao, trừ phi đi con đường sinh viên nghệ thuật, nếu không sẽ không học được trường danh giá!
"Ba thấy trung học Anh Tài bên cạnh cũng không tệ, con thật sự muốn ở lại Nhiễu Thành học, ba với mẹ con còn có bà nội đã bàn bạc rồi, chúng ta sẽ bỏ tiền ra cho con đến trường trung học Anh Tài học, thế nào?"
Kiều Vi Dân sợ cô không đồng ý, vì cô mà suy nghĩ, nói thêm: "Trung học Anh Tài với trung học số 1 Nhiễu Thành hơn kém nhau không nhiều lắm, đều là trường tốt!"
“Trường trung học Anh Tài vẫn là một trường cấp ba tư thục, học phí đắt hơn nhiều so với trung học số 1 của Nhiễu Thành, nghe nói ăn ở cũng tốt, ông nội con phải về huyện Hồ Hà, cho dù có tìm mối quan hệ cho con học ở trường trung học số 1 Nhiễu Thành, cũng không thể ở lại Nhiễu Thành đồng hành với con, đều là đi học, không bằng tìm trường có khu học xá có phải tốt hơn không?"