Kiều Sân lại giống như lơ đãng, giọng nói không nhỏ: "Chị, chị ấy căn bản không biết châm cứu... Trong trường hợp chết..."
Ngay cả Phó Qua cũng nhíu mày, ngay từ đầu khi nhìn thấy các biện pháp sơ cứu hồi sức tim của Kiều Niệm đến lúc này tràn ngập chán ghét.
“Kiều Niệm cô đang làm cái gì!”
Không ít người nghe thấy.
Nhất thời chỉ vào Kiều Niệm nghị luận sôi nổi.
“Cô gái nhỏ này làm xằng bậy gì đó.”
"Cứu người cũng không thể xằng bậy, xe cứu thương sắp tới tồi, mau ngăn cản cô ấy, ngộ nhỡ gây ra tai nạn chết người thì làm sao."
Người nói nhiều, người làm ít.
Kiều Niệm căn bản không coi người vây quanh ra gì, cô buồn bực, cũng không chú ý tới tiết tấu giận dữ của Kiều Sân trong đám người.
Cô hạ kim châm như một vị thần, và có ba chiếc kim châm trên gáy đứa trẻ.
Ba mũi kim đâm xuống, khuôn mặt bẩn thỉu của đứa bé dường như càng đỏ hơn, như thể nó sắp chết.
Kiều Sân nhìn chằm chằm người sắp chết, vừa kinh hoảng vừa sợ hãi kéo cánh tay Phó Qua, ngạc nhiên: “Chị ấy điên rồi, đứa bé kia còn nhỏ như vậy, chị ấy làm gì vậy!”
Triệu Tĩnh Vi cũng ồn ào theo: "Cô ấy muốn thể hiện cũng không thể không để ý mạng người, đứa bé nhỏ như vậy, nhỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao?"
“Anh Phó Qua.”
Lần này Kiều Sân hốt hoảng không phải làm bộ, nếu như hôm nay Kiều Niệm trở về nông thôn với ba mẹ ruột , ở huyện Hồ Hà có đâm thủng trời cũng không sao, nhưng Kiều Niệm còn đang ở Nhiễu Thành. Nếu như lên tin tức xã hội, người trên mạng lột da, biết cô ta có một người chị như vậy, cho dù không phải chị ruột, cũng sẽ chọc cho cô ta một thân lẳиɠ ɭơ, cô ta cũng không muốn bị liên lụy!
Kiều Niệm này sao có thể gây ra chuyện như vậy!
Những người xung quanh bị cô ta lây nhiễm, đều khuyên can chỉ trích Kiều Niệm.
Phó Qua nhíu mày, khuôn mặt tràn đầy vẻ không đồng ý, đi về phía trước một bước đang muốn tiến lên ngăn cản.
“Kiều Niệm, cô đừng làm loạn nữa, mau tránh ra, chờ bác sĩ tới.”
Kiều Niệm cũng không trả lời, lạnh như băng nói: "Có thể đừng nói nhiều như vậy nữa không, có thấy phiền không?”
"..." Tay Phó Qua cứng ở giữa không trung, lần này thu tay lại cũng không được, mà không thu tay lại cũng không phải, cứng ở nơi đó, xấu hổ nói không nên lời.
Trước kia Kiều Niệm chưa từng dùng thái độ này nói chuyện với anh ta.
Trong khoảng thời gian ngắn, anh ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô.
Đột nhiên, đứa trẻ nằm trên mặt đất cử động như bị sặc nước, cuộn người lại và ho dữ dội, kể cả nước bẩn trong bụng cũng theo cậu bé ho khan mà phun ra......
“Thật đúng là hữu dụng!”
"Chúa ơi, cô gái nhỏ này."
“Cô gái nhỏ này biết y thuật?”
Những người xem náo nhiệt xung quanh phát ra từng trận kinh ngạc.
Đám người Kiều Sân và Triệu Tĩnh Vi cũng sợ ngây người, đặc biệt là Kiều Sân mở to hai mắt, làm sao cũng không hiểu Kiều Niệm sao lại có có khả năng này.
Ngược lại, ông chú nhiệt tình trong đám đông theo dõi từ đầu đến cuối thấy đám người bọn họ ăn nói châm chọc nên không khỏi chính trực nói: “Tôi nói, cô bé, cô không muốn giúp cứu người cũng không sao, sao cô còn quạt lửa, cô là học sinh trường nào?”
Triệu Tĩnh Vi ngượng ngùng cãi lại: "Chúng tôi không biết bơi!"
Ông cụ không vui nói: "Người bạn bên cạnh cháu không phải đã học qua lớp bơi sao, cũng không thấy các cháu cứu người mà còn ở bên cạnh nói năng lung tung! Con vẹt nhà tôi cũng không nói nhiều như các cháu!"
Kiều Sân được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, vì sức khỏe của cô ta, người bên ngoài cũng đều nhường nhịn cô ta, bình thường nói chuyện với cô ta đều không dám lớn tiếng, sợ làm cô ta sợ. Chưa từng nghe những lời khó nghe như vậy! Khuôn mặt thanh tú của cô ta tái nhợt, cắn môi, vô cùng ủy khuất.
Đáng tiếc lão ông cụ không giống người khác, liên tục nói bọn họ vài câu mới tính là xong.
Cuối cùng còn không quên nói: “Không biết cô bé cứu người học trường nào, cô bé ngoan, dũng cảm cứu người, không tranh giành, nhất định phải viết thư tuyên dương cho trường họ mới được!”
Khuôn mặt thanh tú của Kiều Sân đỏ bừng rồi trắng bệch, nắm chặt ngón tay, hồi lâu không nói được lời nào.
Cô ta ngước mắt nhìn Phó Qua lại một lần nữa bị Kiều Niệm hấp dẫn, mím môi, ôm ngực, nhẹ giọng nói: "Anh Phó Qua, ngực em bỗng nhiên đau quá.”